Chương 35.3: Mười nam nhân

Hắn muốn ở lại, đương nhiên nàng sẽ không từ chối. Dưỡng thương phải nằm bất động trên giường, cực kỳ nhàm chán, bên cạnh có thể có một người đùa giỡn gây cười, chẳng phải là một việc tốt sao? Huống chi, có người muốn hại nàng, Giang Huyền Cẩn đi điều tra, lại bớt việc khiến nàng an tâm, thật sự rất tốt!

Vì vậy buổi tối cùng ngày, Giang Huyền Cẩn và Lí Hoài Ngọc từ Tây viện dọn tới nhà chính Nam viện, mặc dù cái cáng cứu thương lắc lư động đến vết thương trên người, nhưng nhìn thấy gian phòng vừa rộng rãi vừa đẹp đẽ như thế, Hoài Ngọc vẫn rất vui vẻ.

Bạch Đức Trọng nghe được tin tức, biết Tử Dương Quân phải tiếp tục ở lại phủ chăm sóc, vội vàng cho người dọn dẹp gian phòng bên cạnh phòng chính ở Nam viện. Ý tứ rất rõ ràng: Chăm sóc người bệnh thì có thể, nhưng vẫn phải chú ý thể thống.

Giang Huyền Cẩn rất nghe theo, phòng mới dọn xong liền ngủ một giấc, hai ngày chưa nhắm mắt, cơ thể lại bị trúng độc, hắn vừa ngủ đã trầm xuống, lúc tỉnh lại đã là buổi trưa ngày hôm sau.

So với ngày đầu tỉnh lại yếu ớt, hôm nay Hoài Ngọc thấy tinh thần rất tốt, sau khi uống thuốc, đau nhức quanh thân thể từ từ giảm đi, thanh âm nói chuyện cũng lớn hơn một chút.

"Ngươi ở lại đây, cơm nước của ta cũng tốt lên không ít." Nàng nhìn hắn cười.

Giang Huyền Cẩn đi tới, nhìn lướt qua thức ăn trên bàn, lại nhìn sang Linh Tú đang bưng bát đút thức ăn cho nàng, hỏi: "Đều thử qua độc rồi sao?"

Hoài Ngọc gật đầu: "Đã thử qua ngân châm, y nữ cũng đã nhìn qua, không có vấn đề."

Giang Huyền Cẩn gật đầu, ngồi xuống bên bàn, rất an tĩnh mà bắt đầu dùng bữa. Quy tắc thứ nhất của Giang gia: Ăn không nói. Cho nên mỗi lần chỉ cần cầm chiếc đũa lên, Giang Huyền Cẩn sẽ không mở miệng nói chuyện.

Nhưng mà thanh âm của người phía sau thật sự lảnh lót như gia tước, nhìn thấy hắn liền ríu ra ríu rít: "Hôm qua ta rất khó chịu, nói một câu cũng không lưu loát, còn tưởng rằng nửa sống nửa chết đã lâu, kết quả hôm nay tỉnh lại chợt phát hiện cổ họng tốt hơn trước nhiều lắm."

"Y nữ nói ta quá ầm ĩ, nàng ấy nói bản thân đã gặp qua rất nhiều tiểu thư nhà khác đều rất văn nhã lịch sự, ngã bệnh đều không muốn nói chuyện, nhưng chưa bao giờ gặp qua người nói nhiều như ta."

"Đúng rồi, áo bào hôm nay ngươi mặc rất đẹp."

Gân xanh trên trán giật giật, Giang Huyền Cẩn buông đũa quay đầu lại: "Ngươi có thể ngậm miệng được hay không?"

Hoài Ngọc đang cắn rau xanh sửng sốt, hơi ủy khuất nói: "Linh Tú nói ngươi lúc trước rất đau lòng vì ta, vì cái gì mà lại gào lên với ta!"

Ai đau lòng vì nàng! Ánh mắt Giang Huyền Cẩn lạnh lẽo: "Sớm biết cứu ngươi về sẽ ầm ĩ như vậy, lúc đó ta nên buông tay mặc kệ."

Nuốt đồ ăn, lại ăn một miếng cơm, Hoài Ngọc cười tủm tỉm nói: "Đừng mạnh miệng nữa, ta biết ngươi không nỡ."

Trước kia tự mình nói hắn không nỡ, đó đơn thuần chỉ là đùa giỡn hắn. Bây giờ Lí Hoài Ngọc phát hiện, người này đã thật sự bắt đầu không nỡ bỏ nàng, không phải bị nàng cưỡng ép lôi kéo nữa.

Đó là một chuyện rất rất tốt.

Ghét bỏ liếc nàng một cái, Giang Huyền Cẩn xoay người tiếp tục dùng bữa.

Hai ngày chưa thượng triều, rất nhiều người trong triều hỏi thăm Tử Dương Quân xảy ra chuyện gì, ngay cả Hoàng Đế cũng hỏi một câu ngay trên triều, vì vậy Bạch Đức Trọng không thể không bước ra khỏi hàng, cứ như vậy mà trả lời.

Vì thế, câu vè "Mỹ nhân Bạch phủ khom lưng, từ nay Quân Thượng không lâm triều" truyền từ triều đình ra tận phố, dân chúng Kinh Thành nhao nhao tỏ vẻ khϊếp sợ: Thì ra sính lễ của Giang phủ khiến người ta trợn mắt há miệng đó, không phải là Giang Diễm cưới Bạch nhị tiểu thư, mà là Tử Dương Quân muốn lấy Bạch tứ tiểu thư sao?

Trong lúc nhất thời, vô số người chen lấn mà tới vây xem ở Bạch phủ, nói là thăm bệnh, thực ra là vì muốn trông thấy lời đồn "Vì giai nhân tiều tụy không thôi" của Tử Dương Quân. Tâm tình Giang Huyền Cẩn rất kém, vung tay đóng cửa lớn Nam viện lại, để Thừa Hư và Ngự Phong canh trước cổng, ai cũng không cho vào.

Lí Hoài Ngọc nằm trên giường cười đến cong mắt: "Bên ngoài giống như rất náo nhiệt a?"

Liếc nàng một cái, Giang Huyền Cẩn nói: "Ngươi lại nói nhiều thêm, ngay cả ngươi ta cũng đá văng ra kia đấy."

Hoài Ngọc ngậm miệng, không hé răng, ý cười trong mắt vẫn không giảm xuống, long lanh trong suốt.

"Tiểu thư, Quân Thượng." Linh Tú bưng thuốc đi tới, theo lệ nói với họ một tiếng: "Thuốc của buổi chiều lại được đưa tới."

Một chén thuốc đen như mực, ngửi mùi vị với chén thuốc khi trước hắn thử cũng không khác là mấy. Giang Huyền Cẩn không sai Linh Tú bỏ vào trong ngăn tủ nữa, mà chuyển tay giao cho Thừa Hư.

"Đi tìm người phân biệt dược liệu bên trong thử chút." Hắn phân phó: "Hành động gọn gàng một chút, đừng để người nhìn thấy."

"Vâng." Thừa Hư đáp lời rồi đi mất.

Hoài Ngọc nhìn, lười biếng ngáp một cái, xê thân thể nhoài tới gối trên đùi của Giang Huyền Cẩn.

"Làm gì?" Ngữ khí của hắn không tốt lắm. Ủy khuất cầm lấy tay hắn, Hoài Ngọc nói: "Nằm trên cái gối đầu kia không thoải mái."

Gối đầu không thoải mái, trên đùi lại thoải mái rồi sao? Giang Huyền Cẩn xụ mặt nói: "Ngươi đừng bởi vì gần đây ta không muốn so đo với ngươi mà được một tấc lại muốn tiến lên một thước!"

"Ngươi xem ngươi kìa, lại hung dữ với ta!" Hoài Ngọc điều chỉnh tư thế, nằm rất ung dung thoải mái nói: "Nói thế nào thì ta cũng là phu nhân tương lai của ngươi, cái này tính là gì mà được một tấc lại muốn tiến thêm một thước?"

"Ngươi quên lời ta nói rồi sao?" Giang Huyền Cẩn nhíu mày: "Ngươi với ta thành thân, là kế sách tạm thời."

So với động phòng, có lẽ hắn thích phật đường hơn. Đến lúc đó nàng qua cửa, hai người vẫn là ai lo phận nấy.

Ngáp dài một cái, Hoài Ngọc lười so đo lời này với hắn, dù sao hắn cũng không gạt nàng ra, khuôn mặt nàng cọ cọ vào chân hắn, nhắm mắt ngủ.

Chất vải áo bào của Giang Huyền Cẩn không dày, nàng cọ cọ như thế, cơ hồ hắn có thể cảm nhận được xúc cảm trên mặt nàng. Cơ thể cứng đờ lại, hắn dùng loại ánh mắt như nhìn quái vật mà cúi đầu trừng mắt với nàng.

Trừng mắt một hồi, hắn phát hiện sợi tóc chưa buộc của nàng rơi đầy trong lòng hắn, vừa dài lại mềm mại, nhìn rất muốn..

Chờ tới lúc đầu của hắn phản ứng lại được, bàn tay đã đặt lên rồi.

Thật là oan nghiệt!

Vì thế, nửa canh giờ sau, Lục Cảnh Hành cùng Thừa Hư tiến vào trong, chính là nhìn thấy hình ảnh "Đêm trước không chải đầu, tóc xõa xuống hai vai. Chàng dịu dàng gối trên đùi, nơi nào không đáng thương."

Sắc mặt Lục Cảnh Hành khó coi đạp cửa một cước. Âm thanh "Loảng xoảng" vang lên, Hoài Ngọc bừng tỉnh, mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn.

"Lục chưởng quầy?" Nàng chớp mắt: "Sao tới đây giờ này?"

Đem ghế đến ngồi xuống bên giường, Lục Cảnh Hành rất nghiêm túc hỏi nàng: "Ngươi thật sự phải gả cho người này sao?"

Đương nhiên Hoài Ngọc biết Lục Cảnh Hành đang lo lắng cái gì, gãi gãi đầu, nàng khó khăn chống thân mình khỏi đùi Giang Huyền Cẩn, bối rối nghĩ phải giải thích thế nào.

Trên đùi chợt lạnh, Giang Huyền Cẩn xiết chặt cằm, nghiêng đầu nhìn về phía người trên giường.

"Quân Thượng." Không chú ý tới ánh mắt của hắn, Hoài Ngọc dè dặt hỏi một câu: "Có thể để ta nói chuyện riêng vài câu với Lục chưởng quầy hay không?"

Được chứ, Lục Cảnh Hành vừa đến đã vội vã tránh nghi ngờ với hắn thì thôi đi, còn muốn nói chuyện riêng sao?

Giang Huyền Cẩn cười lạnh, rất muốn nói với nàng, cho dù vẫn chưa qua cửa nhưng không tuân thủ nữ tắc vẫn bị nhốt vào l*иg heo dìm xuống nước!

Ý niệm này vừa xuất hiện, chính hắn cũng ngửi thấy chút vị chua.

Hơi ngẩn người, toàn thân hắn đầy lệ khí biến mất, sau khi kinh ngạc lại cảm thấy có hơi buồn cười.

Hắn đang làm cái gì? Thật sự vẫn còn để ý tới nàng hay sao? Vừa nãy còn muốn ai lo phận nấy, lúc này lại rối loạn, là tự đánh vào mặt mình sao? Giang Huyền Cẩn đứng dậy, không quay đầu lại mà đi ra ngoài, bước ra khỏi phòng, còn tận tình đóng cửa lại.

Tình yêu nói thế nào thì nói, người ta chính là bằng hữu, hắn không xen vào được.

Đóng cửa lại, Hoài Ngọc thở dài: "Ngươi cảm thấy ta gả cho hắn không tốt sao?"

"Chẳng lẽ có chỗ nào tốt sao?" Lục Cảnh Hành thật sự là tức sắp chết rồi: "Trước ngươi nói muốn gả cho Giang Diễm để tiếp cận Giang Huyền Cẩn, ta không có ý kiến, dù sao Giang Diễm cũng chỉ là một tiểu tử đầu đầy lông mao, ngươi thừa sức ứng phó với hắn. Nhưng Giang Huyền Cẩn? Người này đã làm cái gì ngươi quên rồi sao?"

"Ta không quên."

Hoài Ngọc tựa vào đầu giường, cúi đầu nhìn vết bầm trên tay mình: "Chính vì không quên, cho nên ta cho rằng gả cho hắn rất tốt."

Làm cháu dâu, còn phải tuân thủ nhiều quy tắc như vậy, cơ hội tiếp cận với hắn rất ít. Nhưng làm phu nhân rồi sẽ không giống nữa, nàng có thể từng bước từng bước lấy được tín nhiệm của Giang Huyền Cẩn, biết nhiều bí mật của hắn, lợi dụng hắn đạt được mục đích của mình, sau đó tiễn hắn đi chết!

Kế hoạch báo thù như vậy, có thể so với trực tiếp gϊếŧ hắn thú vị hơn nhiều.

Lục Cảnh Hành cau chặt lông mày: "Ngươi muốn làm gì ta đều có thể giúp đỡ, nhưng phương pháp này thật sự quá mức nguy hiểm."

"Cảnh Hành." Nàng mỉm cười nhìn hắn: "Ngươi phải tin tưởng ta, việc ta muốn làm, sẽ không có chuyện không làm được."

Đúng, nhiều năm qua chuyện nàng muốn làm nhiều như vậy, tất cả đều làm được.

Nhưng cuối cùng thì sao? Lục Cảnh Hành rũ mắt xuống, ngọc cốt phiến trong tay suýt nữa thì cầm không chắc.

"Ngươi sống lại, chính là vì báo thù sao?" Giọng hắn khàn khàn hỏi.

Nghiêng đầu suy nghĩ về vấn đề này một chút, Hoài Ngọc đáp: "Không chỉ như vậy, nhưng trước mắt đây là chuyện ta có thể làm tốt nhất."

Nói xong, nàng lại cười: "Trong lúc làm chuyện này, không chừng còn có thể giúp đỡ Hoài Lân."

Một tiếng quát gia pháp này của Bạch Đức Trọng khí thế rất lớn, nhưng khi Giang Huyền Cẩn nghe thấy lại nhíu mày.

"Bạch đại nhân." Hắn nói: "Hành động lần này của quý phu nhân, là cố ý gϊếŧ người."

Liên quan đến mạng người, làm sao có thể xử trí bằng gia pháp được?

Bạch Đức Trọng bất chấp làm bộ như không nghe thấy lời của hắn, vẻ mặt tức giận quát lớn: "Ra sức đánh cho ta, để nàng ta biết bản thân đã phạm bao nhiêu tội!"

"Vâng!" Gia nô cùng đáp lời, cầm gậy đứng phía sau Bạch Mạnh Thị.

Bạch Mạnh Thị sợ hãi không thôi: "Lão gia, thϊếp thân còn chưa nhận tội, sao ngài có thể trực tiếp cho đánh!"

Bạch Đức Trọng nhìn xoáy bà một cái, mi tâm hơi nhíu lại, nhẹ nhàng lắc đầu.

Hai người đã là vợ chồng vài chục năm, cũng coi như có chút thông minh, Bạch Mạnh Thị vừa nhìn thấy ánh mắt này của ông liền hiểu ra, ông đang muốn xử trí mình trước, ngăn được Tử Dương Quân đưa bà đi nha môn là được.

Nhìn cây gậy thô to như cổ tay trẻ con, Bạch Mạnh Thị nghẹn ngào lắc đầu. Cho dù là Bạch Đức Trọng muốn cứu bà, thì bà cũng không muốn chịu gia pháp!

Giang Huyền Cẩn bên cạnh lặng lẽ nhìn hai người kia, nghĩ một chút liền lui ra phía sau một bước, giống như thật sự không so đo nữa, chỉ chờ xem gia pháp của Bạch gia nặng bao nhiêu.

Bạch Đức Trọng liếc mắt, nhẹ nhàng thở ra, tiếp theo lạnh lùng nói: "Còn ngẩn ra đó làm gì? Gia pháp hai mươi gậy, ai cũng không được lượng sức!"

Gia nô vừa nghe thấy, lập tức dí Bạch Mạnh Thị xuống mặt đất, một người nắm lấy cây gậy, giơ lên cao rồi đập mạnh xuống!

Một tiếng "Binh" vang lên, Bạch Mạnh Thị bất chấp hình tượng, lập tức kêu thảm thiết: "A.."

Bạch Đức Trọng lạnh lùng nghe, hỏi bà: "Biết sai chưa?"

Đã chịu hai gậy, Bạch Mạnh Thị chịu không nổi mà giãy dụa, khóc lóc nói: "Thϊếp thân, thϊếp thân nhất thời bị ma xui quỷ khiến.. A!"

"Ma xui quỷ khiến?" Bạch Đức Trọng vỗ mạnh bàn, đứng dậy phẫn nộ nói: "Ngươi thân là chủ mẫu, lại làm ra chuyện mưu hại mạng người trong phủ, chuyện này há lại chỉ là ma xui quỷ khiến!"

"..."

Bạch Mạnh Thị kêu rên, sắc mặt tái nhợt, thần sắc cũng điên cuồng: "Thϊếp thân sai rồi! Thϊếp thân sai rồi! Mau dừng tay.."

Không chút mềm lòng, Bạch Đức Trọng phất tay nói với gia nô: "Dùng sức đánh!"

Gia nô kinh ngạc, lập tức xuống tay càng nặng thêm, đánh cho Bạch Mạnh Thị khóc thành tiếng: "Đừng đánh.. Đừng đánh nữa.."