Chương 85

Một đêm xuân, sáng sớm đến muộn.

Bộc Dương mở mắt thì trời cũng đã sáng hẳn, nàng quay đầu nhìn bên cạnh thì đã hoàn toàn trống không.

Cách đó bảy tám bước có một tia nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu vào phòng. Bộc Dương nhìn qua phía đó, vì tia nắng mà hơi hạ ánh nhìn của mình xuống.

Vệ Tú đã mặc lại y phục, đang ngồi trước bàn chải tóc. Mái tóc đen dài rũ xuống như thác nước, trượt trên y phục màu lam nhạt của nàng, mang một vẻ ôn nhu động lòng.

Ngoài cửa sổ là ba cây đào, Vệ Tú đặc biệt sai người cắm xuống. Hoa đào tươi đẹp, gia đình vui vẻ hòa hợp. Thời tiết này là lúc hoa đào nở rộ nhất, lúc này bên cửa sổ, trăm hoa đua sắc, như lửa, lại như từng rặng mây đủ màu, lướt theo gió xuân ấm áp thổi tung lên không, tung bay đầy trời.

Vệ Tú búi tóc, đội ngọc quan. Một cánh hoa đào bị gió xuân thổi vào phòng, rơi xuống, đậu lại dưới mắt Vệ Tú. Làn da trắng như tuyết càng tôn lên vẻ đẹp của hoa đào. Bộc Dương chìm trong cảnh đẹp trước mắt, dường như đã quên mất bản thân đang ở đâu.

Sau khi đội ngọc quan, lại lấy trâm ngọc gắn lên, xuyên qua búi tóc để cố định, Vệ Tú mới chải đầu xong. Lúc này, vị công tử như ngọc chậm trãi đưa tay phải lấy cánh hoa đào trên mặt mình xuống. Cánh hoa nằm trên tay nàng lại giống như hồng mai trên tuyết, xinh đẹp đến động lòng người.

Bộc Dương nhìn cánh hoa đó, lại nhìn đến đầu ngón tay của Vệ Tú, nhìn tới một thân áo bào màu lam nhạt của nàng. Vệ Tú quay đầu, thấy Bộc Dương đã tỉnh thì mỉm cười.

“Nàng tỉnh rồi.”

Lúc này, đóa hoa, ngọc mão, áo bào đều không sánh được với nụ cười tươi đẹp đó. Bộc Dương kéo lại chăn gấm, thẫn thờ đứng lên, không màng tới việc đôi chân trần của nàng đứng trên nền đất lạnh, chỉ một mực đi tới bên Vệ Tú.

Trên môi Vệ Tú còn lưu giữ nụ cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Bộc Dương tới gần.

Bộc Dương đưa tay, ngón tay chạm vào dưới mắt Vệ Tú, nơi mà cánh hoa vừa nằm đó. Hình ảnh của đêm qua tràn vào trong đầu Bộc Dương, nàng mím môi cười cười, Vệ Tú ngẩng đầu nhìn nàng, thấy nụ cười ẩn ý trên môi nàng, trên mặt đột nhiên hiện lên chút đỏ hồng, nhưng thái độ lại không có vẻ thẹn thùng nào, chỉ liếc mắt nhìn Bộc Dương một cái rồi lên tiếng.

“Ta đi bảo mấy người dọn bàn, điện hạ rửa mặt, chải đầu trước đi.”

Ý cười trên mặt Bộc Dương càng nhiều hơn, nàng cũng không lập tức rời đi mà cúi người, nhẹ giọng nói vào bên tai của Vệ Tú.

“Sau này, thϊếp sẽ giúp lang quân chải đầu, đội ngọc quan.”

Giọng nói mềm mại, mị hoặc đến xương tủy, câu lấy cả linh hồn của Vệ Tú. Nàng ngẩng đầu lên, muốn nói gì đó thì đã thấy Bộc Dương cười chạy đi. Bóng dáng mỹ nhân đã đi xa, thướt tha lượn lờ, Vệ Tú hơi sửng sốt nhưng cũng lập tức nở một nụ cười đầy cưng chiều.

Mỹ nhân ở chung với mỹ nhân, vô tình hữu ý thì vẫn luôn bị đối phương câu dẫn, vừa quyến rũ cũng vừa bị quyến rũ.

Một động tác vô tình của Vệ Tú khiến cho tim Bộc Dương đập không ngừng. Một cái nhướn mày hờn dỗi của Bộc Dương cũng khiến cho Vệ Tú thần hồn điên đảo.

Tân hôn luôn như vậy, ngây ngô mà tốt đẹp.

Trên dưới trong phủ đều biết công chúa và phò mã gắn bó như keo sơn, không có người nào dám quấy nhiễu trong lúc hai người đang ở cùng nhau.

Bộc Dương và Vệ Tú đi thăm không ít nhà người quen, vừa là giữ quan hệ thân thích mà cũng là lôi kéo thế lực. Tiêu Đức Văn cũng ghé qua vài lần, lúc đầu còn vô cùng lo lắng bất an, nói vài câu với Vệ Tú, lúc rời đi thì thuận tiện tìm tới vài người tâm phúc. Nó đối với chư vương thì cung kính, khiêm tốn, đối với triều thần lại càng lễ phép, cũng thường tới bái kiến Hoàng đế, ngẫu nhiên đưa ra ý kiến của mình, cũng không còn quá lo sợ mà lại can đảm nói thẳng, thể hiện ra một mặt tài năng và thông minh của mình.

Hoàng đế cũng dần bình phục, Bộc Dương thường vào cung thăm hỏi. Thấy cuộc sống hôn nhân của nàng khá tốt, Hoàng đế cũng vui nên thường nói vài chuyện nhỏ nhặt với nàng như là đối xử với phò mã chu đáo hơn, nhường nhịn lẫn nhau, thấu hiểu nhau mới là đạo phu thê, nhưng nếu phò mã không nghe lời thì cũng không nên quá mức yếu thế, không thể quên bản thân nàng là một công chúa. Bộc Dương tất nhiên hoàn toàn đồng ý với ngài.

Ở Vệ trạch được khoảng một tháng, Bộc Dương và Vệ Tú chuyển về phủ công chúa. Phủ công chúa có kết cấu rõ ràng tiền sảnh và hậu viện, những môn hạ của Bộc Dương đều làm việc ở trong phủ, Bộc Dương cũng cần thường xuyên thương nghị những chuyện quan trọng với bọn họ. Ở Vệ trạch thì không được thuận tiện lắm.

Vệ Tú cũng hiểu điều đó, đối với nàng thì ở đâu cũng không quan trọng, cứ theo ý của Bộc Dương là được. Chỉ là lần này trở về, nàng đã trở thành chủ nhân của nơi này, ở cùng công chúa trong chủ viện, không còn ở tiểu viện cạnh rừng trúc nữa. Nhưng nàng thật sự không bỏ được mảnh rừng trúc đó. Những dấu vết ngày trước, theo thời gian đã dần biến mất không còn được bao nhiêu, chỉ còn tiểu trúc lâm này là nơi để Vệ Tú gửi gắm những hoài niệm của mình. Nàng sửa tiểu viện lại thành thư phòng, mỗi ngày đều đi qua đó, lúc rảnh rỗi thì ở đó cả ngày.

Trong phủ công chúa, mọi người đều biết là phò mã không có nhiều sở thích, chỉ đặc biệt thích rừng trúc đó. Bộc Dương cũng không nói gì, dù Vệ Tú thích núi vàng núi bạc, nàng cũng muốn nghĩ cách để làm ra cho nàng ấy chỉ để đổi một nụ cười, vậy thì một tiểu trúc lâm cũng không có gì nhiều. Huống hồ là lúc trước, nàng chọn chỗ này để xây phủ công chúa cũng là vì nhìn thấy rừng trúc đó, nàng nghĩ Vệ Tú sẽ thích.

Vương thừa tướng cũng qua vài lần, vốn là tế bái lão hữu mà tới nhưng ông lại không hề nói lời nào về người đó. Hoàng đế không thích có người nhắc tới đại tướng quân. Vương thừa tướng cho là Vệ Tú thường tới chỗ này là vì nàng thích cái kiên cường của trúc. Vệ Tú cũng chỉ xem như là không biết vì sao ông lại tới đây. Hai người ngồi giữa rừng trúc, tùy ý tâm sự những chuyện linh tinh, đôi khi nói về những chuyển động trong triều đình, hai người càng nói càng hợp ý. Vương thừa tướng đã lăn lộn quan trường nhiều năm, Đại Ngụy có cái gì, ông đều biết rõ ràng tất cả. Vệ Tú cũng đã quan sát các bá quan trong triều suốt mấy năm, nàng cũng đã đi rất nhiều nơi, đối với sinh hoạt của dân chúng Đại Ngụy rất thấu hiểu. So với Vương thừa tướng đứng đầu triều đình, chỉ nhìn mọi thứ trên công văn thì nàng còn biết rõ ràng hơn, có thể hiểu thì sẽ lĩnh ngộ được, sự giải thích của nàng tất nhiên sẽ đánh thẳng vào mấu chốt vấn đề.

Trước khi Vương thừa tướng rời đi, đánh giá Vệ Tú mấy lần rồi lại tiếc hận.

“Ngươi tự mình học tập rèn luyện, cũng không tranh giành, không phải là không tốt, chỉ tiếc là triều đình mất đi một nhân tài.”

Đại Ngụy bề ngoài cường thịnh, nhưng bên trong cũng không ổn hoàn toàn. Một khi Tề Tống nảy sinh tâm tư thì biên cảnh nước Ngụy chắc chắn phải chịu chiến hỏa liên miên. Vệ Tú là người có thể bù đắp được thiếu hụt trong triều. Trong lúc đặc biệt cũng phải biết dùng cách đặc biệt. Nếu cần Vương thừa tướng nói thật thì với tâm tư nhìn xa trông rộng của ông, tương lai của nàng sẽ không dưới Cửu Khanh, có thể tới được Tam Công.

Vệ Tú cười khẽ, nhìn xa xăm, giọng nói nhẹ nhàng bình thản.

“Trong triều cũng sẽ có hiền tài.” Một chút cũng không thỏa hiệp.

Vương thừa tướng nở nụ cười bất đắc dĩ, cũng không thể nói thêm cái gì.

Cửa phủ đã ở phía trước, hạ nhân nhìn thấy thừa tướng đi ra thì lập tức điều khiển xe ngựa tới cửa.

“Trọng Mông nên dừng lại, tiễn tới đây được rồi.” Vương thừa tướng khoát tay, được hạ nhân nâng lên xe ngựa.

Xa phu vung roi, xe ngựa chậm rãi rời đi. Vệ Tú khom người hành lễ, đợi xe ngựa đi xa mới đứng thẳng dậy. Nàng xoay người vào phủ, ngẩng đầu nhìn sắc trời, lại ra hiệu cho hạ nhân đang đẩy nàng dừng lại, gọi mấy người khác lên tiếng hỏi.

“Đã gần đến giờ Ngọ, điện hạ có nói là khi nào về không?”

Sáng sớm, Bộc Dương đi Trịnh vương quý phủ bái phỏng. Bây giờ đã gần chính ngọ, nếu công chúa không về phủ dùng bữa thì sẽ cho người về truyền lời.

Hạ nhân đang muốn báo lại với nàng, thấy nàng hỏi tới thì vội vàng cung kính nói.

“Điện hạ vừa cho người về báo là, nửa đường có thái giám đón, nói trong cung triệu kiến nên điện hạ đã vào cung, phò mã tự dùng cơm trưa.” Người đó ngừng lại một chút, khuôn mặt già nua hơi đỏ lên, có chút ngượng ngùng nhìn Vệ Tú. “Điện hạ nói, phò mã nên ăn nhiều một chút, người sẽ về kiểm tra.”

Thời tiết dần nóng lên, phò mã khẩu vị hơi kém, công chúa vẫn luôn lo lắng. Cho dù có ở ngoài không về được thì cũng luôn cho người truyền lời về. Hạ nhân trong phủ đều cũng vui mừng khi thấy công chúa phò mã phu thê hòa thuận là một chuyện, nhưng mọi người cũng lớn rồi, nhìn phu thê người khác ân ái thì lại là chuyện khác.

“Biết rồi.” Ai ngờ Phò mã thực bình tĩnh lên tiếng.

Hạ nhân kinh ngạc, lại nhìn chung quanh thấy không có ai thất thố thì hắn mới nghĩ tới, công chúa phò mã thành thân gần được hai tháng, hai người luôn ân ái như vậy, mọi người cũng nhìn quen rồi.

Bộc Dương nửa đường bị triệu vào cung.

Hoàng đế, người triệu kiến nàng, đang ở Phụng Tiên điện.

Phụng Tiên điện là nơi thờ phụng tổ tiên Tiêu gia. Cả điện thờ hương khói vờn quanh, không khí trang nghiêm. Thái giám theo sát phía sau Hoàng đế không dám nhìn lung tung, cũng không dám phát ra tiếng động nào mà đốt nhang, kính cẩn dâng lên. Hoàng đế nhận nhang, thành tâm bái lạy các vị tổ tiên, mỗi một người đều yên lặng cầu khẩn trong lòng, rồi ngài dừng lại ở bài vị mới nhất. Đó là bài vị của tiên Hoàng hậu.

Đậu Hồi không nói một tiếng, đốt nhang đưa lên. Hoàng đế cầm lấy, đoan chính bái ba cái, tự mình cắm nhang vào lư hương. Sau đó, ngài vẫn không rời đi mà đứng ở trước bài vị, trong lòng lặng yên lên tiếng.

“Vốn là sớm đi gặp nàng, ai ngờ bệnh một trận mà kéo dài tới hôm nay. Hoàng hậu, Hoành Nhi đã thành thân, phò mã tính tình ôn hòa hiền hậu, tính khí cũng tốt, sẽ đối xử tốt với Hoành Nhi. Băn khoăn cuối cùng của nàng cũng xem như là không còn nữa.”

“Mà trẫm thì lại gặp phải chuyện khó. Bệnh lần này, trẫm cũng phải thừa nhận bản thân đã già đi, không còn như trước. Đám người Tiêu Toản, Tiêu Luân, Tiêu Vĩ, Tiêu Dịch thì không có đức hạnh, không có bản lĩnh. Lòng trẫm như vỡ nát, phí bao nhiêu năm cũng không có gì tiến bộ. Trẫm thường nghĩ tới, nếu nàng còn ở đây, chúng ta lại có một hoàng tử khác, chắc chắn sẽ hiểu chuyện như Hoành Nhi, cũng không để trẫm phải sầu khổ như vậy.”

Đậu Hồi yên lặng lui xuống, cũng cho mọi người trong điện lui xuống.

Hoàng đế nhìn bài vị của tiên hoàng hậu, trong sương khói lượn lờ này, trên bài vị chỉ có mấy chữ ít ỏi đó là nữ nhân mà đời này ngài yêu nhất.

Lúc Vương hoàng hậu tạ thế vẫn còn khá trẻ, dung mạo xinh đẹp, tính tình dịu dàng, luôn luôn hòa thuận với Hoàng đế. Hoàng hậu vừa rời đi, cũng lập tức biến thành một vết chu sa trong lòng Hoàng đế. Ngài không bao giờ quên được năm đó, Hoàng hậu bệnh nặng hấp hối, ánh mắt nhìn ngài chứa đầy lưu luyến, áy náy, bất đắc dĩ. Ngài cũng nhớ tới năm đó bản thân khóc không thành tiếng, mấy tháng trời không quan tâm tới chính sự.

Hoàng đế lại mềm lòng, chăm chú nhìn lên bài vị, hạ giọng nói.

“Nàng yên tâm, ta sẽ chăm sóc Hoành Nhi, chắc chắn không để con bé chịu khổ.”

Phụng Tiên điện khuất sáng, từ bên trong đi ra, đứng dưới ánh mặt trời, Hoàng đế bất giác cảm thấy đầu váng mắt hoa. Đậu Hồi bước lên đỡ ngài, không hề nói tới những chuyện trong Phụng Tiên điện, chỉ báo lên.

“Bệ hạ, Bộc Dương điện hạ đã đến, đang đợi người ở Tuyên Đức điện.”

Hoàng đế khựng lại một chút, thích ứng với ánh sáng bên ngoài rồi ứng một tiếng, ra lệnh.

“Hồi Tuyên Đức điện.”

Đậu Hồi cung kính đáp lời, vội vàng lệnh cho đám tiểu thái giám khiêng kiệu tới.

Bộc Dương ở Tuyên Đức điện đợi một lúc, thấy thái y định kì tới xem mạch thì mới hỏi vài câu. Hoàng đế trải qua đợt bệnh này, long thể như đột nhiên suy sụp, các đại thần không nhìn ra nhiều khác biệt nhưng Bộc Dương nhìn ra. Ánh mắt khôn khéo, tinh minh của Hoàng đế đột nhiên trống rỗng, nhu hòa hơn bình thường. Tóc cũng đã thêm nhiều sợi bạc.

Thái y cũng không dám nói rõ ràng, con người luôn phải đối mặt sinh lão bệnh tử. Mà người lớn lại không thể bệnh, một khi dính bệnh thì sẽ tổn thương gốc rễ bên trong. Hoàng đế đã lớn tuổi, hơn năm mươi tuổi, nói lời bất kính là ngài đột nhiên rời đi cũng không có gì kì lạ.

Bộc Dương hỏi nửa ngày cũng không có được câu trả lời chính xác, biết có hỏi cũng không được gì. Trong lòng nàng suy nghĩ lần tới nếu có rảnh thì cùng Tú Tú vào cung để nàng ấy đích thân bắt mạch thì mới yên tâm.

Đang nghĩ tới đó thì Hoàng đế đã về.

Thái y nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đón thánh giá với công chúa.

“Trẫm canh giờ muốn dùng bữa với con.” Hoàng đế lập tức vui vẻ hơn khi thấy Bộc Dương, vừa đỡ nàng đứng lên vừa nói, rồi lại nhìn thái y nhíu mày. “Ngươi lui xuống.”

Thái y hành lễ, vừa định lui ra thì Bộc Dương đã vội lên tiếng.

“Nếu đến rồi, cũng đừng để thái y đi một chuyến vô ích, phụ hoàng để thái y xem mạch một chút.” Tuy thái y cẩn thận, nhưng đối với thánh thể cũng không thể không tận tâm, vì an nguy bản thân, bọn họ cũng muốn dốc toàn lực ra làm.

Bộc Dương là thật tâm thật lòng hy vọng Hoàng đế trường thọ, dù nàng và chư vương đều đang khát vọng ngôi vị cửu ngũ chí tôn nhưng vẫn mong Hoàng đế có thể sống tới trăm tuổi. Đời này có rất nhiều việc không còn như kiếp trước, như chuyện nàng thành thân, như việc kiếp trước Hoàng đế cũng không có một trận bệnh như vậy, cũng như so với kiếp trước, Tiêu Đức Văn lộ diện trước mặt Hoàng đế cũng sớm hơn bảy tám năm. Nếu nhiều chuyện khác nhau như vậy, Hoàng đế có thể sống thọ hơn kiếp trước cũng không phải không có khả năng.

Hoàng đế nhìn ánh mắt thành khẩn, thân thiết của Bộc Dương, trong lòng cảm thấy ấm áp, vui vẻ nói.

“Làm thê tử người ta rồi thì cũng khác trước, so với trước càng biết chăm sóc người khác, cũng biết lải nhải hơn rồi.”

Mặt Bộc Dương đỏ lên, cảm thấy mất hứng. Hoàng đế vội vàng dỗ dành.

“Được được được, nghe lời Hoành Nhi.”

Bộc Dương thế này mới hớn hở.

————-

Tác giả có lời muốn nói:

Chuyện đó làm liên tục thì không tốt, còn lật hay không thì để sau đi.

Tú Tú có lúng túng, trước khi nói rõ ràng mọi chuyện thì trong lòng nàng luôn có tầng ngăn cách, sẽ không dễ trải lòng với công chúa như vậy.

————-