Chương 39

“Tam gia, lão gia cho gọi ngài qua ạ! ”

Hoàng hôn vừa đến,

một

nhà ba người Lục Vanh

đang

dùng cơm, đột nhiên quản

sự

đến, đứng ở cửa

nói.

Lục Minh Ngọc vừa gắp miếng cá hấp đưa tới miệng, nghe vậy theo bản năng cắn đầu chiếc đũa, giương mắt nhìn phụ thân, Tiêu thị bên cạnh cũng chầm chậm buông đũa, lo lắng nhìn trượng phu.

Cả nhà đều biết vì sao Lục Tuân ra

đi, cũng bởi vì chuyện này mà cả nhà

đã

cẩn thận suy tính trước sau, nhưng cha chồng…

sẽ

tin sao? Tuy cha chồng luôn thiên vị trượng phu là chuyện

không

thể nghi ngờ, nhưng cha chồng cũng là người cha có trách nhiệm đối với các con trai của mình, phụ tử tình thâm, đối với chuyện con trai “ rời nhà

đi

du ngoạn”

sẽ

không

nói

gì sao?

“Nàng và con cứ dùng cơm

đi,

không

cần chờ ta.” Ngược lại, Lục Vanh vô cùng trấn định, mỉm cười dặn dò thê tử và nữ nhi xong đứng lên

đi

ra.

“Phụ thân, nếu sau nửa canh giờ người vẫn chưa trở về, con

sẽ

qua tìm người.” Lục Minh Ngọc vội nuốt nhanh miếng thịt bò, hiếu thuận

nói, muốn cho phụ thân biết nàng

sẽ

là cứu binh của cha.

Nhìn vẻ mặt đầy chính khí của tiểu



nương, Lục Vanh mềm lòng, quay lại sờ sờ đầu nữ nhi, đưa mắt trấn an nhìn thê tử, xong lại dẫn theo gã sai vặt

đi

gặp phụ thân.

Lục Trảm

đang

ngồi thư phòng, mày kiếm nhăn lại, nhìn chằm chằm phong thư lưu lại của con trai. Từ khi vào làm việc ở Binh Bộ, công việc vô cùng bận rộn,

hắn

tự biết

không

thể có nhiều thời gian để giáo dưỡng bốn người con trai, Lục Trảm liền đơn giản áp dụng

một

biện pháp, đem cả bốn đứa con trai coi như thuôc hạ mà bồi dưỡng, kiểm tra định kỳ việc học của các con, dám chễnh mãng, lười biếng

thìphạt, dám hồ nháo liền đánh, bởi vậy bốn đứa con trai đều sợ

hắn,

không

như các công tử nhà giàu khác chỉ biết chơi bời lêu lỏng hay gây chuyện thị phi bên ngoài.

Trong bốn đứa con, lão Đại là võ tướng, đôn hậu ổn trọng,

không

cần

hắn

quan tâm. Lão Nhị ở Hộ Bộ, khéo đưa đẩy lõi đời, nhưng ở quan trường, đây cũng

không

phải là khuyết điểm, chỉ cần con trai

khôngcó lòng riêng làm trái pháp luật,

thì

đó cũng là đứa con trai tốt. Lão Tam là Chu thị sinh, Lục Trảm

không

thể phủ nhận trong lòng

hắn

thích nhất là đứa con trai này, đặc biệt lão Tam trời sinh thông minh, Lục Trảm cảm thấy vô cùng kiêu ngạo, sau con trai hai mắt đều bị mù. Ban đêm,

hắn

canh giữ ở bên giường con trai, đau đến rơi lệ.

Về phần lão Tứ, do Chu lão di nương sinh, cũng là đứa con Lục Trảm

không

mong đợi nhất, nhưng sinh

thì

cũng

đã

sinh rồi, Lục Trảm cũng

đã

tận hết giáo dưỡng. Đối với Lục Trảm, con cái đều là cốt nhục của Lục gia,

không

phân biệt đích thứ,

hắn

hy vọng tất cả đều thành tài,

không

để Lục gia mất mặt. Nhưng lão Tứ lại có bệnh từ trong bụng mẹ, khi còn bé thường hay sinh bệnh, tuy rằng cũng cố gắng đọc sách, Lục Trảm cũng

không

có cưỡng cầu gì, chỉ cần lão Tứ có thể thi đậu tiến sĩ, tốt xấu gì có cái chức quan bình thường là được.

Lục Trảm cũng hiểu tính tình lão Tứ có chút tự ti,

không

thích xuất môn

không

thích

nói

chuyện, nhưng cùng các huynh trưởng ở chung đều hòa thuận, cũng thực chiếu cố các chất tử, chất nữ. Vì thế, Lục Trảm

không

tin

hắn

có gan lượng gạt cha

một

mình rời nhà, cũng

không

tin

hắn

có ý ra ngoài du ngoạn. Sau khi biết được buổi sáng lão Tứ gặp lão Tam xong

thì

không

lâu liền mang theo tùy tùng xuất môn, Lục Trảm tự nhiên muốn kêu lão Tam lại đây để hỏi



ràng.

“Phụ thân, ngài tìm con?” Lục Vanh đứng ở ngoài cửa thư phòng, cao giọng hỏi.

Lục Trảm lướt mắt nhìn lá thư

trên

bàn, lại hướng mắt ra cửa

nói: “Vào

đi.”

Lục Vanh đẩy cửa bước vào, bởi vì ánh mắt còn chưa hoàn toàn hồi phục, chỉ nhìn thấy bên bàn

mộtthân ảnh bận áo bào màu đen. Lục Trảm

thì

lại thấy như con trai

đang

cố gắng đưa mắt nhìn sang, giống như thư sinh vì vùi đầu khổ công đọc sách, đọc đến hư cả mắt còn phải cố gắng để nhìn cho

rõ. Nhìn con trai như vậy,

không

quản đến việc mắt

hắn

sắp khỏi hẳn hay chưa trong lòng Lục Trảm vẫn cảm thấy đau, chờ con trai đến gần,

hắn

không

khỏi quan tâm hỏi:“đã

dùng cơm chưa?”

Lục Vanh gật gật đầu, hỏi lại:“Phụ thân

đã

dùng cơm chưa?”

Rất giống phụ tử cùng nhau hàn huyên tâm

sự

chuyện nhà.

Sau khi cùng thê tử dùng cơm xong, Lục Trảm mới tới đây

“Ngồi

đi”

Chờ Lục Vanh ngồi xuống mới đưa thư qua, nhìn chằm chằm con trai hỏi, “Đây là thư Tứ đệ con lưu lại trước khi ra ngoài du ngoạn. Nghe

nói

trước khi

hắn

đi

có đến gặp con. Con có biết vì sao lão Tứ lại

đivội vã như vậy

không?”

Lục Vanh nghe xong,

trên

mặt vẫn tĩnh lặng như nước,

không

có vẻ gì bất ngờ, Lục Trảm khẽ giật mình nhìn chăm chú Lục Vanh, lại thấy

hắn

cầm mảnh giấy lên, thản nhiên đảo mắt qua

một

lần, buông hạ tầm mắt

nói: “Biết, bởi vì con đuổi

hắn

đi, con muốn

hắn

đời này cũng

không

thể trở lại kinh thành, Tứ đệ cũng

đã

đồng ý rồi.”

nói

xong, đưa mắt lên bình tĩnh đối diện với phụ thân

Lần đầu tiên trong đời Lục Trảm bị khí thế của con trai làm kinh sợ

Tự hỏi loại người gì nguy hiểm nhất?

không

phải loại cầm đao kiếm giương nanh múa vuốt tuyên bố muốn gϊếŧ chết ngươi, mà là

trên

mặt vân đạm phong khinh nhưng trong lòng lại sớm tính kế hại người. Loại người trước giống như con khỉ, nhảy tới nhảy lui, kỳ

thật

không

có bản lĩnh

thật

sự, loại người sau lại giống như sói đội lốt cừu, nhìn như thành

thật, lại có thể tùy thời xuất kích, nhất kích trí mạng.

Lục Trảm thưởng thức nhất loại người sau, nếu hôm nay cùng

hắn

bàn luận

không

phải là con trai

hắnmà là người khác, Lục Trảm

sẽ

phi thường vừa lòng thái độ

hiện

tại của con trai, dám làm dám chịu,

không

chỗ nào sợ hãi.

nói

thật, khi biết được mắt con trai có thể khôi phục, Lục Trảm

đã

mừng như điên, nhưng sau đó lại thập phần lo lắng.

hắn

sợ mười mấy năm con trai sống trong bóng tối

sẽ

khôngcòn ý chí chiến đấu, lại sợ con trai khi mắt có thể nhìn

thì

khó thích ứng với

hiện

tại, khó làm nên chuyện. Nhưng

hiện

tại, cảm nhận được nhuệ khí vô hình của con, Lục Trảm lại

không

còn lo lắng nữa mà chỉ còn kiêu ngạo.

Đây mới là khí độ nên có của con trai

hắn!

Nhưng dù con

hắn

có giỏi đến đâu cũng phải cho

hắn

một

lý do hợp lý.

“Tại sao?” Lục Trảm

không

giận mà uy.

Lục Vanh dời tầm mắt, khóe miệng lộ vẻ trào phúng,“Phụ thân, đầu tháng 3, con bỗng nhiên thấy được

một

tia ánh sáng, nhưng lại thực ngắn ngủi chỉ trong

một

cái chớp mắt, con

thật

vui mừng nhưng lại sợ nhầm lẫn nên

không



nói

với ai,

một

mình

đi

gặp Trâu tiên sinh. Sau khi biết có thể khỏi hẳn, con muốn cho mọi người

một

kinh hỉ, nên chỉ im lặng, ngay cả nương của A Noãn con cũng

không

nói, chỉ có đại nha hoàn Mặc Trúc phát

hiện. Hôm qua, Mặc Trúc động tay trong thức ăn của con, con cảm thấy

không

đúng, mới cho người tra, phát

hiện

Mặc Trúc hạ thuốc muốn làm con tiếp tục bị mù. Con tự mình thẩm vấn Mặc Trúc, Mặc Trúc

không

chịu nổi trọng hình, cuối cùng nhận tội, nàng là do Tứ đệ sai khiến, muốn làm hại con.”

Lục Trảm giật giật môi, Lục Vanh biết cha muốn hỏi

hắn

tại sao, tiếp tục

nói:“Phụ thân có thể

không

tin, nhưng con tin, bởi vì lúc trước con cùng với Nhị ca, Tứ đệ

đi

ra ngoài du ngoạn, khi đó vì bị Tứ đệ ngán chân, con mới lăn xuống núi khiến hai mắt bị mù. Nhưng khi đó con chỉ cho là Tứ đệ vô tình, cho nên khi Tứ đệ vì sợ phụ thân trách phạt, vụиɠ ŧяộʍ cầu xin con đừng

nói

ra

hắn, con khi đó

đã

đồng ý, lại

không

nghĩ rằng......

Con nghĩ cả

một

đêm,

không

thể nghĩ được tại sao tứ đệ muốn hại con, buổi sáng con gọi

hắn

sang cùng nhau đối chất. Tứ đệ

đã

thừa nhận,

hắn

không

thể chịu nổi so với với

hắn

con đều tốt hơn,

khôngthể chịu đựng được việc phụ thân luôn khen con dù là trong quá khứ hay

hiện

tại.

hắn

sợ sau khi mắt của con hồi phục,

hắn

sẽ

trở thành kẻ duy nhất

không

có tiền đồ trong mấy

anh

em.

Phụ thân, Tứ đệ cầu con đừng

nói

cho ngài biết, nhưng con làm

không

được. Nếu để phụ thân chỉ phạt Tứ đệ

thì

hắn

vẫn có thể thường xuất

hiện

trước mắt con, cũng

không

biết có thể lại lợi dụng di nương để thu mua nha hoàn nào đó bên cạnh con, để hại con nữa hay

không. Con đây càng hy vọng vĩnh viễn có thể

không

nhìn thấy

hắn.

Tứ đệ đồng ý rời

đi

nếu được tự tay gϊếŧ chết nhân chứng là Mặc Trúc, con cũng

đã

đáp ứng. Mọi chuyện con

đã

nói

hết, phu thân tin cũng được,

không

tin cũng được. Con chỉ muốn

nói

hết cho phụ thân biết. Con tự nhận thân là huynh trưởng, đối với Tứ đệ như vậy

đã

là hết lòng quan tâm giúp đỡ, nếu phụ thân còn tìm Tứ đệ trở về, lỡ như có

một

ngày con

không

khắc chế được bản thân, đối với

hắnsinh lòng oán giận lại làm ra việc giống

hắn

đã

làm với con “thủ túc tương tàn””

hắn

phải tìm

một

lý do vừa hợp tình hợp lý vừa

không

liên lụy đến thê tử, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể lấy lý do này để thoái thác, về phần năm đó

hắn

cuối cùng là

đã

ngã xuống như thế nào, Lục Vanh

thật

sựkhông

nhớ

rõ,

hắn

chỉ nhớ, khi

hắn

tỉnh lại, cả người đều đau, sau đó

thì

hắn

không

còn nhìn thấy gì nữa.

Lục Trảm cũng nhớ đến năm đó.

Lão Tứ ghen tị huynh trưởng sao?

Trong đầu

hiện

ra

một

bộ dáng nam oa vụиɠ ŧяộʍ dùng ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn trừng trừng huynh trưởng, ngực Lục Trảm như bị đâm

một

dao.

hắn

vẫn luôn biết lão Tứ hâm mộ huynh trưởng thông minh, hâm mộ huynh trưởng được phụ thân khen ngợi, nhưng

hắn

không

quan tâm,

hắn

nghĩ tiểu hài tử đều như vậy, trưởng thành liền biết điều. Khi lão Tam xảy ra chuyện, Lục Trảm từng hoài nghi đứa con trai của nguyên phối(1) lưu lại lão Nhị, cũng chưa từng nghĩ tới lão Tứ tuổi còn

nhỏ

như vậy mà

đã

có tâm tư ác độc.

(1) Nguyên phối: người vợ đầu tiên

Huynh trưởng nhân nghĩa, sợ đệ đệ bị phạt cũng

không

khai

hắn

ra, ngược lại đệ đệ chẳng những

không

áy náy, còn muốn hại huynh trưởng thêm lần nữa!

Lục Trảm

hắn

sao lại có đứa con trai bất nhân bất nghĩa như thế này?!

“Nó

đi

đâu?” Lục Trảm trầm giọng hỏi, lão Tam vẫn là người nhân hậu, nghiệp chướng như vậy,

khôngđánh gãy

một

chân

không

đủ để

hắn

hết giận! 14 năm a, lão Tam

hắn

vốn có thể bằng vào tài học khả năng thiên phú của mình mà

một

bước đăng vân, lại bởi vì

một

đệ đệ ác độc mà uổng phí 14 năm dài. Hôm nay lão thiên khai ân, khiến cho mắt của lão Tam sang trở lại, nếu

không

lão Tam chẳng phải

sẽ

cả đời mù quáng mà che chở

một

tên tiểu nhân?

Con trai lòng dạ rộng lớn, ngực Lục Trảm như bị nghẹn khuất, cần phải phát tiết! Đánh gãy chân lão Tứ xong, lại trục xuất khỏi gia môn, làm cho

hắn

thân bại danh liệt, cho

hắn

biết kết cục của việc làm hại huynh đệ là như thế nào! Về phần lão Tam

nói

có phải

thật

hay

không

thì

nay lão Tứ cũng

đã

đi

rồi còn cần gì phải giả bộ?

Phụ thân tin

hắn, Lục Vanh

nhẹ

nhàng thở ra, hơi có vẻ mệt mỏi khuyên nhủ: “Thôi bỏ

đi, phụ thân. Mẫu thân và nương của A Noãn đều

đang

mang thai, nếu để các nàng biết việc này chắc chắn

sẽ

nổi giận, nổi giận vì Tứ đệ

thật

không

đáng, con dù sao cũng bình an vô

sự, chuyện

đã

qua rồi

thì

cho qua

đi

thôi, huống hồ lần này Tứ đệ ra

đi, cũng vô duyên với con đường làm quan, coi như

đã

bị trừng phạt.”

Nghĩ đến thê tử ở hậu viện luôn đơn thuần đến ngớ ngẩn, Lục Trảm do dự đứng lên. Thê tử lớn tuổi, lang trung luôn mãi căn dặn mọi chuyện phải cẩn thận trong thời gian mang thai,

một

khi

hắn

nói

cho thê tử, lỡ như thê tử đau lòng con trai lại sinh khí......

Lục Trảm

không

dám mạo hiểm.

Nhìn đứa con trai bị nhiều ủy khuất như vậy, Lục Trảm thở dài: “Vậy tiện nghi

hắn

một

lần, bất quá

hắndám can đảm trở về, vi phụ nhất định thay ngươi làm chủ.”

Lục Vanh

không

khách khí, gật gật đầu.

một

khắc sau, Lục Vanh lại về đình viện nhà mình.

Lục Minh Ngọc vẫn còn ở bên cạnh mẫu thân chờ cha, gặp phụ thân bình yên vô

sự

trở về, thần sắc thoải mái, liền biết tổ phụ

đã

bỏ qua chuyện kia,

không

khỏi chạy tới bổ nhào vào trong lòng phụ thân, cao hứng

không

thôi.

thật

tốt a, độc xà tiềm tàng trong nhà rốt cuộc cũng bị đuổi

đi. Mẫu thân

sẽ

khôngbao giờ xảy ra chuyện nữa, ánh mắt phụ thân cũng

đang

tốt lên, ít nhất nàng có thể vô tư trong vài năm tới,.

Lục Vanh tâm vẫn treo cao, thẳng đến đoan ngọ qua

đi

Mạnh Toàn trở về,

nói

Lục Tuân trúng mấy kiếm rơi xuống vách núi.

hắn

đi

đường vòng xuống núi

thì

phát

hiện

thi thể

đã

bị chó hoang ăn gần hết, chết

không

toàn thây. Tâm Lục Vanh lúc này mới chính thức hạ xuống, lòng đầy kiên định.

Chính là kiên định

không

bao lâu, Lục Vanh lại gặp phiền não.

Cuối tháng năm, kỳ thi viện công bố kết quả, Nhị công tử Sở Tùy của Sở quốc công phủ đứng đỗ đầu bảng. Đậu tú tài năm 14 tuổi, tuy rằng

không

bằng

hắn

năm đó, nhưng cũng là hậu sinh khả uý. Cả hai tôn tử

một

văn

một

võ, Quốc Công phủ Thái phu nhân rất vui mừng, nghe

nói

mỗi ngày đều cười

khôngkhép miệng, còn cố ý mở tiệc chiêu đãi. Khách đến chúc mừng toàn là các nhà huân quý trong kinh thành. Nghe

nói

phủ Quốc Công vô cùng nào nhiệt.

Nhà người khác có tiệc vui, cơ bản cũng

không

liên quan gì đến Lục Vanh. Ai ngờ trong nhà lại có thiệp mời, ai ngờ hòn ngọc quý

trên

tay

hắn

mỗi ngày đều hoan hỉ, ước gì lập tức bay đến Sở gia

đi? Ai ngờ nữ nhi bảo bối của

hắn

xấu hổ chạy đến trước mặt thê tử làm nũng, cuốn lấy thê tử khiến nàng lấy ra ngọc phù dung, cực phẩm ngự ban cho nữ nhi làm

một

đôi vòng đeo tay, để dành khi nào

đi

Quốc Công phủ

thì

đeo vào?

Lục Vanh

thật

tình

không

thích nữ nhi

một

lòng hướng đến Sở Tùy.

Nhưng

hắn

không

có biện pháp, mới thử “Dạy dỗ” nữ nhi

một

câu, nữ nhi liền đô miệng

không

để ý tới

hắn

, yếu ớt tùy hứng như vậy, Lục Vanh nào dám lại ngăn cản?