Chương 43

Triệu Đồng Sinh muốn nói gì đó, mặt lại âm trầm xuống dưới, chỉ đối với Triệu Hữu Thừa nói một câu: “Năm nay, chuyện lập xuân này định rồi, lần này ngươi làm chủ trì lễ lập xuân, kêu Tống gia cô nương tới làm “hệ xuân thằng”!”

Triệu Hữu Thừa lên tiếng đáp, vẻ mặt bình tĩnh, phảng phất như hoàn toàn không đặt trong lòng.

Triệu thái thái nhìn sắc mặt nam nhân, nghĩ tới cái gì, liền đối với một đôi nhi nữ nói: “Phòng bếp đã ngâm chén bát bao lâu rồi, ta kêu ngươi đi rửa, ngươi chính là lười nhác! Bên ngoài sợ là có người sẽ tới múc nước, lão đại đi nhìn một cái đi.”

Triệu Hữu Thừa chưa nói cái gì, nhấc chân liền đi ra ngoài.

Triệu Tú Như tuy có chút không tình nguyện, lại không dám cãi lời mẫu thân phân phó, lộc cộc xuống giường đất, xỏ giày cũng đi ra ngoài.

Đuổi đi huynh muội hai người, Triệu thái thái mới hỏi: “Ở Dịch gia có phải xảy ra chuyện gì hay không?”

Triệu Đồng Sinh liền đem tình hình ở Dịch gia nói lại một lần, mặt lại âm trầm: “Ta vốn định dựa vào lễ lập xuân, đem chuyện hắn cùng Tú Như này làm rõ, cũng là cho hắn cái thể diện. Ai biết được, Dịch Tôn thế nhưng không biết điều, nếu đã như vậy, vậy ta cũng không cần cất nhắc! Đến lúc đó kêu lão đại chủ trì lập xuân, mang thể diện cho nhà mình!”

Triệu thái thái tuy mắng nữ rất hung dữ, trong lòng rốt cuộc vẫn là yêu thương cô nương nhà mình, không khỏi sầu nói: “Nhưng cứ như vậy, Tú Như nhà ta phải làm sao đây? Trừ bỏ Dịch Tôn, nàng đều không chịu người khác.” Nói xong, bỗng nhiên gấp lên, lại mắng: “Ta từ sớm kêu ngươi quản giáo nữ nhi, ngươi cứ không nghe! Biến thành như bây giờ, ai dám lấy nàng?!”

Triệu Đồng Sinh sống nữa đời người cũng quen, để lão bà mắng một hồi, gãi gãi lỗ tai, nói: “Ngươi đừng hoảng hốt, ta ngày mai liền vào thành tìm hiểu tin tức. Nếu nha đầu Tần gia thật sự là trốn trở về, ta cũng không thể ngồi yên nhìn. Tú Như nói không sai, không thể để nàng ta mang họa cho Hạ Hà thôn.”

Triệu Hữu Thừa ra khỏi nhà ở, ở trong viện dạo qua một vòng.

Cũng không có người nào tới múc nước, hắn liền ở trong sân viện chậm rãi dạo bước, trong nhà dưỡng mấy con gà đang chạy trên mặt đất tìm thức ăn.

Mùa đông ngày ngắn, tới lúc này, thái dương đã ngả hẳn sang tây, ánh chiều tà trải đầy tiểu viện nông gia này.

Hắn đứng ở cạnh rào tre, nhìn về phương hướng Dịch gia liền xuất thần, trên gương mặt thanh tú hiện ra một tia cô đơn, không tự chủ được tự mình lẩm bẩm: “Xuân kiều muội tử……”

Không có người nào biết, hắn thích Tần Xuân Kiều.

Tần Xuân Kiều là cô nương xinh đẹp nhất trong thôn này, nhưng hắn thích nàng lại không phải bởi vì dung mạo của nàng.

Tần gia rất nghèo, Tần Lão Nhị ở trong thôn nổi danh là kẻ du thủ du thực, uống rượu bài bạc, không làm việc đàng hoàng. Mỗi lần thua tiền say rượu trở về, chính là lấy thê nữ trong nhà ra trút giận.

Hắn đã từng không chỉ một lần gặp qua, Tần Lão Nhị nắm đầu tóc Tần Xuân Kiều tuổi nhỏ, giống như phát điên mà đánh chửi, phảng phất kia không phải nữ nhi hắn vậy, chỉ là đồ vật cho hắn xả giận. Nhưng mà dù như vậy, Tần Xuân Kiều ở trước mặt người khác cũng chưa bao giờ có một chút oán hận tối tăm nào, thậm chí liền một câu oán hận đều không có. Nàng luôn tận hết sức lực làm việc chính mình có khả năng làm được , làm cho tình cảnh của chính mình tốt hơn một chút. Nàng tựa như một gốc cỏ xuân, xanh tươi đáng yêu, lại có sinh khí dạt dào, phảng phất như cái gì cũng đều không quật ngã được nàng.

Nàng luôn cùng huynh đệ Dịch gia đi lại gần, cùng Triệu Hữa Thừa hắn lại không có cái lui tới gì nhiều. Có khi ở trong thôn nhìn thấy, cũng chỉ là đơn giản lên tiếng: “Hữu Thừa ca.” Thanh âm giòn tan, giống rượu xuân nhuốm say lòng người, làm hắn say đắm.

Tâm sự này, hắn vẫn luôn đè ở đáy lòng. Hắn biết, trong nhà mình sẽ không đồng ý cho hắn cưới Tần Xuân Kiều, hắn cũng chỉ nghĩ có thể từ xa xa liếc nhìn nàng một cái là tốt rồi. Thẳng đến khi Tần Lão Nhị thế nhưng đem nàng bán vào kinh thành.

Nguyên bản cho rằng kiếp này sẽ không còn được gặp lại, trong nhà lại định thân cho hắn, là nữ nhi của cô cô hắn. Cô nương kia không có gì không tốt, thành thật, là nữ nhân phù hợp làm tức phụ. Nhưng trong lòng hắn, đối với vị hôn thê lại như nước lặng, không chút gợn sóng.

Nhưng mà nàng ấy thế nhưng đã trở lại, chuyện này khiến trong lòng Triệu Hữu Thừa xôn xao bất an lên.

Ngày hôm sau, trên cây hòe già giữa thôn dán một trang giấy thô bố cáo, thả ra tin tức nói năm nay người chủ trì lập xuân của Hạ Hà thôn là Triệu Hữu Thừa nhà lí chính.