Chương 12

Thư sinh vội nói: "Chuyện nhỏ thôi, không đáng nhắc đến."

Kỷ Vân Đồng không khách sáo qua lại, thẳng thừng nhét quà vào tay đối phương, nói: "Đây đều là bút nghiên giấy mực, nếu công tử không dùng được thì đem thưởng cho học trò đi. Đồ đã mua rồi công tử đừng để ta phải mang về, ta buồn đấy."

Nhất thời thư sinh không biết phải nói gì.

Ánh mắt Kỷ Vân Đồng rơi vào đồ tre hắn đang làm, ngạc nhiên hỏi: "Công tử đang làm đèn l*иg sao?"

"Đúng vậy, ta làm đèn l*иg," Nhắc đến việc mình đang làm, thư sinh cuối cùng cũng lên tiếng, tiếp tục nói, "Bọn trẻ thích, sắp Tết rồi nên ta làm cho chúng vài cái."

Đôi mắt Kỷ Vân Đồng sáng rực lên, nhìn thư sinh nói: "Ta cũng thích."

Bắt gặp khuôn mặt tươi cười của Kỷ Vân Đồng, thư sinh lại có lắp bắp: "Vậy ta, ta làm cho ngươi một cái nữa."

Kỷ Vân Đồng lập tức kéo một chiếc ghế gỗ thấp của học trò đến, ngồi xuống bên cạnh để quan sát hắn làm đèn tre.

Trong lúc làm đèn l*иg, hai người cũng trao đổi tên. Thư sinh tên là Liễu Văn An, vốn là người làng Ngưu Thủ. Trước đây cha hắn không chỉ làm thợ mộc mà còn kiêm luôn thầy dạy trong làng.

Sau này cha hắn bệnh nặng qua đời, hắn vừa giữ hiếu vừa tạm thời tiếp nhận việc dạy học để không làm lỡ việc học của bọn trẻ.

Mẫu thân của hắn thì đã về nhà ngoại từ lâu, năm ngoái đã tái giá. Hắn cảm thấy như vậy cũng rất tốt, hắn đã có thể tự nuôi sống mình, nếu mẫu thân có chốn nương thân tốt hắn cũng vui thay người.

"Khi hết thời gian chịu tang, Liễu hiền huynh có định đi thi không?" Kỷ Vân Đồng tò mò hỏi.

Liễu Văn An khiêm tốn đáp: "Học vấn của ta chưa đủ để đi thi, phải khổ học thêm vài năm nữa mới tính đến."

Ánh mắt Kỷ Vân Đồng chuyển đến đôi tay đang xử lý mảnh tre của Liễu Văn An.

Người khác nhìn người thường thích nhìn mặt, nàng thì không giống vậy, nàng thích nhìn tay.

Tay của Cố Nguyên Phụng rất đẹp, trước đây khi hắn bắn cung hay viết chữ nàng thường nhìn chằm chằm không chút e dè. Cố Nguyên Phụng nói nàng không biết xấu hổ, nàng không hiểu, họ là hôn phu hôn thê, nàng nhìn hôn phu của mình thì có gì sai?

Giờ Kỷ Vân Đồng nghĩ không nhìn thì không nhìn, thế gian này người có đôi tay đẹp đâu chỉ có mình Cố Nguyên Phụng. Tay của Liễu Văn An cũng rất đẹp, bàn tay thon dài, mạnh mẽ, ngón tay vì lâu ngày cầm bút mà có vết chai sạn mỏng, nhìn là biết tay của người viết chữ.

Kỷ Vân Đồng nhìn chằm chằm một lúc mới chợt nhớ ra Liễu Văn An không phải là vị hôn phu của nàng. Nàng mặt không đổi sắc chuyển sang chủ đề khác: "Ta muốn học làm đèn l*иg, huynh có thể dạy ta không?"

Liễu Văn An nói: “Tất nhiên là được.”

Hắn chậm rãi làm mẫu cho Kỷ Vân Đồng xem, rõ ràng là đã quen với việc kiên nhẫn chỉ dạy cho người khác. Kỷ Vân Đồng chỉ học một lúc đã có thể làm ra chiếc đèn l*иg tre tương đối giống mẫu. Mắt nàng sáng lên, quay đầu chân thành cảm ơn Liễu Văn An: “Đa tạ huynh đã dạy ta, hóa ra làm cái này cũng không khó lắm.”