Chương 33.1: Chưa biết sống chết

Chỉ mấy chữ nhẹ nhàng đó, lọt vào tai lại giống như một tiếng sấm sét giữa mặt đất bằng phẳng, ngỡ ngàng đến nỗi khiến người nghe bất ngờ không kịp phòng bị.

Thừa Hư hít một ngụm khí lạnh, kinh ngạc một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của bản thân: "Thuộc.. Thuộc hạ đi ngay!"

Từ trước đến nay, Tử Dương Quân luôn hờ hững với mọi việc, vậy mà lại xù lông tức giận vì hồng nhan sao? Nhưng sau khi kinh ngạc xong, Thừa Hư lại có chút cảm động. Không dễ dàng nha! Cây vạn tuế già sống hai mươi mấy năm, cuối cùng thì cũng nở được đóa hoa tươi thắm rồi! Đúng thật là phải để cho mọi người trong Giang gia đến xem!

Vừa nghĩ như vậy, dưới chân Thừa Hư lập tức sinh gió, nháy mắt đã chạy ra khỏi sương phòng.

Hoài Ngọc vô tri vô giác nằm trên giường, bên tai nghe thấy có người nói chuyện, nhưng lại không nghe rõ là đang nói cái gì. Lờ mờ cảm thấy có người lật thân thể của mình lại, tiếp đó sau lưng có một thứ gì đó nhẹ nhàng bị kéo ra, da thịt lập tức đau đớn nóng rát.

"A.." Đau đớn rêи ɾỉ một tiếng, nàng khó khăn nhấc mí mắt lên.

Linh Tú đứng ở bên giường, trong tay cầm nửa tấm trung y, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tấm lưng của nàng, nước mắt như trân châu lách tách rơi xuống. Nhìn thấy nàng mở mắt ra, nước mắt rơi càng dữ dội: "Tiểu thư.."

"Làm sao lại khóc rồi?" Hoài Ngọc hoảng hốt nói với Linh Tú: "Ta không sao.. Trước tiên ngươi đừng khóc.."

Thế này còn gọi là không có việc gì sao? Linh Tú sốt ruột lắc đầu nguầy nguậy, miệng mở ra, lại phát hiện cổ họng nói không ra lời, nàng giậm hai chân, chợt khóc "Oa" lên một tiếng càng dữ dội.

Giang Huyền Cẩn vốn đang đưa lưng về phía giường tránh đi, chợt nghe thấy tiếng khóc ác liệt này của Linh Tú, còn tưởng người trên giường đã xảy ra bất trắc gì, phút chốc quay đầu lại.

Người trên giường nằm sấp, xiêm y trên người đã kéo xuống một nửa, tấm áo bị máu dính chặt vào lưng, tầm mắt của hắn chôn vào một chỗ, một mảnh xanh đen hỗn tạp, máu thịt lẫn lộn.

Vậy mà trên lưng còn có vết thương nghiêm trọng như thế này sao? Trong lòng Giang Huyền Cẩn chấn động, có chút không dám tin. Người trong Bạch phủ đều là cái dạng gì, tại sao lại có thể ra tay với nàng nặng như thế này?

Đồng tử của Lí Hoài Ngọc rời rạc, hơi thở yếu ớt đứt quãng nói với Linh Tú: "Chỉ là chút da thịt bị thương.. Ta cũng không để bọn họ sống dễ chịu.. Ngươi đừng lo lắng nha."

Nhìn thấy bộ dạng này của nàng, Giang Huyền Cẩn nhíu mày, bất chấp cái gì mà phi lễ chớ nhìn, đi tới thay thế vị trí của Linh Tú nói với nàng ấy: "Đi tìm y nữ đến đây."

Linh Tú vẫn khóc, một lúc lâu sau mới phản ứng lại được liền gật đầu chạy ra ngoài.

Linh Tú chạy đi không thấy bóng dáng đâu, Lí Hoài Ngọc khó khăn chớp chớp đôi mắt, tầm mắt dừng lại ở người đứng bên cạnh.

"Ngươi.." Vẫn như trước không sợ chết đùa giỡn tâm tư của hắn. Bây giờ dẫu có nửa sống nửa chết, Hoài Ngọc cũng cất giọng khàn khàn nói với hắn một câu: "Sắc mặt của ngươi khó coi như vậy.. Có phải là đang đau lòng vì ta không?"

Bộ dạng đã đến mức này rồi, còn có tâm tình nói những lời xằng bậy như thế sao? Giang Huyền Cẩn thật sự giận sôi máu: "Không có!"

Mếu máo đầy oan ức, Hoài Ngọc khẽ than thở: "Thật tuyệt tình.."

Giang Huyền Cẩn "Tuyệt tình" xụ mặt, đang định hỏi một chút rốt cuộc vì sao nàng lại biến thành như vậy, người trên giường giống như đã chống đỡ không nổi nữa, đầu nghiêng sang một bên, mắt cũng đột nhiên nhắm lại.

Giang Huyền Cẩn hoảng sợ, hắn lập tức đưa tay dò xét hơi thở của nàng.

Vẫn còn hơi thở.

L*иg ngực tĩnh lặng, sau đó thì nhảy lên điên cuồng. Giang Huyền Cẩn cúi đầu nhìn nàng, cảm thấy có lẽ bản thân đã bị tâm bệnh nào đó, cả ngày hôm nay đều không bình thường chút nào.

"Quân Thượng." Linh Tú ra ngoài một lúc thì trở lại, giậm chân vội vàng la lên: "Bọn họ nói y nữ trong phủ đang ở bên cạnh phu nhân, không rảnh đến đây!"

Vừa nghe thấy lời này, sắc mặt Giang Huyền Cẩn lạnh lẽo.

Phạt gia pháp thì còn tìm được lời giải thích, nhưng biết rõ thương thế của Bạch Châu Cơ nghiêm trọng như vậy, lại giữ y nữ ở bên cạnh, tỏ rõ là muốn dồn nàng vào chỗ chết. Đường đường là Ngự Sử phu nhân, tâm địa lại ác độc đến mức này sao?

Tháo minh bội (*) bên hông và hầu bao xuống đưa cho Linh Tú, Giang Huyền Cẩn nói: "Ngươi cầm cái này đi ra ngoài phủ mời y nữ về đây, đi cửa hông, không cần báo cho chủ mẫu Bạch gia biết."

"Vâng!"

(*) Minh bội: Ngọc bội có khắc tên.

Xuất phủ mời y nữ tới nhẹ nhàng hơn so với ở trong phủ nhiều, chỉ là, từ lúc y nữ kia bước vào cửa nhìn thấy người trên giường, lông mày không lúc nào thả lỏng.

"Trước tiên phải cởi y phục của cô nương này ra, giúp ta chuẩn bị một ít nước nóng. Nếu trong phủ có muối sạch cũng mang tới đây."

Linh Tú làm theo, Giang Huyền Cẩn canh giữ ở bên cạnh nhìn thấy, không nhịn được mà hỏi một câu: "Có trở ngại gì không?"

Y nữ thở dài nói: "Cái này không chỉ có trở ngại, có thể sống tiếp cũng phải dựa vào số mệnh của vị cô nương này. Xem mạch tượng của nàng, lúc trước cơ thể chắc chắn bệnh cũ, cộng thêm toàn thân trọng thương, trong ngoài đều tổn hại, tâm thần mỏi mệt, tiểu nữ thật sự không nắm chắc được có thể trị khỏi."

Giang Huyền Cẩn giật mình, nhíu mày: "Cần thuốc gì ngươi có thể nói."

"Cái này không phải vấn đề của thuốc.." Y nữ thở dài, nhìn vẻ mặt của hắn, bất đắc dĩ nói: "Tiểu nữ viết một toa thuốc cho cô nương uống một ngụm trước đi."

"Được."

Y nữ cầm giấy bút viết, Giang Huyền Cẩn xoay người trở lại bên giường, nhìn gương mặt trắng bệch kia của nàng, suy nghĩ một chút, đưa tay nắm lấy bàn tay của nàng, đem chuỗi phật châu gỗ trầm hương vẫn thường mang bên người đeo vào cổ tay nàng.

Giờ Thân một khắc, mặt trời xuống núi.

Cuối cùng Bạch Đức Trọng cũng hoàn thành sự vụ trong triều ngồi kiệu hồi phủ, kết quả vừa mới bước vào cửa lớn phủ đệ của mình, thì có gia nô của Đông viện chào đón ông, nói: "Lão gia, ngài mau đi xem phu nhân chút đi!"

"Phu nhân làm sao vậy?" Ông khó hiểu.

Gia nô đi phía trước dẫn đường, vừa đi vừa lắc đầu: "Nô tài khó mà nói hết, ngài mau đi tới Đông viện là hiểu được ngay."

Bạch Đức Trọng đi theo hắn, trong lòng thầm trách Bạch Mạnh Thị này cứ úp úp mở mở.

Nhưng khi tới cửa Đông viện, ông nhất thời hiểu được vì sao gia nô lại khó mà nói hết.

Gian phòng trước tới giờ luôn sạch sẽ ngăn nắp, bây giờ lại một mảnh hỗn độn. Cái bàn ngã xuống đất, đồ sứ tinh mỹ tuyệt xảo giờ đây vỡ thành mảnh vụn trải đầy khắp nơi, lư hương đồng, ống nhổ bạc.. Đều thay đổi hình dạng nằm trên mặt đất, thậm chí trên tường còn có vết máu.

Bạch Đức Trọng chau mày, quát lớn: "Đây là kẻ trộm vào phủ không thành hay sao!"

Bạch Mạnh Thị khóc lóc đi từ bên sườn phòng ra, nắm chặt khăn tay quỳ về phía ông: "Lão gia, người phải làm chủ cho thϊếp thân!"

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Bạch Đức Trọng đưa tay nâng bà dậy: "Nàng muốn ta làm chủ chuyện gì?"

Chùi nước mắt, Bạch Mạnh Thị nghẹn ngào nói: "Người nhìn những thứ này đi, đều là Châu Cơ gây ra đó! Cả đêm hôm qua nó không về, sáng nay lại lén lút quay lại. Thϊếp thân trách nó không biết tự trọng, muốn phạt nó một chút để nó nhớ lâu, ai ngờ nó lại không phục sự dạy dỗ này, đã đánh bị thương gia nô cũng không nói, còn đập vỡ hết mọi thứ trong phòng của thϊếp thân nữa!"

Bạch Đức Trọng nghe thấy liền kinh ngạc: "Thật sao?"

"Chứng cớ đều ở đây, thϊếp thân còn có thể nói dối được sao?" Bạch Mạnh Thị than thở: "Vốn nghĩ Châu Cơ khó chịu vì mất hôn sự, không ngờ nó lại quá so đo, nhốt vài ngày tính khí ổn lại cũng bỏ đi. Ai biết rằng, chẳng những nó không có ý hối cải, còn tìm người đến chống lưng giúp, phạt cũng không chịu, còn diễu võ dương oai!"

Bạch Đức Trọng giận dữ: "Ai dám chống lưng cho nó?"

Nhắc tới việc này, Bạch Mạnh Thị ậm ừ hai tiếng, không dám đáp lại.

Ma ma bên cạnh lập tức tiếp lời: "Việc Tứ tiểu thư làm cũng không chỉ như thế này đâu! Nàng ta còn trộm đồ cưới của Nhị tiểu thư, bị phát hiện cũng không thấy hổ thẹn, ngược lại còn uy hϊếp sẽ trộm sạch đồ cưới của Nhị tiểu thư nữa!"

Thế này gọi là cái gì? Bạch Đức Trọng tức giận đến nỗi trước mắt biến đen, bất chấp là chỗ dựa gì cũng mặc kệ, duỗi tay cầm cái thước bằng gỗ lim từ trong tay áo ra, gầm lên một tiếng: "Bây giờ nó đang ở chỗ nào!"

Bạch Mạnh Thị nói: "Ở Tây viện."

Bạch Đức Trọng xoay người đi, trong lòng thật sự đang nổi trận lôi đình!

Ông luôn tự buộc mình, dạy dỗ con cái tận tâm tận sức, không mong chúng nó có bao nhiêu tiền đồ, chỉ cần biết liêm sỉ lễ nghĩa, lí lẽ thị phi trắng đen, vậy cũng không uổng phí tâm huyết nhiều năm của ông. Kết quả như thế nào, ông lại vẫn dạy ra đứa kiêu ngạo ngang ngược, thổ phỉ vô pháp vô thiên thế này sao?

Bạch Châu Cơ cả đêm hôm qua không về, vốn ông đã nén tức giận, hôm nay vừa nghe thấy lời nói của Bạch Mạnh Thị, Bạch Đức Trọng thật sự hận không thể đánh Bạch Châu Cơ quay trở về bụng mẹ, chưa bao giờ sinh ra nữ nhi như thế này!

Một mạch vọt tới Tây viện, ông đẩy của phòng ra, trông thấy Bạch Châu Cơ đang nằm ngủ trên giường.

Vậy mà lại còn ngủ!

Cơn giận dữ xông lên não, Bạch Đức Trọng sải bước vào trong, cũng không để ý những người khác trong phòng, giơ thước lên đánh về phía người trên giường!

"Lão gia!" Linh Tú sợ hãi kêu lên một tiếng.

Bạch Đức Trọng không để ý tới nàng, cũng không có thể để ý tới nàng, bây giờ người nào cản ông cũng vô dụng. Một thước này của ông đánh ra không có ý định thu tay lại!

Thế mà, trong chớp nhoáng, bên cạnh có người đột nhiên nghiêng người đến chắn ở trước giường. Ba thước gỗ lim lớn dừng lại ở trên tay người đó, âm thanh lanh lảnh vang lên.

"Ba!"

Mọi người trong phòng hít một ngụm khí lạnh.

Bạch Đức Trọng kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào bàn tay nắm được cây thước một lúc, mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt hắn.

"Bạch đại nhân." Sắc mặt Giang Huyền Cẩn u ám, ném cây thước sang bên cạnh, thu tay áo hỏi: "Ngài làm cái gì vậy?"

"Quân Thượng?" Nhìn thấy hắn, Bạch Đức Trọng lui về sau hai bước, phút chốc nghĩ rằng mình đi nhầm chỗ rồi. Ông quay đầu lại nhìn, cách bày biện trong gian phòng này, cảnh vật bên ngoài phòng, bao gồm có cả Linh Tú đứng bên cạnh, bất luận là cái gì đều chứng minh rằng đây chính xác là phòng của Châu Cơ.

Cuối giờ Thân rồi, sắc trời đã tối, sao Tử Dương Quân lại vẫn còn ở trong phòng của nữ nhi chứ?

Cơn tức giận mới vừa đình trệ lại cuồn cuộn dâng trào, Bạch Đức Trọng không thể tin nhìn hắn, vừa giận vừa tức nói: "Còn tưởng rằng Quân Thượng là một chính nhân quân tử hiểu lễ nghi phép tắc, không ngờ cũng làm ra loại chuyện xông vào phòng khuê nữ như thế này!"

Nhìn không thấy nữ nhi thân sinh đang nửa sống nửa chết nằm trên giường, lại chỉ trích hắn xông vào khuê phòng thôi sao? Giang Huyền Cẩn nhíu mày nhìn ông, nháy mắt liền hiểu được vì sao Bạch Mạnh Thị dám đánh Bạch Châu Cơ thành như vậy.