Chương 14

Kỷ Triệu Phong tiến lại gần mới thấy đám người Cố Nguyên Phụng bèn ngập ngừng nói: “Muội muội định ăn cháo mùng tám tháng chạp với Cố huynh à?”

Kỷ Vân Đồng đáp: “Không, muội tình cờ gặp thôi. Bên ngoài lạnh quá, chúng ta về trang viên rồi nói sau.”

Kỷ Triệu Phong ậm ừ vài tiếng, ngại ngùng cười với Cố Nguyên Phụng rồi bước theo Kỷ Vân Đồng vào trang viên. Vừa đi hắn vừa hào hứng nói với Kỷ Vân Đồng: “Ta mua bánh ngọt muội muội thích ăn, còn có gà nướng bơ của Vân Lai Lâu…”

Kỷ Vân Đồng có nhiều thứ tốt rồi, nếu mua quần áo trang sức, tiền nhà hắn cũng không đủ để mua những thứ nàng thích.

Đồ ăn thì khác, hắn biết Kỷ Vân Đồng thích ăn gì, có thể đổi món để mua cho nàng nhiều lần.

Vừa nói hai huynh muội vừa dần đi xa, Cố Nguyên Phụng chỉ còn nghe được tiếng Kỷ Vân Đồng nhẹ nhàng trả lời Kỷ Triệu Phong.

Nàng nói gì thì không nghe rõ nữa.

Cố Nguyên Phụng cúi đầu nhìn tay phải của mình, vừa rồi bàn tay này còn nắm cổ tay Kỷ Vân Đồng, cảm giác ấm áp mềm mại như không xương, giống như thể buông tay ra là không thể giữ lại.

Sao lại có cảm giác hoang đường như vậy?

Bên cạnh Chu Tụng thấy sắc mặt Cố Nguyên Phụng không đúng, liền nói: “Phụng ca, huynh vừa mua trang viên ở đây là nàng ta liền mua theo ngay, đúng là làm gì cũng không thể rời xa huynh.”

Cố Nguyên Phụng hoàn hồn, càng thấy cảm giác vừa rồi thật vô lý.

Hắn và Kỷ Vân Đồng được đính hôn từ trong bụng mẹ, dù nàng có giận thật hay giả, vài năm nữa cuối cùng vẫn phải gả cho hắn thôi.

Hơn nữa, như giờ đây chẳng phải chính là điều hắn muốn sao? Hắn vốn không thích Kỷ Vân Đồng cứ đeo bám mình.

Cố Nguyên Phụng lạnh lùng nói: “Đi thôi, trời tối rồi.”

Ở phía bên kia, huynh muội Kỷ gia cùng vào trang viên.

Đến khi xác định Cố Nguyên Phụng không thể nhìn hay nghe thấy nữa, Kỷ Triệu Phong mới lo lắng hỏi: “Tam muội muội, muội cãi nhau với hắn à?”

Kỷ Vân Đồng nghĩ về cuộc cãi vã trước đó, ừ một tiếng, rồi nói: “Đúng, cãi nhau. Huynh muốn làm người hòa giải à?”

Chú ý thấy ánh mắt của Kỷ Vân Đồng có phần nguy hiểm, Kỷ Triệu Phong vội nói: “Huynh không khuyên đâu, tam muội muội hiểu biết hơn huynh nhiều, bất kể muội quyết định thế nào huynh đều ủng hộ.”

Kỷ Vân Đồng không tiếp tục chủ đề này mà quay sang hỏi Kỷ Triệu Phong: “Hôm nay huynh bái sư thuận lợi không?”

Nhắc đến chuyện bái sư, Kỷ Triệu Phong lập tức cười ngây ngô: “Thuận lợi, rất thuận lợi, huynh còn được ăn một bữa ở nhà thầy.”

Cười xong, Kỷ Triệu Phong không nhịn được hỏi: “Sao muội có thể mời được Trừng Xuyên tiên sinh vậy?”

Trừng Xuyên tiên sinh là bạn tri kỷ của Trương Đại học sĩ, cũng là danh sĩ nổi tiếng ở Kim Lăng, tài năng hội họa của ông từng được cả tiên hoàng khen ngợi.