Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuân Như Cựu

Chương 37

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hôm nay dù Việt Nam không vô địch, nhưng ít nhất U23 đã chơi một trận rất hay. Việt Nam vẫn đứng thứ hai Châu Á.

Vì vậy tặng các bạn một chương mới.

—————-

Chiến sự ở Lương Châu ngày càng căng thẳng, thời gian cũng không vì chuyện này mà dừng lại, ngày trừ tịch(1) đã tới rồi.

(1) ngày cuối cùng trong năm, ngày trước giao thừa.

Hoàng đế lo lắng chuyện Lương Châu, mỗi ngày đều cùng đại thần nghị sự ở Tuyên Đức điện. Trong ngoài triều đình không có chút gì là vui mừng khi ngày lễ tới, ngược lại chỉ có sự khẩn trương, nặng nề.

Đêm trừ tịch, các vị vương gia đi cùng với vương phi, con cái của mình, công chúa đi cùng phò mã vào cung dự yến tiệc cuối năm.

Qua giờ Ngọ, Bộc Dương đã vào trong cung.

Nàng tới Tuyên Đức điện, nghe thấy trong điện có tiếng quát mắng nên hỏi qua thái giám trước cửa, biết được có đại thần đang ở bên trong. Suy nghĩ một lát, Bộc Dương quay đầu đi tới Hàm Quang điện.

Lúc trước, khi quyết định xuất cung lập phủ, Hoàng đế có lên tiếng giữ lại cung điện này, Bộc Dương cũng để lại một vài cung nhân.

Qua mấy tháng, giờ trở về chỗ này chỉ thấy tuyết trắng bao phủ, cây khô trụi lá, thời tiết ngày đông âm u, đại điện có chút trầm xuống, mang đầy không khí nặng nề.

Cung nhan trong điện thấy công chúa tới, vội vàng ra ngoài cháo đón. Bộc Dương chỉ khoát tay để bọn họ tự đi làm việc của mình, bản thân lại chỉ mang theo hai ba cung nhân tùy ý dạo chơi trong hoa viên nhỏ phía sau Hàm Quang điện.

Mùa đông luôn làm người ta cảm thấy thê lương bội phần, trong vườn hoa tàn liễu rủ, duy chỉ có mấy cây hoa mai là còn đang nở rộ. Mai này là bạch mai, thanh đạm tao nhã, như những bông tuyết phản chiếu trên nước.

Bộc Dương nhìn thấp thoáng phía xa kia, bạch mai vẫn luôn một dạng thu mình, không bằng được hồng mai tươi đẹp động lòng người.

Kỳ thật là do tâm tình khác nhau thôi.

Nếu ở Tây Sơn ngày đó, nàng cùng tiên sinh thưởng thức là bạch mai, có lẽ nàng sẽ cảm thấy hồng mai kiều diễm nhưng không thể bì được với bạch mai thanh lệ thoát tục.

Bộc Dương hiểu rõ sự thật nên cũng không nhìn nhiều hơn, chậm rãi đi hướng khác.

Dạo một vòng quanh ngự hoa viên, rồi mới tiến vào trong điện uống trà, ban thưởng lì xì và một bữa tiệc rượu cho cung nhân Hàm Quang điện. Sau đó, Bộc Dương mới đi qua Tuyên Đức điện.

Lần nữa tới Tuyên Đức điện thì đã có vài vị hoàng tử cùng công chúa yên tĩnh đứng bên ngoài.

Tấn Vương nhìn thấy Bộc Dương lập tức cười nói.

“Thất hoàng muội đến rồi, tốt quá, chúng ta không cần tiếp tục chờ ở chỗ này.”

Lời nói này giống như là Bộc Dương vừa tới thì cửa điện Tuyên Đức sẽ lập tức mở ra. Cõ lẽ là bọn họ đã đợi ở đây lâu rồi, mấy vị hoàng tử, công chúa ở đây lại nghĩ tới Bộc Dương vẫn luôn áp chế họ trước mặt phụ hoàng thì cảm giác có chút không vui.

Bộc Dương vẫn thong thả đứng đó như thường, giống như là không nhìn thấy sắc mặt mọi người thay đổi, cười như không cười nhìn Tấn Vương.

“Vương huynh là đang ghen tị với thần muội sao? Chậc chậc, vương huynh tài giỏi như vậy lại ghen tị giống như những mỹ nhân nhàn hạ trong cung, đáng tiếc không phải là công chúa, nếu không chắc ta cũng không là gì rồi.”

Những vị hoàng tử, công chúa vừa rồi còn cảm thấy không vui hiện tại thì đột nhiên phì cười, lại thấy bản thân thất thố nên lập tức che miệng. Nhóm người của Triệu Vương và Đại Vương cũng không cần che giau, nhìn Tấn Vương đầy trào phúng.

Nói cũng đúng, thất hoàng muội cho dù được sủng ái đến mức nào thì cũng chỉ là công chúa, phụ hoàng có nâng nàng tới tận trời cao thì sao chứ? Có thể để nàng kế thừa ngài vàng hay sao? Tấn Vương như vậy chính là keo kiệt, chèn ép người khác.

Triệu vương bị Khiên Vũ liên lụy, mấy ngày nay đều phải liên hệ khắp nơi, kết quả thật không quá tốt. Lúc này lại thấy Tấn Vương xấu mặt, hắn có chút vui vẻ, cười hì hì, giọng nói oang oang.

“Ta trước nay luôn cảm thấy hoàng đệ rất ân cần, hóa ra vốn là một tiểu cô … ”

“Triệu, vương, huynh!” Tấn Vương hạ giọng trừng trừng nhìn Triệu Vương, gằn từng chữ.

“… nương.” Triệu vương cũng không sợ hắn, nói một cách âm dương quái khí(1), còn chỉ vào hắn mà cười hai tiếng.

(1) nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.

“Sắp qua năm mới, hoàng huynh đừng giận quá.” Thấy Tấn Vương muốn nổi giận, Đại Vương vội vàng tiếp một câu chặn hắn lại.

Kinh Vương có chút băn khoan nhưng cũng không lên tiếng, hiển nhiên là không đứng về phía Tấn Vương. Tấn Vương nhịn nhục cố gắng ép cơn tức giận của mình xuống.

Vừa gặp mặt đã bị người khi dễ, Bộc Dương đương nhiên không chịu bỏ qua, không ai là không biết bệ hạ sủng nàng, nàng cũng không cần bác bỏ làm gì. Dù sao nàng và Tấn Vương cũng có thù không thể giải quyết được, cũng có ý muốn trêu chọc hắn một chút.

Hơn nữa, Bộc Dương nhìn những vị hoàng tử, công chúa xung quanh, nàng có ngang ngược một chút càng khiến cho người khác không chú ý đến việc này.

Một trò khôi hài ở trước cửa Tuyên Đức điện lập tức qua trong giây lát, chỉ có vài người là còn giữ lại trong lòng, những người khác cũng chỉ coi đó là một trò cười mà thôi.

Không lâu sau thì Hoàng đế cũng ra ngoài, cùng với hoàng tử và công chúa đi tới Lưỡng Nghi điện.

Gia yến hôm nay được mở ở Lưỡng Nghi điện. Trong cung không có Hoàng hậu, Hoàng để để cho Lý phi cùng với mẹ của Triệu Vương là Trình phi cùng nhau giải quyết mọi chuyện. Hai vị phi tử đều là người ở lâu trong cung, mấy nghi thức này nọ đều đã trải qua, cũng không tạo ra sai lầm gì.

Chỉ đợi nhóm người của Hoàng đế tới thì lập tức khai yến.

Màn đêm đánh xuống, ngoài điện tuyết trắng tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ, ngọn đèn trong điện chiếu sáng cả một sảnh đường, trên mặt hoàng tử và công chúa đều là ý cười vui vẻ, mấy vị tiểu hoàng tôn ngây thơ khả ái. Cho dù trong lòng Hoàng đế đang có chuyện không vui, nhìn thấy cảnh tượng này cũng thoải mái hơn nhiều.

Vì muốn Hoàng đế vui vẻ, mọi người theo thứ tự từ lớn tới nhỏ lên chúc mừng, Hoàng đế uống rượu lúc nhiều lúc ít, chỉ đợi tới khi Bộc Dương lên chúc thì liền uống một chén.

Tấn Vương vừa bị Bộc Dương làm mất hết thể diện, vừa hận Triệu Vương tận dụng mọi cơ hội để khiến hắn khó coi, lúc này, hắn muốn đòi lại công bằng cho mình. Hắn ngồi gần Triệu Vương nhất, liền nghiêng đầu thấp giọng hỏi.

“Không biết nhị hoàng huynh có biết Lương Châu có một vị giáo úy tên là Chu Kỷ?”

Triệu vương nghe được tên Chu Kỷ thì đã biết hắn muốn nói gì, sắc mặt lập tức nghiêm túc, ném cho Tấn Vương ánh nhìn cảnh cảo.

“Không biết, hoàng đệ quan tâm hắn như vậy, chẳng lẽ hắn là người của đệ?”

“Vương huynh nói đùa rồi, ta không có phúc tới mức có được anh tài như vậy.” Tấn Vương cười lớn, lại tỏ ra giống như là rất may mắn mà thở dài. “Khiên Vũ gặp mai phục đã tự loạn trận tuyến, binh sĩ đào vong, hắn thì lại giống như một kẻ không biết đánh trận dụng binh, cuối cùng bất chấp những binh sĩ còn lại, chỉ biết bỏ chạy để giữ mạng. Nếu không có Chu giáo úy tự động đứng lên, thu lại tàn binh, không biết là trong ba vạn quân, hoặc chết hoặc bị bắt làm tù binh, còn lại chẳng được bao nhiêu người.”

Sắc mặt Triệu Vương có chút không vui, hắn vốn là người có tính tình lỗ mãng nhưng cũng không phải là không có đầu óc. Lúc này Tấn Vương lại đem chuyện này ra nói là muốn kích hắn thất lễ, la hét ầm ĩ lên, để phụ hoàng chán ghét hắn.

Nếu đã biết được dụng ý của Tấn Vương, Triệu Vương chỉ có thể nhịn xuống, hung hăng rót một chén rượu để áp chế lửa giận, rồi cười nham hiểm.

“Hoàng đệ lại biết rất rõ mọi chuyện.”

Tấn Vương thấy hắn nhịn xuống, trong mắt có lóe lên một chút thất vọng. Tuy nhiên, hai người gây thù quá sâu, có thể nhìn thấy bộ dạng nén giận của Triệu Vương cũng cảm thấy thú vị.

“Trong triều ai không biết chứ? Khiên Thứ sử còn phải cảm ơn cái người họ Chu đó, nếu không phải hắn dũng mãnh thiện chiến, cứu vạn người còn lại, e là Khiên thứ sử còn phải chịu tội nặng hơn.”

Triệu vương hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu nói chuyện với người bên cạnh.

Giọng nói hai người không lớn, trong điện còn có ca múa trợ hứng nên Hoàng đế ngồi trên cao cũng không nghe thấy được.

Tới khi yến tiệc kết thúc, Hoàng đế vẫn còn rất cao hứng, cho người lấy tiền lì xì tới ban cho những Hoàng tôn.

Bộc Dương ngồi ở vị trí của mình phía trên này, mỉm cười nhìn những Hoàng tôn này bước lên nhận tiền mừng nhưng trong lòng lại tràn đầy lo lắng.

Tiêu Đức Văn là Hoàng trưởng tôn, đương nhiên là đứng đầu mấy hoàng tôn khác, phía sau là năm người em họ, nhỏ tuổi nhất cũng chỉ mới tập đi.

Trên người thằng nhóc là y phục theo đúng nghi thức quận vương, dáng người thẳng đứng, nghiêm trang chính trực, mỗi một hành động đêu có dáng vẻ của hoàng thất. Lúc nó quỳ xuống, giọng nói cũng rất rõ ràng dễ nghe khiến cho người khác sinh lòng hảo cảm.

Cháu trai không có cha mà lại sống ngoài hoàng cung, Hoàng đế bình thường cũng hiếm có dịp gặp nó. Hôm nay nhìn thấy lại có cảm giác nổi bật hơn người, khiến cho Hoàng đế nhớ tới trưởng tử của mình khi còn bé. Trên mặt Hoàng đế vốn là ý cười ấm áp, giờ đây lại càng hiền hòa hơn.

Bộc Dương ngồi một bên, trong lòng cười nhạt nhưng trên mặt vẫn là vẻ dịu dàng ân cần. Tới khi Tiêu Đức Văn đến trước mặt nàng, nàng chỉ như bình thường để nữ tì dâng lên một cái bao đỏ to mập, trong đó để một ít tiền vàng, ban cho Hoàng trưởng tôn. Tiêu Đức Văn vươn hai tay cung kính nhận lấy, trên miệng không quên nhẹ nhàng nói lời chúc.

“Chất nhi cảm ơn Bộc Dương hoàng cô mẫu.”

Nói xong, nó ngẩn đầu lên là một vẻ mặt tò mò như những đứa trẻ bình thường, đưa mắt đánh giá Bộc Dương. Bộc Dương nhìn nó dịu dàng, vươn tay vuốt đầu nó một chút, rất là thân thiết. Tiêu Đức Văn chớp chớp mắt, trên miệng là một nụ cười ngượng ngùng, lập tức chạy qua chỗ Kinh Vương lấy bao đỏ.

Bộc Dương hơi mỉm cười nhìn cậu nhóc đó đi xa. Cũng đã một năm rồi nàng còn chưa nhìn lại đứa cháu này của mình. Hiện tại tên nhóc này còn nhỏ đã có thể nhớ được nhiều người như vậy, hơn nữa cũng không lộ vẻ sợ sệt, nhút nhát, thậm chí còn biết tỏ vẻ thân cận, có thể thấy được trong Đông Hải quận vương phủ có người chỉ bảo cho nó.

Đây là lần đầu tiên từ sau khi trọng sinh, Bộc Dương nhìn thấy Tiêu Đức Văn, vừa thấy đã khiến tâm tình tụt dốc.

Sau khi kết thúc cung yến, Bộc Dương thong thả về phủ.

Đầu óc nàng quay cuồn rất nhiều suy nghĩ, nghĩ tới là ai đã dạy Tiêu Đức Văn, mẹ của nó hay là cao nhân nào khác. Yến tiệc lúc nảy, Bộc Dương uống không ít rượu, lúc này ngồi trên xe lắc lư, người cũng có chút choáng váng. Bộc Dương xốc màn lên, muốn hưởng không khí thoáng đãng một chút. Nhưng khi nhìn tới cửa phủ, có một người cầm đèn đứng nơi đó giống như là đang đợi nàng về. Khoảng cách hơi xa, khuôn mặt của người đó hơi mơ hồ lại bị che phủ bởi một tầng ánh sáng ấm áp, khó có thể thấy rõ được.

Gió lạnh thổi qua, tì nữ trong xe sợ run người, Bộc Dương lại không hề chú ý, chỉ chăm chú nhìn nơi cửa phủ.

Xe ngựa dần tới gần, người đứng ở cửa phủ cũng dần hiện ra rõ ràng hơn.

Là gia nhân trong phủ.

Trái tim Bộc Dương có chút đau xót, nàng rõ ràng biết chắc không có khả năng đó, nàng còn mong đợi chuyện gì chứ?

————–
« Chương TrướcChương Tiếp »