Chương 4

Có lẽ là do thôn Ngưu Thủ nằm ở con đường giao thông quan trọng, thôn xóm nhỏ như vậy nhưng xung quanh quán cũng có vài cửa hàng.

Vừa hay đúng giờ ăn cơm, quán nhỏ của Trương đại nương vô cùng náo nhiệt, đã có không ít du khách và thương gia đến ngồi.

Ra ngoài rồi không cần quá để ý đến lễ tiết, Kỷ Vân Đồng để Lục Khởi ngồi xuống cùng ăn xem rốt cuộc hoành thánh Trương đại nương làm ngon đến mức nào.

Trong tiết trời lạnh thế này, đĩa hoành thánh nóng hôi hổi vừa được bê ra quả là hấp dẫn.

Cắn một miếng nhỏ hoành thánh, Kỷ Vân Đồng chỉ cảm thấy cả bụng đều trở nên ấm áp. Nàng lên tiếng khen Trương đại nương đang tiếp khách: “Đây chính là miếng hoành thánh ngon nhất trên đời ta từng ăn!”

Trương đại nương nói: “Là tay nghề người làm nông bình thường mà thôi, nào được ngon như lời quý nhân nói chứ?” Bà nhiệt tình lấy thêm mấy miếng hoành thánh cho Kỷ Vân Đồng, bảo là tặng cho nàng: “Cô nương gầy thế này, nên ăn nhiều một chút.”

Kỷ Vân Đồng cười tủm tỉm nói lời cảm ơn, trong lòng cũng nghĩ mình thật sự nên ăn nhiều một chút.

Thời nay ai cũng lấy gầy làm đẹp, vì để Cố Nguyên Phụng nở mày nở mặt mà rất nhiều món ngon nàng đều không dám ăn. Giờ nghĩ lại người trong mắt chỉ có hôn ước như nàng như thể kẻ ngốc vậy.

Lục Khởi lo lắng nhìn Kỷ Vân Đồng.

Kỷ Vân Đồng nở nụ cười trấn an, ăn một mạch hết bát hoành thánh thơm ngào ngạt trước mặt.

Hài người ăn uống no say rồi đứng dậy đang muốn ra ngoài thì chợt thấy có ba người đi vào quán.

Tất cả đều là người quen.

Dẫn đầu là Cố Nguyên Phụng, bên cạnh hắn là bằng hữu từ nhỏ Chu Tụng, người còn lại là… người thời gian ngắn trước Kỷ Vân Đồng vừa mới cảnh cáo, hồng nhan tri kỷ của Cố Nguyên Phụng - Diêu Ngọc Doanh.

Hôm nay Diêu Ngọc Doanh cũng mặc một thân nam trang, môi hồng răng trắng như một thiếu niên lang vậy.

Hai nhóm người chạm mặt nhau, Chu Tụng là người phản ứng đầu tiên, y lấy tay huých vào Cố Nguyên Phụng bên cạnh, vui vẻ nói: “Nhìn xem, vị hôn thê bé nhỏ của huynh đuổi theo đến đây rồi này.”

Sắc mặt Cố Nguyên Phụng lập tức trở nên khó coi, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Kỷ Vân Đồng đứng đối diện.

Kỷ Vân Đồng lười để ý đến bọn họ.

Nếu Cố Nguyên Phụng không muốn lấy nàng, nàng cũng lười quản hắn ở cạnh ai.

Hiện giờ ràng buộc mười mấy năm đã bị cắt đứt, Kỷ Vân Đồng đột nhiên phát hiện ra mình lại… không luyến tiếc lắm.