Chương 33.3: Chưa biết sống chết

Xốc lại tinh thần, ông chỉnh trang lại dáng vẻ, cất bước vào phòng khách.

Bạch Mạnh Thị đã đứng ở phòng khách, ánh mắt đảo qua sắc đỏ trong viện, quả thực là vui mừng ra mặt.

Sính lễ luôn là thứ quyết định mức độ xem trọng của nhà chồng với con dâu, Tuyền Cơ nhà bà đúng thật là có tiền đồ, lại làm cho Giang gia đưa ra quy chế cao nhất là sáu mươi bốn món, nhìn vào hai mép gánh lộ ra ngoài, có thể biết được dưới tấm lụa hồng kia là thứ gì đó sức nặng đủ nhiều.

Thân thích của Bạch gia đứng phía sau bà cực kì hâm mộ nói: "Tuyền Cơ gả thật tốt số, nữ nhi này không phí công nuôi dưỡng rồi!"

Bạch Mạnh Thị vừa nghe thấy, trong lòng vui mừng, trên mặt lại vẫn dè dặt mà che miệng nói: "Sính lễ là thứ hai, Toàn Cơ có thể gả cho một vị hôn phu tốt mới là chính sự."

Mấy người thân thích lại khen nàng thêm vài tiếng, nâng Bạch Mạnh Thị lên tận trời.

Người nhà Giang gia im lặng ngồi trên ghế uống tràm không lên tiếng.

Bạch Đức Trọng bước vào trong, cũng không nhìn nhiều, hành lễ về phía Giang Sùng đầu tiên: "Đã để thông gia cùng các vị chờ lâu."

Giang Sùng đứng dậy, không đáp lại tiếng "Thông gia" này của ông, chắp tay nói: "Bạch đại nhân dốc sức vì nước nhà, chúng ta chờ một chút cũng là việc nên làm."

Bạch Đức Trọng sửng sốt, lễ phép mỉm cười, lại cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp. Ánh mắt đảo qua bên cạnh, ông nhất thời giật mình.

Giang lão thái gia chống long đầu trượng ngồi ngay ngắn ở trên ghế, bên cạnh ông còn có Giang Thâm đang mỉm cười, sau lưng còn có một loạt thúc bá thân thích của Giang gia, tùy ý chỉ vào một người cũng đều là người có máu mặt trong triều.

Trách không được sao hôm nay triều hội là vắng vẻ như thế, những người này thế mà đều ở đây rồi?

Trong lòng kinh hãi, Bạch Đức Trọng mạnh mẽ tự trấn định bản thân, chắp tay thi lễ về phía Giang lão thái gia: "Lão thái gia lại tự mình qua phủ, Bạch mỗ thật sự sợ hãi!"

Giang lão thái gia cười cười, hòa nhã nói với ông: "Thông gia ngồi trước đi."

Đảo mắt một cái về phía những người sau lưng ông, Bạch Đức Trọng cứng nhắc ngồi xuống, chỉ dám ngồi nửa ghế, thân thể thẳng tắp.

Lão thái gia lại nói: "Hôm nay lão hủ, là tới đưa sính lễ."

Bạch Đức Trọng gật đầu, chắp tay nói: "Kì thực theo phép tắc thì Đại tướng quân tới đây là được. Để ngài đến một chuyến, ngược lại làm cho Bạch mỗ hổ thẹn quý phủ lễ nghi không chu toàn."

Lão thái gia cười lắc đầu: "Lão hủ chính là theo phép tắc tới đây, thông gia không cần lo lắng, lễ nghi của quý phủ rất chu toàn."

Lời này có ý gì? Bạch Đức Trọng có chút mờ mịt, Bạch Mạnh Thị sau lưng nghe cũng mơ hồ.

Theo phép tắc, không phải nên là phụ thân của tân lang đến đưa sính lễ sao? Giang Diễm muốn cưới vợ, lão thái gia đến làm gì? Còn nữa, Đại tướng quân vừa nãy miệng nói cái gì không phải? Sao xưng hô với Bạch Đức Trọng là "Đại nhân"? Nên xưng hô là "Thông gia" giống lão thái gia mới phải chứ.

Không đợi bọn họ suy nghĩ cẩn thận, Giang lão thái gia nói thêm một câu: "Khuyển tử Huyền Cẩn còn quấy rầy ở quý phủ sao?"

Nhắc tới việc này, sắc mặt Bạch Đức Trọng có hơi khó coi: "Quân Thượng còn đang ở Tây viện."

"Vậy được." Lão thái gia gật đầu, nháy mắt nói với Giang Sùng: "Đi gọi nó qua đây."

Bạch Mạnh Thị nhìn thấy vậy, vội vàng xen lời: "Hôm nay Giang gia vì hôn sự của Toàn Cơ mà nhiều người đến như vậy, đã là hưng sư động chúng (*), hà tất phải kinh động đến Quân Thượng nữa?"

(*) Hưng sư động chúng: Ra quân ồ ạt, huy động nhiều người, phát động nhiều người làm một việc gì đó.

Liếc bà ta một cái, lão thái gia cười nói: "Nếu là vì hôn sự của Nhị tiểu thư quý phủ, lão hủ hôm nay sẽ không cần ngồi ở đây."

Lời này vừa nói ra, cuối cùng Bạch Đức Trọng cũng nghĩ đến điều gì đó, ngạc nhiên nhìn người nhà Giang gia, há miệng muốn nói, lại cảm thấy ý nghĩ của mình quá vớ vẩn, thế nào cũng không nói nên lời.

Bạch Mạnh Thị cau mày khó hiểu, cảm thấy lời này không sao hiểu được. Người trong Bạch phủ đều rỉ tai thì thầm, bàn tán ồn ào.

Sương phòng Tây viện.

Giang Huyền Cẩn cả đêm không ngủ, vẫn đợi người trên giường tỉnh dậy, đôi mắt nhìn chằm chằm y nữ bắt mạch, khuôn mặt tối như đêm đen.

Y nữ thấp thỏm ấn mạch đập, một hồi lâu sau chưa có kết quả. Giang Huyền Cẩn có chút nôn nóng, tiến lên muốn thăm dò hơi thở của nàng. Nhưng ngón tay còn chưa giơ lên, cánh cửa phòng đã bị người đẩy ra.

"Chủ tử." Ngự Phong tiến vào chắp tay truyền lời: "Lão thái gia mời người qua phòng khách. Đại công tử đang ở ngoài viện chờ người."

Mời hắn đi. Nói như vậy Bạch Đức Trọng đã bãi triều về phủ rồi. Giang Huyền Cẩn mím môi, nhìn người trên giường, ngón tay dừng ở cách hơi thở của nàng một tấc, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn buông tay đắp chăn lại cho nàng.

"Ta đi giải quyết việc thay nàng trước." Hắn đứng dậy nói với Linh Tú: "Chăm sóc tốt cho tiểu thư nhà ngươi, nếu có việc gì, đến thông báo với ta một tiếng."

Linh Tú liên tục gật đầu.

Đón lấy ngoại bào sạch sẽ Ngự Phong đưa qua, Giang Huyền Cẩn thay y phục, lấy nước lạnh lau mặt, đi ra cửa tìm Giang Sùng. Hai người đi về phía phòng khách, mới vừa đi qua cánh cửa, chợt đã nghe tiếng quát lớn của lão thái gia: "Ngươi còn ra thể thống gì!"

Tất cả mọi người hoảng sợ, không biết người ông khiển trách là ai. Giang Huyền Cẩn cũng rất tự giác tiến lên, cúi thấp đầu trước mặt ông: "Nhi tử thất lễ."

"Ngươi cũng biết mình thất lễ sao?" Lão thái gia trừng mắt: "Ngày đưa sính lễ, người ngươi muốn lấy, có thể tới muộn so với thông gia sao?"

Ban nãy trước đường còn ồn ào, vì một câu nói này, nháy mắt đã im lặng giống như tất cả người đều đã chết hết.

Bạch Đức Trọng trừng mắt lớn, Bạch Mạnh Thị cũng mở to mắt. Người trong Bạch gia cũng đều ngơ ngẩn tại chỗ. Có người còn ngoáy ngoáy lỗ tai, nghi ngờ bản thân đang nằm mơ.

Người muốn lấy vợ là ai? Tử Dương Quân? Chẳng lẽ lão thái gia đã hồ đồ rồi sao?

Trong lòng thoáng kinh sợ, vẻ mặt Giang Huyền Cẩn rất bình tĩnh, xoay người về phía Bạch Đức Trọng, lãnh đạm nói: "Vãn bối đến muộn, mong đại nhân thứ tội."

Bạch Đức Trọng: "..."

Tuy rằng Giang Huyền Cẩn luận về tuổi tác vai vế đều nhỏ hơn ông, nhưng thân phận người ta trước giờ luôn tự xưng là "Bản quân". Bây giờ chợt nghe hắn xưng là "Vãn bối", Bạch Đức Trọng cảm thấy hoảng sợ trong lòng.

"Đây là chuyện gì?" Bạch Mạnh Thị không bình tĩnh nổi, nhíu mày nhìn Giang Huyền Cẩn, lại nhìn về phía lão thái gia phía sau: "Hôm nay không phải là thay tiểu thiếu gia Giang gia đến mang sính lễ cho Toàn Cơ sao? Làm sao lại biến thành Tử Dương Quân muốn kết hôn?"

Lão Thái gia gõ quải trượng, cười nói: "Hôm nay mời nhiều người hai nhà đến như vậy, là vì muốn nói rõ ràng việc này, để tránh miệng lưỡi người khác sau này. Vai vế của Huyền Cẩn lớn hơn Diễm Nhi, hôn sự của nó, đương nhiên phải xếp trước Diễm Nhi rồi. Hôm nay trên dưới Giang phủ ta đến đây, chính là muốn để Bạch đại nhân nhìn thấy thành ý của Giang phủ ta, yên tâm gả nữ nhi cho Huyền Cẩn."

Nghe lời này, Bạch Đức Trọng rất kinh hãi, không phải kinh hãi thành ý của Giang gia lớn cỡ nào, mà là kinh hãi chuyện.. Tử Dương Quân lại thật sự làm con rể của ông sao?

Biết bao nhiêu người trong triều muốn kết thân cùng Tử Dương Quân. Các lão kia thậm chí còn nguyện ý gả nữ nhi cho hắn làm thϊếp, dù là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành hắn cũng chưa từng liếc mắt một cái, thế mà sao lại nhìn trúng Bạch Châu Cơ được?

Nếu không có chuyện hôm qua, Bạch Đức Trọng còn có thể ngây ngô nghĩ người Tử Dương Quân coi trọng chính là Toàn Cơ. Nhưng trải qua chuyện hôm qua.. Nếu còn không biết hắn muốn lấy ai, thì hơn bốn mươi năm sống trên đời của ông coi như uổng phí rồi!

Bạch Mạnh Thị hiển nhiên cũng nghĩ tới cái này, vẻ mặt thoáng chốc từ hồng biến thành trắng bệch, trợn mắt nhìn Giang Huyền Cẩn, móng tay cắm sâu vào trong da thịt.

Hắn muốn lấy Bạch Châu Cơ sao? Làm sao hắn lại có thể lấy Bạch Châu Cơ chứ! Tuyền Cơ gả cho Giang Diễm đã xem như trèo cao rồi, vậy đứa ngốc kia dựa vào cái gì mà đòi gả cho Tử Dương Quân? Nếu chuyện này thành, Toàn Cơ sau này chẳng phải là phải gọi nó một tiếng thẩm thẩm sao? Thật là hoang đường!

Cơn giận không thể nén xuống, bà cũng bất chấp lễ nghi gì đó, vội vàng mở miệng nói: "Việc này không được!"

Bạch Đức Trọng chưa lên tiếng, lại để nữ gia quyến lên tiếng trước. Giang lão thái gia nhíu mày, rất không vui liếc bà ta một cái, trầm giọng nói: "Vì sao không được?"

Bạch Mạnh Thị hoảng sợ, vừa tức vừa vội tiến lên hỏi: "Lão thái gia biết Quân Thượng muốn cưới ai sao?"

"Đương nhiên biết." Ông gật đầu: "Tứ tiểu thư quý phủ, Bạch Châu Cơ."

"Nếu đã biết, lão thái gia cũng nên biết rằng, Bạch Châu Cơ điên dại đã nhiều năm, phẩm hạnh không đoan chính! Gả cho tiểu thiếu gia còn không được, thì có đức hạnh gì mà gả cho Quân Thượng chứ?" Bạch Mạnh Thị liên tục lắc đầu: "Xin lão thái gia cẩn thận suy nghĩ lại!

Lời này nói ra rất khó nghe, vô hình giẫm Giang Diễm một cú, Giang Sùng đứng bên cạnh liếc bà ta một cái, vẻ mặt lập tức không mấy hòa nhã.

" Ngươi hỗn xược! "Bạch Đức Trọng nhận thấy có chút không thích hợp, mắng bà một câu:" Ở đây có chỗ cho ngươi nói chuyện sao? "

" Quân Thượng là rường cột nước nhà, hôn sự của ngài ấy đương nhiên không thể qua loa. Hôm nay cho dù lão gia trách phạt thϊếp thân, thϊếp thân cũng phải nói rõ, không thể để nàng ta lừa gạt Quân Thượng! "Bạch Mạnh Thị bày ra thái độ công chính vì đại nghĩa diệt thân:" Lời nói của thϊếp thân, từng câu đều là thật. Bạch Châu Cơ kia không những trộm cắp thành thói, đêm khuya còn không về nhà, bại hoại thanh danh, thật sự là khó bước vào nơi thanh nhã! "

Nữ nhi nhà khác, đều mong sao nói toàn lời hay, sợ bị nhà chồng coi thường. Bạch phủ này lại tốt như vậy, được người ta nói tốt vài câu, chủ mẫu đương gia đã vội vàng muốn hắt bát nước bẩn lên người nữ nhi.

Giang Huyền Cẩn nhìn bộ dáng tức muốn hộc máu kia của bà ta, hơi cong môi:" Từng câu đều là thật? "

Đón lấy ánh mắt của hắn, Bạch Mạnh Thị có hơi chột dạ, nhưng vẫn ra sức gật đầu:" Phải. Người trong phủ đều biết! Bạch Châu Cơ ham hư vinh, trộm đồ cưới của Nhị tỷ để mặc, hôm qua không biết chạy đi đâu, cả đêm không về phủ! "

" Trộm đồ cưới của Nhị tỷ? "Giang Huyền Cẩn suy nghĩ một chút:" Bạch phu nhân nói chính là trang sức trên người Tứ tiểu thư hôm qua sao? "

" Đúng vậy! "Bạch Mạnh Thị bình tĩnh nói:" Đó đều là đồ của thϊếp thân cho nhị nữ nhi, thϊếp thân đã tự mình xem qua, không có sai. "

Giang Huyền Cẩn cười nhạo một tiếng, lật tay móc ra một cây trâm tơ vàng Bát Bảo nạm ngọc trai:" Vậy Bạch phu nhân nhìn xem, cái này có phải là đồ cưới của Nhị tiểu thư hay không? "