Chương 114

Editor: Tapu

Lan viên tại Lục phủ.

Trời vừa sáng, Lục Quân

đang

trang điểm, nha hoàn Hồng Lăng ôm

một

cái bồn hoa văn bách điểu

đi

tới, cười khanh khách

nói:“Tiêu thư mau qua xem, tối hôm qua hoa thủy tiên này vẫn còn là nụ, mới qua

một

đêm,

đã

nở rồi.”

Lục Quân nghiêng đầu, nhìn về bồn hoa trong lòng Hồng Lăng. Chậu hoa nhẵn nhụi trong trẻo như mỹ ngọc, phía

trên

thêm vài cành lá xanh mượt, duyên dáng

yêu

kiều. Tối hôm qua tổng cộng có ba nụ hoa, lúc này quả nhiên có

một

đóa nở màu hồng nhạt, đóa hoa mềm mại như chỉ khẽ chạm vào

sẽ

vỡ ra ngay,

đang

được tắm trong nắng sớm nơi cửa sổ, trông như Liên Hoa tiên tử vừa tỉnh giấc.

Ánh mắt Lục Quân thêm phần nhu hòa, khóe môi rốt cuộc lộ ra mỉm cười.

Hạnh Chi

đang

chải đầu cho nàng thấy thế khẽ

nhẹ

nhàng thở ra. Nàng cùng Hồng Lăng là thϊếp thân nha đầu mới được phái tới để phục vụ tiểu thư, bọn người Chu ma ma

đã

bị lão gia đem bán. Chuyện của tiểu thư cùng



gia trước đây

đã

ồn ào huyên náo khắp kinh thành, nàng cùng Hồng Lăng lại biết



nội tình, mắt thấy tiểu thư cả ngày buồn bực

không

vui, các nàng luôn tìm cách để tiểu thư cười, hôm nay cuối cùng cũng có chút khởi sắc.

Nhưng nhìn tiểu thư xinh đẹp như thiên tiên lúc nào cũng u sầu, Hạnh Chi

không

khỏi có chút ấm ức thay tiểu thư.

Diêu lão thái thái dựa vào cái gì chướng mắt tiểu thư? Tiểu thư tính tình có chút nhu nhược, nhưng lại là

một



nương dịu dàng săn sóc, có đôi khi

rõràng

không

muốn cười, sợ nha hoàn các nàng xấu hổ, cũng

sẽ

giả bộ vui vẻ chiếu cố các nàng

một

chút.

một

tức phụ ôn nhu như vậy Diêu gia

khôngcần, chỉ cần

một

kẻ miệng lưỡi khéo léo sao? Chỉ cần

một

tức phụ miệng lưỡi

thì

có thể quán xuyến tốt gia đình sao? Diêu gia cao thấp tính được mấy người, tiểu thư lại được nhà mẹ đẻ giúp đỡ, còn có thể quản

không

tốt sao?

Diêu lão thái thái chính là nhìn tiểu thư

không

vừa mắt, mới khắp nơi gây khó dễ, nghĩ cách tra tấn tiểu thư, đến cuối cùng còn muốn chụp mũ tiểu thư “Bùn nhão

không

trét nổi tường”. Buồn cười, Diêu lão thái thái làm đương gia chủ mẫu nhiều năm như vậy, bà ta

đã

có thể “thượng tường” chưa?

mộtcọc hôn

sự

đang

tốt đẹp bị ép tới thành như vậy, tiểu thư phủ Thượng thư mà cũng chê, xem kinh thành còn ai dám đem nữ nhi gả qua đó.

Lục Quân tính tình yên tĩnh, thích chăm sóc hoa cỏ, dùng điểm tâm xong, lệnh nha hoàn đem thủy tiên đặt

trên

đầu ghế còn mình

thì

nằm

trên

ghế quý phi

một

lòng ngắm hoa.

Lúc Chu thị tới, chỉ thấy nữ nhi điềm đạm ngồi ở đó đối mặt cùng hoa.

thật

không

phân được người đẹp hay hoa đẹp hơn.

Nhìn nữ nhi có chút tinh thần, Chu thị

không

đành lòng khiến nữ nhi thêm thương tâm, nhưng đau dài

không

bằng đau ngắn, đau

một

lúc về sau

sẽhết đau, hơn nữa tình hình trước mắt nhà mình cũng

không

chấp nhận được nữ nhi cứ tiếp tục đắm chìm trong đau khổ của chính mình. Sớm

đã

có quyết định, Chu thị bắt buộc mình phải nhẫn tâm, phái bọn nha hoàn lui ra, nàng ngồi đối diện nữ nhi, hỏi thăm sức khỏe của nữ nhi, sau đó đem lời đồn Diêu gia truyền ra ngoài

nói

ra.

“A Quân, Diêu lão thái thái có thể nghĩ ra cái cớ như vậy, có phải Ký Đình

hắn

đã

sớm đυ.ng chạm với nha hoàn hay

không?”

Chu thị nhẫn tâm hỏi.

Vẻ mặt Lục Quân dại ra,

một

hồi lâu sau mới hoàn hồn, còn

thật

sự

nghĩ nghĩ, nàng lắc đầu

nói:“không

có, Diêu gia

nói

như vậy chính là khiến cho người ta

không

hoài nghi

hắn

có bệnh

không

tiện

nói

đi.” Diêu Ký Đình chỉ cần ở nhà, gần như đều ở cùng nàng, Lục Quân dù đau buồn cũng

sẽkhông

dễ dàng tin tưởng lời đồn.

Thấy nữ nhi bình tĩnh như vậy,

không

giống như bà nghĩ

sẽ

ủy khuất rơi lệ, ngược lại có thể lý trí phân tích tâm tư Diêu gia, Chu thị có chút hoang mang, hỏi dò:“A Quân, bọn họ

nói

con là đố phụ, con

không

giận sao? Ký Đình dung túng Tổ mẫu

hắn

khi dễ con. Con

một

chút cũng

không

thương tâm a?”

Lục Quân cúi đầu,

trên

mặt rốt cuộc cũng lộ ra nét thương cảm.

Diêu Ký Đình tuấn tú lịch

sự, sau hôn kỳ đối với nàng thủy chung ôn nhu, lời

nói

nhỏ

nhẹ, Lục Quân

thật

sự

thật

hài lòng với vị tướng công này. Ngày ấy sau khi quyết định hòa ly nàng khóc suốt

một

đêm. Nhưng khóc

thì

thế nào, hưu phu cũng tốt, hòa ly cũng thế, cùng cách chính là cùng cách, đêm dài vắng người, khóc

không

có nước mắt, Lục Quân nhịn

không

được lại nhớ đến cuộc sống tại Diêu gia

một

năm qua.

Diêu lão thái thái

không

thích nàng, nàng vẫn luôn

ẩn

ẩn

đoán được, cho nên nàng cố gắng học quản gia, mỗi ngày nhìn Diêu lão thái thái quản thúc Diêu gia gia phó, tính toán sổ sách, ngay cả những đạo lý Diêu lão thái thái

nói

nàng cũng

đã

sớm học quá nhưng vẫn thành tâm lắng nghe. Diêu gia nhân khẩu đơn bạc, nàng thông cảm Diêu lão thái thái trông ngóng chắt tử, ngay cả nàng cũng mong sớm ngày có tin vui, cho nên dù uống thuốc vô cùng khó chịu nàng đều cam tâm tình nguyện uống.

Cho đến khi chính miệng Diêu lão thái thái

nói

đối của nàng ghét bỏ, Lục Quân mới biết được, có những người vô luận nàng làm cái gì, đều

không

thể lấy lòng được. Nếu

không

thể làm cho Diêu lão thái thái thích, Lục Quân cũng

không

muốn miễn cưỡng chính mình, nàng chịu khổ chịu ủy khuất

khôngquan hệ, nhưng phụ thân huynh trưởng tẩu tử đều thay nàng trút giận, nếu nàng còn muốn tiếp tục quay về Diêu gia cúi đầu, Lục gia chắc chắn bị người nhạo báng.

không

cần phải tiếp tục làm tiểu tức phụ của Diêu lão thái thái nữa. Tỉnh táo lại, Lục Quân chỉ cảm thấy đây là giải thoát.

Về phần Diêu Ký Đình......

Tuy Lục Quân luyến tiếc, nhưng cũng

không

phải là loại

không

buông xuống được. Diêu Ký Đình đối với nàng rất tốt, nàng thêu thùa may vá

khôngcẩn thận đâm trúng tay, Diêu Ký Đình so với nàng còn khẩn trương hơn.

một

năm qua, Lục Quân

không

tìm ra lỗi gì ở nơi

hắn. Có chăng chỉ là/…., chính là Diêu Ký Đình quá nôn nóng cái kia. Đêm tân hôn, nàng rất đau, nhưng mẫu thân có

nói

qua đêm đầu tiên đều như vậy, nàng thống khổ nhịn xuống. Sau này, nàng bắt đầu cảm thấy...... có chút tư vị, nhưng Diêu Ký Đình đòi hỏi ngày càng nhiều, rất nhiều lúc nàng

thật

lòng

không

muốn nhưng

hắn

mãi cầu khiến nàng

không

thể

không

bồi

hắn.

Chuyện vợ chồng là cả hai phải vui vẻ nhưng mà Lục Quân xem ra, chỉ có nam nhân là vui vẻ mà thôi.

Trở về nhà mẹ đẻ,

một

mình

một

giường, lúc ban đầu Lục Quân cảm thấy có chút

không

quen, nhịn

không

được nhớ tới Diêu Ký Đình, nhớ tới khi đêm xuống có người có thể dựa vào, nhưng sau mấy ngày

không

quen

thì

ban ngày có nhóm đệ đệ và cháu tới chơi với nàng, đêm đến mệt mỏi nàng ngủ mà

không

cần suy nghĩ gì. Lục Quân đối Diêu Ký Đình cũng vì vậy mà

không

còn nhớ nhung nữa.

Nhưng Lục Quân vẫn đối Diêu Ký Đình có chút áy náy, bởi vì phụ thân trước mặt người

một

nhà bắt Diêu Ký Đình uống thuốc, bởi vì huynh trưởng viết

một

phong hưu thư, đối với nam nhân mà

nói, đây là chuyện sỉ nhục cỡ nào. Tuy rằng, phụ thân huynh trưởng đều là đau lòng nàng, Lục Quân

khôngtrách bọn họ, nhưng nàng vẫn cảm thấy có điểm thực xin lỗi Diêu Ký Đình,

hiện

tại Diêu gia vu hãm nàng là đố phụ, Lục Quân ngược lại cảm thấy bình thản.

Từ nay về sau, nàng cùng Diêu Ký Đình cả hai

không

thiếu nợ nhau. Về phần đố phụ hay

không

đố phụ, dù sao nàng

sẽ

không

tái giá, bị người ta

nóihai câu

thì

có quan hệ gì.

Nàng đem ý tưởng của mình nhất nhất

nói

cho mẫu thân, miễn cho mẫu thân lo lắng.

Chu thị nhịn

không

được khóc thành tiếng, nếu là nữ nhi trước đây cùng Diêu gia đoạn tuyệt quan hệ, lại đột nhiên bị người

nói

xấu, nữ nhi tuyệt đối

không

có khả năng bình tĩnh như vậy.

hiện

tại nữ nhi biểu

hiện

có bao nhiêu lạnh nhạt,

đã

nói

lên mấy ngày nay trong lòng nữ nhi rốt cuộc có bao nhiêu khổ sở.

không

ai trời sinh ra

đã

nghĩ thông suốt, lòng dạ độ lượng chỉ khi trải qua tận cùng đau khổ, từ trong đau khổ đứng lên mới có thể như vậy.

“Nếu suy nghĩ của con

đã

thấu triệt, nương

sẽ

không

đề cập đến bọn họ nữa, Con chỉ cẩn nhớ kỹ, nhiều nữ nhân sau khi hòa ly cũng có thể tái giá, lấy thân phận cùng dung mạo của con, tái giá cũng có thể gả vào nhà tốt hơn so với

hắn

.” Ôm nữ nhi, Chu thị tự đáy lòng trấn an

nói,“Con mới mười bảy, ngày dài tháng rộng

không

lo

không

tìm được

một

lang quân như ý.”

Lục Quân cười khổ, ít nhất trước mắt, nàng

không

nghĩ tái giá.

Chu thị cúi đầu, nhìn nữ nhi, biết trong lòng nàng còn gút mắc

không

phải ngày

một

ngày hai có thể nghĩ thông suốt, nàng thở dài, thấp giọng

nói:“A Quân, hôn

sự

của con là do Tam ca con tác hợp, mấy ngày nay

hắn

đau lòng con, tự trách mình đến độ cả người đều gầy

đi

một

vòng, còn có tam tẩu con, trong lòng nàng cũng

không

thống khoái. Mấy ngày hôm trước con bệnh ủ rũ, nương

không

tiện nhắc nhở,

hiện

tại con

đã

khỏe nhiều rồi, vậy cũng nên

đi

xem Tam ca và tam tẩu con

đi,

nói

cho bọn họ biết con

đã

thật

sự

bỏ qua được rồi, làm bọn họ yên tâm, chuẩn bị đính hôn cho A Noãn, con

nói

có đúng

không?”

Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, Chu thị sợ bởi vì chuyện của nữ nhi mà ảnh hưởng đến tiệc đính hôn của cháu

gái.

Lục Quân gặp người quả có chút câu nệ,

thật

không

có đại khí cùng khí phái của nữ nhi Thượng thư nên có, nhưng nàng thiên tính thuần thiện, cũng

không

kẻ ngốc, trải qua mẫu thân đề điểm, nhất thời biết nên làm như thế nào. Nhìn sang đóa thủy tiên vừa nở, nàng hướng mẫu thân cười cười, lệnh Hồng Lăng ôm chậu hoa, đả khởi tinh thần

đi

đến Tam phòng.

Lục Minh Ngọc cũng

đang

muốn

đi

tìm





, trước khi

đi

liền đến chỗ mẫu thân

nói

một

tiếng,

đang

muốn rời

đi, chợt nghe bên ngoài nha hoàn

nóicô



đã

tới đây.

Lục Minh Ngọc kinh ngạc nhìn về phía mẫu thân. Từ khi





trở về chưa hề bước ra khỏi Lan Viên......

Tiêu thị trong lòng cũng nghi hoặc, dẫn nữ nhi

đi

gặp người.

Lục Quân

đi

tới trước cửa nhà chính, vừa nhấc mắt,

đã

nhìn thấy tẩu tử cùng chất nữ vội

đi

đến, nàng bỗng nhiên phát

hiện

hai người đều gầy,

trênmặt mang theo

một

tia tiều tụy,

không

yên khẩn trương nhìn nàng. Lục Quân vốn định sang đây

nói

cho tẩu tử nàng

không

có việc gì, nhưng hậu tri hậu giác ý thức được tẩu tử cùng chất nữ luôn luôn quan tâm nàng, mà nàng lúc trước chỉ lo khổ sở thống khổ của mình, xem

nhẹ

người thân bên cạnh, Lục Quân trong nháy mắt dâng lên áy náy mãnh liệt.

Nàng nghẹn ngào ra tiếng.

Tiêu thị hoảng sợ, vội vàng chạy đến đỡ lấy



em chồng, đau lòng

nói:“đang

êm đẹp, A Quân sao lại khóc?”

Lục Quân chôn mặt vào vai tẩu tử, khóc nấc như

một

tiểu hài tử,“Tẩu tử, ta

thật

ngốc,

không

chiếu cố tốt bản thân, còn hại mọi người vì ta mà tự trách......” Cùng trượng phu đoạn tuyệt quan hệ,

không

còn là Diêu gia tức phụ, Lục Quân từng bi thương muốn chết, nhưng nàng chỉ dám vụиɠ ŧяộʍ khóc

một

mình, cắn chăn

không

cho chính mình phát ra

âm

thanh, chỉ có

hiện

tại, nàng mới nhịn

không

được, đem những ủy khuất cùng thương tâm tận đáy lòng đều khóc ra.

Lục Minh Ngọc và mẫu thân cùng nhau đem nàng đỡ vào trong phòng.

Lục Quân khóc

một

trận thống khoái rốt cuộc cũng dừng lại, ánh mắt đều khóc sưng lên, thẹn thùng cúi đầu,

nhỏ

giọng

nói:“Tẩu tử, A Noãn, ta

hiệntại

đã

hiểu được, ta ở Diêu gia quá

không

tốt, ly khai cũng tốt, chỉ cầu tẩu tử cùng Tam ca đừng tự trách mình nữa. Đừng bởi vì muội hỏng rồi mà khổ sở, bằng

không

muội

sẽ

vô cùng áy náy.”

Tuy rằng Tiêu thị luôn khuyên trượng phu đừng suy nghĩ nhiều, nhưng hôn

sự

của tiểu



cũng có nàng hỗ trợ ra chủ ý, trong lòng nàng cũng

khôngchịu nổi, nay nhìn ra



em chồng

thật

sự

buông tay cho cuộc hôn nhân này, Tiêu thị chưa bao giờ cảm thấy vui mừng hơn lúc này, cầm chiếc khăn ướt Thu Nguyệt dâng lên, tự tay lau mặt cho tiểu

cô,“Tốt, chuyện

đã

qua

thì

cứ để nó qua

đi, chúng ta cùng nhau tiến lên,

không

cần quan tâm đến quá khứ nữa.”

Lục Quân nhắm mắt lại,

nhẹ

nhàng gật đầu.

“cô

cô.” Lục Minh Ngọc

nhẹ

lại gần, làm nũng tựa vào đầu vai của



cô, tâm tình phức tạp.

Nếu nàng

không

nói

chuyện xảy ra khi





tiến cung cùng cha mẹ, mà cứ chờ sau khi





tiến cung rồi nghĩ biện pháp giúp nàng tránh

đi

tai họa, như vậy phụ thân

sẽ

không

cần nhìn trúng Diêu Ký Đình,





cũng

sẽ

không

gả vào Diêu gia, bị Diêu lão thái thái buộc uống mấy chén thuốc ghê tởm này, cũng

sẽ

không

làm bị thương thân mình, suy yếu đến té xỉu.

Nàng trọng sinh lần nữa thay đổi mệnh của



cô. Tuy

hiện

tại





vẫn còn sống nhưng lại bị thương đau khổ

một

lần.

Nếu lúc trước nàng lựa chọn là

một

con đường khác,

sự

tình

sẽ

không

như vầy chứ? Nhưng nàng có thể đảm bảo





nhất định có thể tránh thoát được

một

kiếp sao?

Những chuyện này đều

không

có đáp án.

Lục Minh Ngọc chỉ biết là,





đã

gả qua

một

lần, chuyện tái giá

sẽ

có khúc chiết, về phần nhân duyên của





cuối cùng

sẽ

ra sao, Lục Minh Ngọc hoàn toàn

không

biết. Ngày ấy Tổ phụ đau lòng





mắng phụ thân, cấm phụ thân

không

được lại nhúng tay vào chuyện hôn

sự

của





nữa. Lục Minh Ngọc chỉ có thể kí thác hy vọng vào tổ phụ, chỉ mong tổ phụ có thể chọn cho





một

phu quân có thể thương

yêu

nàng.

“A Noãn gầy

đi

nhiều rồi,

hiện

tại





tốt lắm, ngươi khỏe mạnh nên ăn nhiều

một

chút, sớm đem thịt trở về, bằng

không

cháu rể thấy, lại tính sổ vào ta

thì

làm sao bây giờ?” Lau mặt xong, Lục Quân xoay người cầm tay chất nữ tay,

nhẹ

giọng trêu ghẹo

nói. Nàng cùng Diêu Ký Đình

đã

xong, nhân duyên của chất nữ vẫn còn

đang

chờ nàng, Lục Quân hy vọng chất nữ

sẽ

thật

xinh đẹp ngày đính hôn, vui vẻ xuất giá.

Lục Minh Ngọc nhìn

không

ra tâm trạng



cô, sợ





nhìn hôn

sự

của mình mà nhớ đến bản thân lại thêm đau buồn, nàng chỉ biết giả bộ xấu hổ cúi đầu,

không

dám

nói

tiếp.

Lục Quân còn muốn trêu chọc chất nữ thêm

một

chút, bên ngoài đột nhiên truyền đến

một

trận tiếng bước chân,“Phu nhân, phu nhân, Quốc công gia phái người tặng lễ vật đến, lão thái thái mời các ngài mau chút

đi

xem.”

Lục Minh Ngọc giật mình ngẩng đầu, ánh mắt nhìn ra cửa, cũng

không

phải ngày lễ ngày tết, lúc này Sở Hành đưa lễ vật gì?

“Còn phát ngốc cái gì,

đi, chúng ta

đi

xem cháu rể tặng thứ tốt gì đến.” Lục Quân cười điểm điểm lên trán chất nữ, kéo nàng

đi

ra ngoài. Lục Minh Ngọc cắn cắn môi,

không

quá tự tại theo sát



cô, trong lòng

thật

tò mò.

Cả 3 người cùng tiến vào Ninh An đường, xa xa chợt nghe thanh

âm

hưng phấn của Niên ca nhi, vòng qua hành lang, trước tiên nhìn thấy Chu thị đứng ở cửa nhà chính, cười đến ánh mắt mị thành

một

đường, lại nhìn vào giữa sân, thế nhưng có hơn hai con khỉ lông vàng giả trang kiệu phu trước sau nâng kiệu như

đi

leo núi. Niên ca nhi năm tuổi

đang

ngồi

trên

kiệu vưà la to sai sử hầu tử chuyển động.

một

lão nhân râu bạc ngồi ở bên cạnh, hai hầu tử đều nghe

hắn

, bảo

đi

trái

thì

quẹo trái, sang phải

thì

quẹo phải.

Lục Minh Ngọc khϊếp sợ dừng lại bước chân, ngơ ngác nhìn hai con khỉ

thật

to kia.

“Ta cũng muốn, ta cũng muốn!” Hằng ca nhi đuổi theo sau lưng con khỉ, sốt ruột muốn ngồi kiệu. Sùng ca nhi đứng xa

một

chút, nhưng

một

đôi mắt to đen lúng liếng nhìn chằm chằm hầu tử, hiển nhiên cũng là muốn ngồi kiệu.

Lão nhân râu bạc vừa giúp đỡ Niên ca nhi, vừa cười dỗ Hằng ca nhi:“Tam công tử

đã

lớn, thân mình hơi nặng, hai hầu tử này lại sợ nặng, nếu cố nâng hết sức, chúng nó

sẽ

không

làm.”

“Ta mặc kệ, ta muốn ngồi!” Nhìn đệ đệ hoan hỉ hướng

hắn

khoe khoang, Hằng ca nhi gấp đến độ muốn giơ chân.

Chu thị

không

đành lòng tôn tử sốt ruột, chịu đựng cười khuyên nhủ:“hắn

thích ngồi cứ để

hắn

ngồi

một

chút thử xem. Dù sao cũng chỉ là đứa

nhỏtám tuổi, có nặng lắm đâu.”

Chủ nhân

đã

lên tiếng, lão nhân râu bạc khiến cho hầu tử dừng lại, Niên ca nhi biết điều

đi

xuống, để ca ca lên ngồi.

Hằng ca nhi

không

chút khách khí ngồi xuống.

Lão nhân râu bạc phát lệnh, hai hoàng mao hầu tử xoay người như kiệu phu bình thường nâng tay vịn, kết quả vừa nâng lên

một

chút, Hằng ca nhi còn

không

chưa nâng lên khỏi mặt đất, hai hầu tử

đã

cùng nhau bỏ lại cỗ kiệu nhất trí ngồi xuống. Ngồi xổm xuống, đầu hai con hầu tử hết chuyển đông lại chuyển tây, đối với hiệu lệnh của lão nhân râu bạc mắt điếc tai ngơ.



ràng

thật

thông minh.

Lục Minh Ngọc xì cười, bên cạnh Tiêu thị, Lục Quân cũng buồn cười, Niên ca nhi cười như điên, mặt đều đỏ lên.

Hầu tử

không

chịu nâng

hắn, cũng

không

nghe

hắn

sai sử, Hằng ca nhi thẹn quá thành giận nhảy xuống cỗ kiệu, trừng mắt đệ đệ

đang

vui sướиɠ khi người gặp, sau đó chạy đến hành lang bên này, ủy khuất hướng tỷ tỷ oán giận:“Tỷ tỷ, tỷ phu

hắn

bất công,

hắn

như thế nào

không

đưa hai đại hầu tử cái có thể nâng đệ lên được đến chứ!”

Đệ đệ ở trước mắt bao người kêu Sở Hành là tỷ phu, Lục Minh Ngọc đỏ bừng mặt, xoay người liền trở vào trong, trước khi rời

đi

không

nhịn được còn quay đầu xem kia hai hầu tử.

Hai khỉ lông vàng ngồi xổm dưới đất, cái gì cũng

không

làm trông

thật

buồn cười.

Lục Minh Ngọc nhìn nhóm người trong sân vui cười hớn hở, bỗng nhiên liền hiểu được ý nghĩa của phần lễ vật này.

Hiểu được, trong lòng tựa như bị người đổ mật, cả người đều là ngọt.