Ngay từ nhỏ đã không sống cùng nhau, đương nhiên nàng và phụ mẫu không quá thân thiết.
Khi mẫu thân sinh nàng đã chảy rất nhiều máu nên bà vẫn luôn không thích nàng, sau khi lão thái thái mất cũng không có ý định đón nàng theo, nàng cứ vậy mà bất đắc dĩ ở lại đây.
Đối với sự lạnh nhạt của phụ mẫu Kỷ Vân Đồng không có nửa lời oán hận, mẫu thân sinh ra nàng chịu bao đau đớn, lại tìm cho nàng mối hôn sự tốt như vậy, nàng còn oán giận gì được chứ. Thế nên dù quan hệ với phụ mẫu không tốt lắm nhưng ngày lễ tết nàng vẫn không quên sai người gửi thư và quà tặng, coi như là chút lòng hiếu thảo.
“Nghe nói con mua thôn trang và cửa hàng?” Đại bá mẫu lên tiếng hỏi.
Kỷ Vân Đồng gật đầu: “Một số trang sức và đồ cũ không phải kiểu dáng thịnh hành nữa nên con bán đi đổi lấy thôn trang và cửa hàng có giá trị hơn, đến lúc con xuất giá mang theo cũng khiến nhà chúng ta nở mày nở mặt."
Đại bá mẫu nghe xong không biết nên nói gì, trong lòng có chút chua xót. Khi bà gả vào Kỷ gia không có chút của hồi môn nào, luôn bị mẹ chồng mang chuyện đó ra nói, chị em dâu ai cũng khinh thường bà.
Kỷ Vân Đồng mới mười bốn tuổi đã có thể tự mua cửa hàng và thôn trang, thật đúng là cùng là con người lại khác số phận.
"Con có chính kiến là tốt rồi, ta cũng chỉ vì thấy con còn nhỏ nên mới hỏi vài câu, con đừng trách bá mẫu nhiều chuyện." Đại bá mẫu nắm tay Kỷ Vân Đồng nói.
Kỷ Vân Đồng “Vâng” một tiếng, ngoan ngoãn nắm tay của đại bá mẫu.
Đại bá mẫu cũng là người đáng thương, sau khi tam thúc chết trận, tam thẩm thủ tiết, hai người không có lấy một mụn con. Các trưởng lão trong tộc đề xuất để đại bá thừa tự hai phòng, ý là muốn đại bá đi giúp tam thẩm, để tam thẩm sinh con nối dõi cho tam thúc.
Chuyện hoang đường như vậy đại bá mẫu lại đồng ý.
Hoang đường hơn nữa là tam thẩm liên tiếp sinh ba nữ nhi, các trưởng lão trong tộc lại bảo đại bá cố gắng hơn chút nữa. Thế là bên đại bá mẫu chỉ có một trưởng tử, còn bên tam thẩm đã mang thai đến đứa thứ tư, chưa biết là trai hay gái.
Cứ sinh thế này cũng không biết khi nào mới xong.
Đây chỉ là một trong những việc đau đầu mà đại bá mẫu gặp phải.
Việc đau đầu thứ hai là khi lão thái thái còn sống luôn thiên vị con trai út, mọi việc trong gia đình đều giao cho tiểu thẩm thẩm quản lý, đến khi lão thái thái qua đời, giao lại cho đại bá mẫu thì Hầu phủ chỉ còn lại một cái vỏ rỗng.
Hỏi thì ra là Hầu phủ vốn chẳng giàu có gì.