Liễu Văn An nói: “Là hiền đệ thông minh hơn người mới có thể học nhanh như vậy.”
Kỷ Vân Đồng giơ cao chiếc đèn l*иg lên trước mặt ngắm nghía, nhẹ nhàng nói: “Có một năm vào tháng chạp, cha mẹ ta hiếm khi về Kim Lăng ăn Tết, cha ta làm đèn hoa đăng cho đệ đệ và muội muội, họ vui vẻ cầm đèn chạy đến khoe với ta. Ta còn nghĩ làm cái này rất khó, không nghĩ là mình cũng làm được, hóa ra không khó chút nào.”
Liễu Văn An khẽ dừng lại, nhìn thiếu nữ với nụ cười trên môi trước mặt, lần đầu tiên cảm thấy hối hận vì mình không biết cách an ủi.
Hắn lặng lẽ làm những hoa văn mới cho Kỷ Vân Đồng.
Kỷ Vân Đồng chỉ tiện miệng kể lại mà thôi. Chuyện đó đã là từ rất lâu rồi, hồi tưởng lại cũng không thấy buồn mấy.
Ánh mắt nàng nhanh chóng trở lại với đôi tay của Liễu Văn An, mượn cớ học làm đèn l*иg mà công khai ngắm nghía một lúc lâu.
Gần đến hoàng hôn, Kỷ Vân Đồng vui vẻ cầm chiếc đèn l*иg đẹp nhất rời khỏi rừng tre.
Không ngờ hai chủ tớ nàng vừa ra khỏi làng Ngưu Thủ đã gặp ngay đám người Cố Nguyên Phụng đang trên đường về trang viên suối nước nóng.
Hôm nay tâm trạng Kỷ Vân Đồng rất tốt, gặp lại đám người Cố Nguyên Phụng cũng không còn lạnh lùng, còn mỉm cười chào: “Thật trùng hợp.”
Cố Nguyên Phụng thấy Kỷ Vân Đồng tươi cười, lòng cũng dịu lại. Đã nhiều ngày nàng ấy không bám theo hắn, chắc hẳn đã nhận ra mình không nên nói linh tinh trước mặt bằng hữu của hắn rồi. Hắn nói: “Muộn rồi, không tiện về thành, ngươi về trang viên ở tạm một đêm với chúng ta đi.”
Kỷ Vân Đồng thoáng sững sờ rồi nói: “Không cần đâu, ta có trang viên của mình.” Trước đây nàng không nghĩ thông suốt, Cố Nguyên Phụng đi đâu nàng cũng bám theo đó, nếu đổi lại mình bị người khác bám theo nàng cũng sẽ thấy phiền. Vậy nên quan hệ hai người trở nên thế này cũng không thể hoàn toàn trách Cố Nguyên Phụng được.
Để không phá hỏng tâm trạng tốt của mình hôm nay, Kỷ Vân Đồng trả lời xong liền định quay lưng rời đi.
Cố Nguyên Phụng không ngờ Kỷ Vân Đồng lại nói vậy, chưa kịp phản ứng thì đã vươn tay nắm lấy cổ tay nàng.
Kỷ Vân Đồng suýt nữa đánh rơi đèn l*иg.
Nàng không vui quay đầu nhìn Cố Nguyên Phụng.
Kỷ Vân Đồng thừa hưởng những nét đẹp của phụ mẫu, mày không kẻ mà đen, môi không son mà đỏ, đôi mắt sáng ngời có thần. Nhìn gương mặt này gần như vậy, dù có tức giận đến đâu cũng không thể phát tác.
Cố Nguyên Phụng nắm chặt tay Kỷ Vân Đồng, kiên nhẫn nói: “Đừng trẻ con nữa, Kỷ gia đâu có trang viên ở đây?”
Kỷ Vân Đồng có chút hối hận vì đã chào họ.
Giờ nghe Cố Nguyên Phụng nói chuyện, nàng không khỏi bực bội, tâm trạng tốt đẹp bị hắn phá hỏng hết toàn bộ.
Kỷ Vân Đồng vừa gỡ tay Cố Nguyên Phụng ra vừa bực bội đáp: “Ta mới mua tháng trước. Sao? Chỉ có các người được mua trang viên ở đây, ta không được mua à?”
Nàng đang nghĩ cách nhanh chóng đuổi Cố Nguyên Phụng đi, bỗng nghe có người gọi “Tam muội muội!”.
Nàng ngẩng đầu nhìn, thấy đại đường ca Kỷ Triệu Phong cưỡi lừa tìm đến, còn đeo theo túi xách nặng trĩu trên lưng.