Chương 53

Cuối tháng tư, toàn bộ hoa mẫu đơn trong hoa viên của Lục gia nở rộ, Chu thị mời thái phu nhân của phủ Sở Quốc Công cùng mấy phu nhân đến ngắm hoa, mọi người

đang

ngồi trong lương đình tán gẫu, Tiêu thị cũng bồi bên cạnh, mẹ chồng nàng dâu hai người

một

người

thì

xinh đẹp dịu dàng, còn

mộtngười diễm lệ cao quý, trở thành hai đóa hoa xinh đẹp động lòng người, là tâm điểm của mọi người.

Còn bên ngoài lương đình, đại tiểu thư cùng các tiểu thư khác hiếm khi gặp mặt, vui mừng như chim sẻ xổ l*иg, cùng các tỷ muội thân thiết đến ngồi

một

chỗ, tốp năm tốp ba vừa ngắm hoa vừa trò chuyện.

Lục Cẩm Ngọc

thì

bận tiếp khách, Lục Hoài Ngọc hỗ trợ bên cạnh,còn Lục Minh Ngọc chủ yếu là nhìn đệ đệ.

“ Tỷ tỷ, ta muốn

đi

đại tiện.” Sau khi ngắm hoa xong Hằng Ca Nhi nắm tay tỷ tỷ, đột nhiên ngẩng đầu lên,

không

chút xấu hổ mà

nói.

Lục Minh Ngọc nghi ngờ hỏi quan sát tiểu hài tử “

thật

hay giả?”

Hằng Ca Nhi nghiêm túc gật đầu, sau đó lắc lắc tay tỷ tỷ: “ Tỷ tỷ chúng ta

đi

đi.”

Tiểu hài tử

không

biết, phàm là

hắn

muốn cái gì,

thì

không

thể ngăn cản được. Lục Minh Ngọc sờ đầu đệ đệ,phái nha hoàn bên người thông báo cho đại tỷ Lục Cẩm Ngọc

một

tiếng, rồi nắm tay đệ

đi

đến nhà vệ sinh.

đi

được nửa đường, Lục Minh Ngọc cúi đầu hỏi đệ đệ: “Hằng Ca Nhi còn nhịn được

không?”

Hằng Ca Nhi chớp chớp đôi mắt to nhìn tỷ tỷ, bỗng nhiên nhếch miệng cười, nhào vào lòng tỷ tỷ, ôm cổ tỷ tỷ làm nũng: “ Tỷ tỷ, ta muốn

đi

qua bên hồ chơi.”

Nguyên lại muốn

đi

đại tiện chỉ là lấy cớ!

Thấy đệ đệ

nhỏ

tuổi như vậy mà

đã

nói

dối, Lục Minh Ngọc mặt lạnh nhéo nhéo má của em trai, giả vờ tức giận

nói: “không

được, hôm nay nam khách đều ở bên kia, nương

đã

nói

chúng ta

không

được

điqua đó.”

nói

xong nắm lấy tay đệ đệ muốn quay trở về.

Hằng Ca Nhi thích nhất là náo nhiệt,

đi

đến bên hồ chỉ vì khách nhân đều đến bên này, vừa thấy tỷ tỷ

không

chịu hỗ trợ, tiểu gia hỏa lập tức nháo loạn, lôi kéo váy của tỷ tỷ làm nũng đủ kiểu,

một

hai phải bắt tỷ tỷ dắt

hắn

đi. Lục Minh Ngọc kiên quyết

không

chịu, Hằng Ca Nhi thấy gương mặt nghiêm túc của tỷ tỷ,tựa như biết được làm nũng

không

có hiệu quả, bĩu môi

một

cái,há miệng khóc.

Lời

nói

có thể là giả, nhưng nước mắt

thật

sự

chảy xuống.

Thấy đệ đệ

không

hiểu chuyện, cả tâm và đầu Lục Minh Ngọc đều đau,ngồi xổm xuống muốn giảng đạo lí cho đệ đệ hiểu. Nhưng Hằng Ca Nhi lại

không

nghe, càng khóc lớn, Lục Minh Ngọc nhíu nhíu mày, cuối cùng vẫn

không

muốn làm đệ đệ buồn, đành phải

nói: “Hằng Ca Nhi nghe lời, tỷ tỷ khẳng định

khôngthể

đi

qua bên hồ với ngươi, nếu để nương biết

sẽ

giáo huấn ta, cho nên tỷ tỷ dắt ngươi đến Phóng Hạc đình, chúng ta đứng ở đó xem trộm được

không?”

Tổ phụ thích đứng

trên

cao nhìn ra xa nên cố ý mời thợ đến xây

một

tòa núi cao khoảng

một

trượng phía tây bắc của hoa viên, đặt tên là Thu Sơn. Thu Sơn được xây bằng cây trúc,

trên

đỉnh núi cao ba tầng là Phóng Hạc đình. Nếu đứng trong Phóng Hạc đình

thì

có thể nhìn thấy cả hoa viên của Lục gia, chỉ là nếu khoảng cách quá xa

thì

không

thể thấy



người

đi

lại bên trong thôi.

Hai mắt đẫm lệ của Hằng Ca Nhi mơ hồ nhìn tỷ tỷ, bởi vì

yêu

cầu này cùng của

hắn

không

giống nhau, tiểu gia hỏa này cũng

không

quá nguyện ý.

Lục Minh Ngọc lấy khăn lau nước mắt của đệ đệ, bĩnh tĩnh uy hϊếp: “ Có

đi

hay

không? Nếu

không

thìthôi.”



đi!” Hằng Ca Nhi ôm chặt cổ của tỷ tỷ, ủy khuất mà cọ cọ.

Lục Minh Ngọc cười trộm, hôn lên má đệ đệ

một

cái, rồi bế người lên, dỗ đến khi

hắn

quên ủy khuất, đến khi nàng bế hết nỗi, lúc này mới buông đệ đệ xuống, tỷ đệ hai người nắm tay chậm rãi

đi.Khoảng

một

khắc sau

thì

tới Thu Sơn, Lục Minh Ngọc đứng

trên

con đường

nhỏ

uốn lượn phía trước, cười ghẹo đệ đệ: “ núi cao như vậy, Hằng Ca Nhi có muốn

đi

không?”



đi!” giọng

nói

Hằng Ca Nhi đặc biệt kiên định.

Lục Minh Ngọc mím môi cười, nắm tay đệ đệ

đi

lên

trên,nhưng

đi

chưa được mấy bậc, thân

nhỏ

của Hằng Ca Nhi ngã qua bên nàng, vừa muốn nàng cõng lên nhưng

không

muốn thua tỷ tỷ. Lục Minh Ngọc cố ý làm như

không

biết, rất nhanh Hằng Ca Nhi mệt đến quên mất tôn nghiêm nam nhân, quay đầu lại muốn tỷ tỷ ôm

hắn, chân

hắn

ngắn

không

thể leo được nữa.

Căn bản Lục Minh Ngọc

không

tính thực

sự

leo lên, nên ngồi xổm trước mặt đệ đẹ, cố ý thở dốc: “

không

được, tỷ tỷ cũng

không

thể leo tiếp được. Hằng Ca Nhi hay là chúng ta trở về

đi?”

Hằng Ca Nhi khó hiểu mà nhìn tỷ tỷ,mới vừa rồi

không

phải bình thường sao vừa ngồi xổm xuống lại mệt như vậy?

Hằng Ca Nhi còn

nhỏ, nên

không

biết trò

nhỏ

này của Lục Minh Ngọc, nhưng

hắn

muốn

đi

lêи đỉиɦ núi để nhìn, bởi vậy rầm rì ngồi bên cạnh cầu xin tỷ tỷ.Thấy ngồi mệt mỏi, nên Lục Minh Ngọc đem khăn lót xuống mặt đất, ngồi chỗ đó cùng đệ đệ day dưa, dù sao nàng cũng còn rất nhiều thời gian,

không

sợ

không

ứng phó được

một

hài tử ba tuổi?

“ Tỷ tỷ ôm ôm…”

“ Tỷ tỷ

không

thể di chuyển được nữa…”

Gió

nhẹ

mang hương cỏ lướt qua, cũng đem lời

nói

non nớt đáng

yêu

của hai tỷ đệ bay xa.

một

bên Lục Minh Ngọc trêu ghẹo tiểu đệ vui vẻ, còn Hằng Ca Nhi

thì

sốt ruột đến hỏng rồi,thấy ôm vai trái của tỷ tỷ

không

hữu hiệu nên Hằng Ca Nhi quyết định đổi qua phải thử xem, vừa ngẩng đầu

thì

thấy được

một

nam nhân cao lớn

đi

xuống,cách

không

xa

hắn

cùng tỷ tỷ

một

thước. Hằng Ca Nhi tò mò mà nhìn chằm chằm nam nhân kia, dường như

đã

gặp qua trước đây nhưng vẫn

không

nhớ được người đó là ai.

Đối mặt với “ Người lạ”, Hằng Ca Nhi

không

thể làm gì hơn

đi

tới trong lòng tỷ tỷ,

nhỏ

giọng hỏi: “ Tỷ tỷ,

hắn

là ai vậy?”

Lục Minh Ngọc ngây người

một

chớp, theo bản năng nhìn về chân núi, lại

không

thấy người, ngay lúc này rốt cuộc phía sau truyền đến tiếng bước chân, Lục Minh Ngọc kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy Sở Hành mặt mày lạnh nhạt,một

thân cẩm bào màu trắng,

không

nhanh

không

chậm mà

đi

tới bọn họ. Lục Minh Ngọc

không

ngờ rằng

sẽ

gặp được Sở Hành ở chỗ này, khϊếp sợ mà ngồi im

không

nhúc nhích.

Nữ hài tử chín tuổi, mặt bộ váy hồng nhạt mà nàng thích nhất,vừa ngẩng đầu lên

thì

lộ ra khôn mặt trắng nõn tinh xảo, mi

nhỏ

như vầng trăng non khuyết, đôi mắt long lanh tựa như làn nước trong suốt. Chính mình vẫn còn là tiểu hài tử, nhưng trong lòng lại thuần thục ôm tiểu đệ, ngây thơ ngoan ngoãn như vậy, làm người nhìn

yêu

thương.

Sở Hành từ đình Phóng Hạc

đi

xuống,

đi

đến chân núi

thì

nhìn thấy tỷ đệ Lục Minh Ngọc, bởi vì

khôngmuốn cùng Lục Minh Ngọc gặp mặt riêng, nên

đã

nhanh chóng trốn sau hàng trúc bên con đường

nhỏ, tính chờ tỷ đệ hai người

đi

rồi

hắn

đi

ra, thế nhưng

không

ngờ hai người vẫn ngồi ở đó, ta

một

tiếng, ngươi

một

tiếng,

không

biết còn muốn ngồi ở đây bao lâu nữa.

Sở Hành

hắn

không

gấp,

hắn

chỉ là muốn qua đó giúp

một

chút. Lục Minh Ngọc tuổi

nhỏ

như vậy còn phải ôm tiểu đệ, mà Hằng Ca Nhi

một

hai muốn leo lên núi, nếu

đã

gặp dù sao sau này cũng là thân thích,

hắn

không

thể khoanh tay đứng nhìn được.

“ Các ngươi sao lại đến bên này?” xuất phát từ hảo ý

hắn

mới xuất

hiện, Sở Hành làm như ngoài ý muốn nhìn thấy tỷ đệ Lục Minh Ngọc nên tiến lên hỏi.

Rốt cuộc Lục Minh Ngọc cũng hoàn hồn, ý thức được tư thế xấu hổ

hiện

tại của mình, vội vàng đỡ tiểu đệ đứng dậy,

một

tay vừa vuốt mặt sau váy để

không

bị nhăn,

một

bên đỏ mặt

nói: “ Ta, ta đưa Hằng Ca Nhi

đi

dạo

một

chút,

đi

mệt nên

đã

ngồi xuống nghỉ.”

nói

xong nổ lực trấn định mà nhìn mặt nam nhân trước mắt hỏi: “ Biểu cữu cữu

đi

đâu vậy?”

Sở Hành nhàn nhạt trở lời: “ Ta cũng

đi

dạo quanh đây.”

Bởi vì ngoài ý muốn phát

hiện

Lục Minh Ngọc bảo trì khoảng cách với

hắn, có chuyện cầu mà cũng

không

nói

thẳng cho

hắn

biết, nên Sở Hành quên

đi

việc ý niệm giúp tỷ đệ hai người,

một

bên

đi

xuống

một

bên vừa dùng ngữ khí dặn dò tiểu bối: “ Bên này cách hoa viên có chút xa, các ngươi ngồi nghỉ

mộtlát rồi về

đi, đừng để cho người nhà lo lắng.”

“ Dạ. Ta

đã

biết.” Lục Minh Ngọc rũ mắt xuống cáo biệt: “ Biểu cữu cữu

đi

thong thả.”

Sở Hành gật đầu, vòng qua bên người Hằng Ca Nhi mà

đi

xuống.

“ Cữu cữu!” Hằng Ca Nhi đột nhiên mở miệng gọi

hắn.

Lục Minh Ngọc

nói

thầm

một

tiếng

không

xong, đệ đệ nhà mình

không

phải là

một

người khách sáo, vừa định trừng

hắn

để

hắn

không

nói

bậy, Hằng Ca Nhi vui mừng nhào lên đùi của Sở Hành, cực kì thuần thục mà ôm lấy Sở Hành, ngẩng đầu cầu xin: “ Cữu cữu cõng ta

đi, ta

không

đi

được ….” Nếu tỷ tỷ kêu

hắn( SH) là cữu cữu,

thì

người này cũng là cữu cữu của

hắn, cữu cữu khẳng định

sẽ

giúp

hắn.

Hằng Ca Nhi chờ mong nhìn cữu cữu mới nhận thức của mình.

Sở Hành vẫn

không

nhúc nhích, nhìn về phía Lục Minh Ngọc.

Thấy đệ đệ sai sử loạn người, Lục Minh Ngọc cực kỳ ngượng ngùng, khom người định kéo đệ đệ trở lại,

không

ngờ tay chưa đυ.ng tới

hắn, Hằng Ca Nhi

đã

nhanh chóng nhảy xuống đất trốn sau lưng Sở Hành, mang vẻ mặt phòng bị mà nhìn chằm chằm tỷ tỷ. Lục Minh Ngọc bắt

không

được người,

không

thể làm gì khác hơn là cầu Sở Hành: “ Biểu cữu cữu, Hằng Ca Nhi

không

hiểu chuyện, ngài đừng chiều

hắn.”

Sở Hành trầm mặc

một

lát, sau đó cúi đầu dỗ Hằng Ca Nhi: “Hằng Ca Nhi nghe lời tỷ tỷ.”



không

chịu, cữu cữu cõng!” Hằng Ca Nhi sốt ruột bàn tay mập mạp ôm chặt cổ của Sở Hành, nũng nịu cọ tới cọ lui: “ Cữu cữu ôm, tỷ tỷ

không

thể…”

Sở Hành nghe vậy

thì

thông suốt. Đệ muội

không

mở miệng cầu xin

hắn

giúp, muốn bảo trì khoảng cách cùng

hắn,

không

phải vì sợ người khác nhìn thấy bọn họ ở cùng nhau

sẽ

hiểu lầm cái gì, mà là

không

muốn gây phiền toái cho

hắn. Nếu là như vậy, đệ muội khách khí, thời điểm đệ muội cần

hắngiúp đỡ làm sao

hắn

có thể bỏ mặc mà

đi?

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Sở Hành

không

nhìn Lục Minh Ngọc, khom người bế Hằng Ca Nhi lên, yên lặng mà leo lên.

“ Lên núi!” Hằng Ca Nhi hưng phấn mà reo lên, được bế lên cao tiểu gia hoa vui mừng mà nhìn đông nhìn tây.

Sở Hành xoay người lại nhìn vẻ mặt phức tạp của tiểu



nương hỏi: “ Các ngươi muốn

đi

lên núi?”

không

chờ Lục Minh Ngọc trả lời, Hằng Ca Nhi bên cạnh vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, nặng nề ừ

mộttiếng.

Việc

đã

đến nước này, Lục Minh Ngọc còn có thể làm gì khác được? Giống như tháng trước bên nhà ngoại Sở Hành luôn dung túng cho Hằng Ca Nhi, bây giờ chỉ cần Hằng Ca Nhi kiên trì làm nũng, thế nào Sở Hành cũng chiều theo

hắn. Như vậy nếu ở chỗ này khách khí tốn thời gian,

không

bằng để cho Sở Hành bế

hắn

lêи đỉиɦ núi, sau đó

thì

tách ra mỗi người việc nấy.

“Biểu cữu cữu, lại làm phiền người.” Lục Minh Ngọc cúi thấp đầu xấu hổ

nói.

“ Chỉ là nhấc tay chi lao,

không

có việc gì.” Sở Hành nhìn nàng

một

cái, rồi bé Hằng Ca Nhi

đang

vui vẻ mà

đi

lên.

Lục Minh Ngọc đợi

một

lát, rồi mới chẫm rãi

đi

theo sau, bảo trì khoảng cách sáu bảy bước sau Sở Hành.

Gió khẽ động, Lục Minh Ngọc ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt

trên

người của Sở Hành, hương tựa tùng trúc, vừa mát lạnh lại trầm tĩnh tựa như con người của

hắn.

Lục Minh Ngọc

không

nhịn được mà ngẩng đầu, bắt gặp phải gương mặt bướng bỉnh của đệ đệ, tựa như chờ nàng nhìn

hắn, rồi nhếch miệng cười đầy đắc ý ngông cồng.

Lục Minh Ngọc tức đến cắn răng, làm bộ dáng tựa như muốn

đi

lên nhéo mặt

hắn

thật

mạnh.

Hằng Ca Nhi thấy vậy lập tức xoay người lại.

Mắt Sở Hành nhìn phía trước, nhưng cũng nhìn thấy bộ dáng Lục Minh Ngọc uy hϊếp đệ đệ, khóe môi

không

nhịn được mà nhếch lên. Cái người đệ muội này của

hắn, nhiều lúc nhìn như hồn nhiên ngây thơ, nhưng

thật



một

người có năng lực. Vợ chồng Lục Trảm hòa thuận, ánh mắt của Lục Vanh khôi phục cùng Tiêu thị bình yên vô

sự, thậm chí chiến

sự

Liêu Đông năm ấy, đều có bóng dáng của đệ muội.

Ma xui quỷ khiến…. Sở Hành muốn…. khen thưởng tiểu



nương cố gắng giúp đỡ gia đình cùng Mang lòng đại nghĩa này.

“ Tứ tiểu thư, nghe lệnh tôn

nói, cuối tháng này các ngươi

sẽ

đi

Nhạc Dương.?” Sở Hành

không

quay đầu lại hỏi.

Lục Minh Ngọc kinh ngạc nhìn bóng lưng của

hắn, mờ mịt đáp: “ Đúng vậy.”

Sở Hành gật đầu, đồng thời bước lên bậc thềm cuối cùng, sau khi đặt Hằng Ca Nhi xuống đứng vững, thân hình Sở Hành đứng thẳng tắp, đôi mắt phượng nhìn ra mặt hồ xa xa, ngữ khí bình tĩnh

nói: “ Mấy ngày trước gia đệ có gửi thư đến,

hắn

nói

chuẩn bị từ Trường An xuôi nam, cũng

đi

qua Nhạc Dương tham quan núi Đại Xuyên, có lẽ lúc đó các ngươi gặp nhau ở Nhạc Dương.”