Chương 100

Editor: Tapu

Hai quân giao chiến, chiến thuật

không

có khả năng nhất thành bất biến.

Lần trước, sau khi cùng Đại Tề giao chiến thảm bại, giặc Oa yên lặng 5 năm, lần này đột kích với quy mô lớn, chuẩn bị đầy đủ, dã tâm bừng bừng, vì sinh sống ở hải đảo nên bọn chúng cực thiện hải chiến, ban đêm đánh lén thành trấn như châu chấu lên bờ, cướp bóc xong lập tức quay thuyền ra biển, đảo mắt

đã

có 3 nơi bị đánh lén liên tiếp, tốc độ cực nhanh, làm cho người ta khó lòng phòng bị.

Kiếp trước Sở Hành cùng các tướng lãnh của mình ác chiến suốt chín tháng mới quét sạch giặc Oa ra khỏi vùng duyên hải. Lần này Sở Hành trước tiên cho quân canh giữ ở các vùng duyên hải, tuy giặc Oa 3 lần đánh lén đầu tiên vẫn thành công nhưng lại gặp tổn thất

không

nhỏ. Sở Hành đuổi tới Đăng châu, nhờ vào hiểu biết của kiếp trước về hang ổ của giặc Oa, áp dụng kế sách “vây Nguỵ cứu Triệu”, trước phá huỷ hai tòa giặc Oa vừa chiếm cứ

trên

các đảo.

Ban đầu giặc Oa chịu khổ lớn, sau

một

phen nghỉ ngơi hồi phục, bắt đầu thay đổi chiến thuật. Lúc này

thì

dù Sở Hành có trí nhớ của kiếp trước cũng vô dụng, hai quân hoàn toàn dựa vào bản lĩnh

thật

của mình mà đánh. Địch quân ương ngạnh, Sở Hành cũng

không

phải là võ tướng năm đó lần đầu tham dự hải chiến, sớm quen phương pháp hải chiến, hơn nữa thân thể

hắn

khoẻ mạnh, cùng giặc Oa giao chiến tựa như hổ thêm cánh, cho đến cuối năm thuận lợi tiêu diệt giặc Oa, quét sạch hơn hai mươi tòa thành giặc Oa

ẩn

thân

trên

hải đảo.

Chiến

sự

chấm dứt, cần phải thu thập tàn cục, Sở Hành đành phải đón năm mới ở bên ngoài, xong việc cũng

đã

đến tháng 2 mới phụng chiếu hồi kinh.

~

Bởi vì vết sẹo

trên

trán từ sau khi ngã ngựa, Lục Minh Ngọc chỉ đóng cửa ở trong nhà

không

ra khỏi cổng nữa bước. Khi lễ mừng năm mới đến

thì

vết sẹo cũng hoàn toàn biến mất

không

để lại dấu vết, nhưng tháng giêng trời giá rét đông lạnh, Lục Minh Ngọc cũng

không

có hứng thú ra bên ngoài, mỗi ngày hoặc là

đi

tìm nhị tỷ tỷ Lục Hoài Ngọc chơi, hoặc là bồi tổ mẫu, mẫu thân

nói

chuyện, thời tiết ấm áp nàng

sẽ

ngẫu nhiên bồi bọn đệ đệ

đi

vườn hoa chơi trốn tìm. Nếu trời đổ tuyết

thì

ngồi

trên

sạp ấm, đọc sách gϊếŧ thời gian.

Nhìn như cùng mấy năm trước hằng ngày

không

có gì bất đồng, nhưng chỉ có Lục Minh Ngọc biết, trong lòng nàng

ẩn

giấu

một

sự

kiện.

Sở Hành

nói

sau khi

hắn

hồi kinh muốn gặp nàng

nói

chuyện.

Lục Minh Ngọc

không

biết là nàng cùng Sở Hành có gì để

nói

,

sự

tình trôi qua lâu như vậy, tâm tình Lục Minh Ngọc cũng dần phai nhạt, lúc ấy quả

thật

oán Sở Hành vô tình, nhưng từng ngày trôi qua, tự đáy lòng Lục Minh Ngọc miệng vết thương cũng dần dần khép lại. Có gì đâu, chỉ là nàng thích

một

nam nhân

không

thích nàng mà thôi

Đứng ở lập trường của Sở Hành,

hắn

không

có gì sai, nàng nhảy khỏi ngựa là chính nàng lựa chọn, là hậu quả của việc nhất thời xúc động, Sở Hành

không

cần vì thế mà áy náy tự trách, lại càng

không

cần dùng phương thức thành thân để bù lại

một

mảnh thâm tình của nàng. Nếu lúc đó tình cảm được đáp lại,

sẽ

là “lưỡng tình tương duyệt”

sẽ

ngày càng sâu đậm, nhưng nếu

không

được đáp lại, Lục Minh Ngọc nàng

sẽ

không

vô lý oán hận đối phương. Hơn nữa

sẽ

không

ngây ngốc tiếp tục thích đối phương, giống như lúc này đây nàng

đã

muốn đem tâm thu hồi. Nàng

không

thích Sở Hành, Sở Hành tự nhiên

không

cần phải “Bồi thường” Nàng.

Điều Lục Minh Ngọc phiền não là Sở Hành

nói

muốn gặp mặt nàng, khẳng định

sẽ

nghĩ biện pháp gặp nàng

đi? Kiểu gặp mặt

nói

chuyện này,

hắn

khẳng định

sẽ

không

quang minh chính đại trực tiếp tới nhà cầu kiến,

sẽ

không

dám gặp phụ mẫu

yêu

cầu, vì như vậy

không

hợp cấp bậc lễ nghĩa,

hắn

hơn phân nửa cùng Sở Tùy giống nhau,

sẽ

thừa dịp nàng xuất môn, chặn đường nàng. Lục Minh Ngọc

một

chút cũng

không

muốn gặp Sở Hành,

không

muốn cùng

hắn

thảo luận chuyện xấu hổ kia, nếu như thế nàng cần phải chú ý khi nào

thì

Sở Hành về kinh.

Trùng hợp là Lục Minh Ngọc cũng

không

nhớ



kiếp trước Sở Hành khi nào khải hoàn, nàng chỉ biết là Sở Hành lập công thăng quan.

Chân

không

ra khỏi nhà, Lục Minh Ngọc chỉ có thể dựa vào các câu chuyện kể của phụ thân khi về nhà để biết được, nhưng Lục Vanh tự cho là nữ nhi

không

thích Sở Hành, vì thế ở trước mặt nữ nhi

sẽ

khôngchủ động nhắc tới Sở Hành? Nữ nhi

đi

rồi, Lục Vanh mới có thể cùng thê tử tâm

sự

tình hình chiến đấu vùng duyên hải, Tiêu thị hiểu



nữ nhi nhất, cũng rất

không

muốn nữ nhi gả vào Sở quốc công phủ, sợ nữ nhi giẫm vào vết xe đổ của kiếp trước, vì thế dù cho bà có nghe

nói

tin tức gì về Sở Hành cũng

sẽkhông

nói

cho nữ nhi biết.

Lục Minh Ngọc lại ngượng ngùng

không

muốn cho thϊếp thân nha hoàn biết mình lưu ý tin tức của

mộtngười nam nhân, vì thế tin tức về Sở Hành nàng hoàn toàn

không

biết gì cả.

Buổi sáng hôm nay, Lục Minh Ngọc dẫn hai đệ đệ

đi

gặp Tổ mẫu thỉnh an, Niên nhi 5 tuổi bắt đầu học vỡ lòng, chỗ Tổ mẫu có hoa mai cao để ăn nên ngoan ngoãn

đi

theo ca ca, Ngũ thúc

đi

đồng ấm đường đọc sách. Lục Minh Ngọc rãnh rỗi

không

có việc gì làm, ở lại Ninh An đường bồi tổ mẫu thêu khăn tay gϊếŧ thời gian.

“Mồng 9 sắp đến, lại đến sinh nhật của A Noãn.” Ánh mặt trời ấm áp vui vẻ chiếu thẳng vào, Chu thị thêu thêm hai châm, nghiêng đầu nhìn nhìn cháu

gái

bên cạnh

đang

cúi đầu thêu hoa cười

nói

“Mới nửa năm mà A Noãn

đã

cao gần bằng Nhị tỷ tỷ của con rồi.”

Lục Minh Ngọc thích nghe các trưởng bối khen nàng cao nhất, khóe miệng nhoẻn lên. Vóc dáng Nhị tỷ tỷ cùng đời trước

không

có gì biến hóa, kiếp trước Lục Minh Ngọc 15 tuổi xuất giá cũng chỉ cao đến cằm Nhị tỷ tỷ, nay mới 14, cũng

đã

cao đến chóp mũi của Nhị tỷ. Xem ra trước đây lời Tổ mẫu

nói

thật

có đạo lý, mặn nhạt đều ăn,

không

khó ăn mới có thể cao ah

Cứ như vậy đến lúc cập kê, nàng có thể

sẽ

cao hơn cả Nhị tỷ.

Lục Minh Ngọc

đang

ngồi mơ mộng đẹp.

“Mười bốn tuổi ah,

đã

là đại



nương, gần đây rất nhiều nhà đến cầu hôn nhà chúng ta, A Noãn con có coi trọng ai

không?” Chu thị đương nhiên

không

nói



ràng, ý muốn xem ý tứ tiểu



nương.

Động tác

trên

tay Lục Minh Ngọc chậm lại, rồi lại khôi phục tốc độ như trước, tà tà liếc nhìn Tổ mẫu làm nũng

nói

“cô



16 tuổi mới lập gia đình, tổ mẫu nhanh như vậy liền ngóng trông con gả ra ngoài? Con

không

gả,

sẽ

ở nhà, mỗi ngày đều đến trước mặt tổ mẫu làm phiền Người”

Tiểu



nương diệu ngữ liên châu, Chu thị cười đến cười toe toét, đem châm tuyến để qua

một

bên, cũng

không

để cháu

gái

thêu tiếp, quay sang bảo: “Tổ mẫu cũng luyến tiếc A Noãn, nhưng A Noãn cùng





con

không

giống nhau, A Noãn càng được nhiều người

yêu

thích hơn. Đến cửa cầu hôn nhiều như vậy, tổ mẫu muốn biết A Noãn rốt cuộc hiếm lạ cái dạng gì?.”

Lục Minh Ngọc nhìn chiếc vòng cổ tay phỉ thúy

trên

cánh tay, ánh mắt có chút tối.

Thích dạng gì?

Nàng

không

biết. Nàng từng thích Sở Tùy trong sáng, đáng

yêu, luôn pha trò khôi hài đùa vui. Kết quả Sở Tùy lại là

một

tên phong lưu. Sau nàng lại cảm thấy

một

người lạnh lùng uy nghiêm như Sở Hành

sẽtuyệt đối

không

phong lưu, kết quả trong lòng Sở Hành

không

có nàng. Nóng lạnh đều

đã

thích qua, tâm đều bị thương

một

lần, nay đến tuổi đàm hôn luận gả, Lục Minh Ngọc lại phát

hiện

nàng đối với

sựlựa chọn lương tế

không

có hứng thú.

Giống như cái dạng gì cũng

không

thích, căn bản

không

đặt tâm tư vào đó.

“Con thích

một

người giống như phụ thân, vừa có dáng vẻ xuất chúng, lại có tài của Trạng Nguyên, càng luôn giữ mình trong sạch, đối với thê tử toàn tâm toàn ý.” Lục Minh Ngọc cúi thấp đầu cười cho có lệ

nói, dù sao cũng phải

nói

thêm điều kiện tài năng ngăn chặn miệng Tổ mẫu.

Chu thị vừa nghe, phát sầu. Điều kiện của cháu

gái

tuy đối nàng mà

nói



không

cao, nam nhân như vậy mới xứng đôi với cháu

gái. Nhưng vừa muốn có danh Trang nguyên vừa phải ngọc thụ lâm phong như con trai bà, Chu thị cảm giác bà

không

thể tìm được người thứ 2. Ở trong lòng Chu thị, trưởng tử của nàng là trang nam tử hoàn hảo nhất

trên

trời dưới đất

không

thể có người thứ 2.

không

có người có thể vượt qua con trai, nhưng trong lòng Chu thị có người có thể cùng con trai so sánh. Đảo mắt ra cửa, Chu thị cầm tay

nhỏ

bé của cháu

gái, lặng lẽ

nói: “A Noãn, tổ mẫu vẫn

khônghiểu, Sở quốc công tướng mạo xuất chúng, bộ dáng

không

kém bao nhiêu so với cha ngươi. Luận bản lĩnh, bọn họ

một

văn

một

võ, nếu thực so sánh vẫn là Sở quốc công càng có tiền đồ hơn, con vì sao lại

không

thích

hắn?”

Trong các đại gia tộc, chỉ có Sở Hành là Chu thị vui vẻ gả cháu

gái

sang.

“đang

êm đẹp, Tổ mẫu nhắc đến

hắn

làm gì.” Lại nghe được người

đã

lâu

không

nhắc tới, Lục Minh Ngọc có chút

không



cảm giác trong lòng nàng, nàng nhặt lên châm tuyến mới vừa buông xuống, tiếp tục thêu.

Chu thị thở dài “Ta cũng

không

phải cố ý

nói

đến

hắn. Chỉ là tối hôm qua tổ phụ con có nhắc tới chuyện này,

nói

Sở quốc công ngày mai hồi kinh, Hoàng thượng khẳng định muốn thưởng

hắn

thật

lớn, ta mới nhớ tới chuyện năm trước

hắn

đến cầu hôn.” Trượng phu có thể là do lớn tuổi, trước kia cũng

khôngcùng bà

nói

chuyện triều đình đại

sự. Hai năm nay, vào buổi tối trước khi

đi

ngủ, trượng phu đều thích ôm bà

nói

chút chuyện vụn vặt, có rất nhiều chuyện Chu thị nghe

không

hiểu, nhưng nàng

thật

thích nghe.

Lục Minh Ngọc tay

không

tự chủ run lên, ngày mai Sở Hành hồi kinh?

Cảm giác kia, tựa như mãnh thú có lời thề son sắt muốn bắt nàng

đã

qua trở lại, tâm bình tĩnh nữa năm của Lục Minh Ngọc bất chợt lại nổi sóng. Trong đầu

hiện

lên khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm trang của Sở Hành,

hiện

lên hình ảnh uy nghiêm của Sở Hành răn dạy Sở Tùy, nghĩ đến việc phải thực gặp mặt Sở Hành, tám phần cũng

sẽ

dùng loại ánh mắt này nhìn nàng, truy vấn nàng vì sao

không

chịu gả, Lục Minh Ngọc nhất thời lo sợ bất an.

Ngày mai, Lục Minh Ngọc ngay cả bên Tổ mẫu cũng

không

qua, ôm sách ở trong mai uyển, nửa bước cũng

không

ra.

nói

thật, Lục Minh Ngọc cũng

không

biết nàng rốt cuộc

đang

khẩn trương cái gì, chính là nhịn

khôngđược miên man suy nghĩ.

một

khắc trước mới tự

nói

với mình

không

cần quá để ý, có lẽ sau nửa năm Sở Hành sớm

đã

quên trước khi

đi

hắn

đã

viết những chữ kia,

một

khắc sau liền kìm lòng

không

đậu lại tưởng tượng cảnh cùng Sở Hành gặp mặt, sợ

hắn

uy áp.

“Tiểu thư, hai vị tiểu thư Quốc công phủ đến làm khách.” Lãm Nguyệt kéo mành tiến vào,

nhẹ

giọng hồi bẩm

nói.

Cam Lộ, Quế Viên đều

đã

xuất gía, Lãm Nguyệt, Thải Tang thăng làm nhất đẳng nha hoàn hầu hạ bên người Lục Minh Ngọc. Hai người cùng Lục Minh Ngọc tuổi tác

không

sai biệt lắm, nhưng ở mai uyển mưa dầm thấm đất nhiều năm như vậy,

đã

có thể

một

mình đảm đương

một

phía.

Tim Lục Minh Ngọc run lên, nếu tin tức của tổ mẫu đúng, Sở Hành buổi sáng mới vào kinh, buổi chiều Sở Doanh

đã

tới rồi. Nếu

nói

Sở Doanh đến đây

không

có mục đích gì khác, Lục Minh Ngọc nàng

sẽkhông

tin. Chính là người

đã

đến rồi, Lục Minh Ngọc dù trong lòng biết



ràng cũng chỉ có thể mở cửa đón khách.

“A Noãn tỷ tỷ, sao dạo này

không

thấy tỷ xuất môn?”

trên

đường từ nhà giữa

đi

vào Mai Uyển, Sở Tương nghi hoặc hỏi.

Lục Minh Ngọc đoán Sở Tương

không

biết chuyện, cười cười, chỉ vào trán

nói: “Năm trước phải ở nhà dưỡng thương, năm nay trời lạnh, mấy ngày nay thời tiết có ấm hơn

một

chút

thì

vì chuyện Nhị tỷ sắp lấy chồng, tỷ luyến tiếc nàng nên

không

muốn ra ngoài, ở bên cạnh làm bạn với tỷ ấy.”

Sở Tương hiểu



gật đầu.

Lục Minh Ngọc

âm

thầm nhìn sang Sở Doanh, tầm mắt mới xoay qua chỗ khác, Sở Doanh lại giống

đãsớm đợi giờ khắc này vậy, hướng nàng cười khẽ, chút

không

che giấu ý đồ mình đến đây. Cái gọi là trước lạ sau quen, ai bảo huynh trưởng thích A Noãn tỷ tỷ nhiều như vậy, “Kẻ tái phạm” Sở Doanh phi thường nguyện ý giúp huynh trưởng, đặc biệt Sở Doanh biết, A Noãn tỷ tỷ

sẽ

không

vì thế mà tức giận nàng ta.

Lục Minh Ngọc lại

một

trận đau đầu.

“A Noãn tỷ tỷ, ca ca ta

thật

sự

thực thích tỷ, vừa hồi phủ liền bảo muội đến truyền tin, tỷ vì

một

mảnh chân tâm của ca ca mà nhận phong thư này

đi?” Thừa dịp Sở Tương

không

chú ý, Sở Doanh thuần thục đem

một

cái ống trúc

nhỏ

nhét vào tay Lục Minh Ngọc.

“Đây là lần cuối cùng,

không

có lần sau, Doanh Doanh đừng trách ta nhẫn tâm.” Lục Minh Ngọc cau mày, nghiêm mặt

nói.

Vừa hồi kinh

đã

nhờ Doanh Doanh đến, Lục Minh Ngọc xem như

đã

hiểu tâm chí kiên định của Sở Hành,

đã

hứa muốn bồi thường nàng, nhất định phải bồi thường. Lục Minh Ngọc từ trước đến nay

không

thích trốn tránh vấn đề phát sinh, lát nữa nàng se xem thư Sở Hành

nói

gì, nếu Sở Hành vẫn kiên trì cầu hôn, nàng liền hồi

âm

một

phong, cùng

hắn

nói



ràng.

nói



ràng xong, nếu Sở Hành vẫn còn nhờ muội muội loạn truyền này nọ, nàng tuyệt

sẽ

không

để chuyện này tiếp tục tái diễn.

Thấy nàng làm mặt lạnh, Sở Doanh

không

dám cười, thấp thỏm gật gật đầu.

Lục Minh Ngọc thu ống trúc, hết

một

tuần trà, Sở gia tỷ muội xuất môn. Tiễn bước khách nhân, Lục Minh Ngọc cắn cắn môi,

đi

gặp mẫu thân. Hành động lần này của Sở Hành căn bản

không

cần che giấu, mẫu thân khẳng định đoán được.

“Sở Hành bảo các nàng đến?” Nhìn nữ nhi đến, Tiêu thị nhíu mi hỏi,

không

có mẫu thân nào thích nữ nhi bị nam nhân quấn lấy như vậy.

Lục Minh Ngọc thần sắc thản nhiên, mang theo vài phần khinh thường

nói: “hắn

nhờ muội muội hỏi con

thật

sự

quyết tâm

không

lấy chồng phải

không?! Nếu là như vậy,

hắn

tôn trọng quyết định của con.”

Tiêu thị vừa thấy sắc mặt nữ nhi

không

biết nàng

đã

quay về như thế nào. Nghĩ nghĩ, quyết định tạm thời tha thứ

sự

bất kính lần này của Sở Hành, đứng dậy trấn an nữ nhi,“Tốt lắm, làm cho

hắn

chết tâm cũng tốt, việc này cho dù trôi qua, về sau nương

sẽ

tìm cho A Noãn

một

người tốt.”

“Nương......” Lục Minh Ngọc dựa vào lòng mẫu thân làm nũng,“Nhất định phải gả ra ngoài sao?

hiện

tại con

không

muốn gả cho ai hết.”

Tiêu thị cúi đầu cười, sờ sờ đầu nữ nhi ngốc.

Ứng phó mẫu thân xong, Lục Minh Ngọc tâm tình phức tạp trở về Mai uyển, lấy thư của Sở Hành ra xem.

“Linh Châu các là cửa hàng hồi môn của gia mẫu, ta

đã

an bài thỏa đáng, ngày mai giờ Tỵ, hy vọng có thể giải thích nghi hoặc”.


Ra hạ sách này, đúng là bất đắc dĩ, nếu lòng ta có nữa phần khinh bạc nàng, phạt ta ngày sau đầu lìa khỏi xác, chết tha hương.”

Lục Minh Ngọc sắc mặt biến trắng.

Nếu chỉ nhìn câu đầu tiên nàng chỉ cảm thấy bị Sở Hành bá đạo bắt buộc. Câu thứ 2 kia, nàng lại cảm thấy cơn giận xông lêи đỉиɦ đầu.

Sở Hành nhất định là tức giận, giận nàng

không

biết tốt xấu liên tiếp cự tuyệt hảo ý của

hắn? Nếu

không

chỉ cần

hắn

hứa hẹn

sẽ

không

khi dễ nàng là đủ rồi, làm gì như nguyền rủa chính mình vậy? Nghĩ đến kiếp trước nghe

nói

tình hình lúc Sở Hành chết, dù

không

mất đầu cũng là chết tha hương, Lục Minh Ngọc xé nát bức thư thành từng mảnh vụn.

Ai muốn

hắn

phát lời thề độc như vậy?

hắn

cảm thấy bị ủy khuất? Cảm thấy

một

mảnh hảo tâm

không

thể lý giải sao?

hắn

không

phải vẫn còn nghĩ nàng si tình

hắn

chứ?

Chỉ có thể gặp mặt, để

hắn

giải thích nghi hoặc, nàng cũng

nói



cho

hắn

biết, Lục Minh Ngọc nàng sớm

đã

quên

hắn!

Đem thư quăng vào thùng rác, Lục Minh Ngọc nằm đến

trên

giường, nhắm mắt lại sinh hờn dỗi.

Lần gặp mặt này

sẽ

kết thúc tất cả,

sẽ

tâm bình khí hòa giải thích từng chuyện



ràng, Sở Hành phát lời thề độc, lại đanh mặt cho ai xem?

hắn

thực ủy khuất sao? dựa vào cái gì

hắn

muốn nàng

đi

thì

nàng phải

đi?

hắn

muốn bồi thường, nàng nhất định phải nhận sao?

“Tiểu thư, đến giờ dùng cơm.”

“không

ăn!”

Trở mình

một

cái, Lục Minh Ngọc tức giận

nói,

một

chút khẩu vị đều

không

có.

Ngắn ngủn hai chữ, trong lời

nói

tất cả đều là hỏa. Lãm Nguyệt hoảng sợ, cùng Thải Tang tiến vào nhà trong.

Vừa vào nhà,

đã

thấy tiểu thư nhà mình tóc tai bù xù từ sau màn giường ló ra, trầm mặt

nói: “Chuẩn bị nước.”

Lãm Nguyệt nhìn Thải Tang, cả hai đều mờ mịt.

Lục Minh Ngọc thấy vậy liền nở nụ cười,

âm

thầm nhắc mình

không

được sinh khí.

Nàng vờ như

không

có việc gì, lấy cớ gặp mẫu thân, ngày mai xuất môn mới tốt.