Sau lưng Hạ Hà thôn dựa vào một ngọn núi, núi tuy không cao lắm, nhưng chạy cực dài. Vì vậy ở phía nam núi, lân cận xung quanh đều gọi là Nam Sơn.
Trên núi này thảm thực vật rất rậm rạp, sản vật cũng phong phú, lại thường xuyên có dã thú lui tới, người Hạ Hà thôn thường xuyên lên núi hái rau dại quả dại, thợ săn trong thôn cũng thường lên đó đi săn.
Mà ba mẫu đất ở sườn núi Nam Sơn, trước kia chính là của Tần gia.
Ruộng này vốn không phải là ruộng tốt, sản lượng mỗi năm cho ra cũng hữu hạn. Tần lão nhị lại là kẻ thích ăn ngon nhưng lười làm. Việc trong ruộng chỉ làm đối phó. Trước khi Tần Xuân Kiều rời thôn, việc nông trong nhà, phần lớn là do nàng cùng Tần mẫu làm. Nhưng thân mình của Tần mẫu không tốt, thường xuyên sinh bệnh, Tần Xuân Kiều Lại là cô nương không có khí lực lớn, làm việc nông cũng không lưu loát.
Nói đến đây, Tần Lão Nhị cái khác thì không có, nhưng lại sinh ra được một nữ nhi như hoa như ngọc. Đến khi Tần Xuân Kiều tới tuổi thanh xuân, trong thôn có không ít tiểu tử tự nguyện thay Tần gia lao động. Đồng ruộng của Tần gia nằm ở sườn núi, đi xuống một chút là đến sông, ruộng nước của Dịch gia liền cũng nằm gần bờ sông. Hai nhà có đồng ruộng gần nhau, hai anh em của Dịch gia không ít lần giúp đỡ Tần gia làm việc đồng áng.
Nhưng sau này Tần Xuân Kiều vào thành, Tần lão Nhị không còn có chiêu bài để mời chào lao động nữa, hắn tự nhiên cũng lười quay lại làm việc nhà nông, không những thế hắn còn nợ sòng bạc, ba mẫu ruộng này cùng phòng ở cuối cùng bán cho Dịch gia.
Đáy lòng của Tần Xuân Kiều Có chút cảm giác khác lạ, nàng cũng biết bản tính của cha mình, gia tài đều rơi vào trong tay người khác, cũng không thể trách ai. Nhưng Dịch Tuân mua phòng ở cùng đất ruộng của nhà nàng, hiện tại chính mình lại ở trong nhà của Dịch gia, nàng luôn cảm thấy có chút tư vị khó nói lên lời.
Nàng Đứng ở phía sau vách tường thất thần một lát, nghe hai anh em ở bên trong đang cẩn thận thương nghị an bài việc đồng áng sắp tới, , liền ôm bát trà trở về phòng bếp.
Vừa rồi, Dịch Tuân nói với Dịch Tôn về việc hôn nhân, vậy chính hắn cũng không nghĩ gì sao? 21 tuổi, tuổi tác này làm cha cũng đã rất bình thường. Hắn cũng nên nghĩ đến việc hôn nhân đi.
Nghĩ đến đây, Tần Xuân Kiều cảm thấy trước ngực có chút khó chịu, giống như bị một tảng đá đè xuống nặng không thở nổi.
Nàng nghĩ tới đôi mắt như con nai bị kinh hãi của Lâm Hương Liên, Triệu Tú Như chờ Dich Tôn đến hiện tại vẫn chưa chịu gả chồng, Lâm Hương Liên cũng là như vậy chờ Dịch Tuân sao?
Dịch Tuân đối với Lâm Hương Liên, thật sự không có chút nào động tâm sao? Nàng đã rời đi ba năm, trong ba năm này, đã xảy ra những chuyện gì, nàng hoàn toàn không biết gì cả.
Nàng hiện tại chỉ là người mà Dịch gia mua trở về, nói đến cùng, nàng cũng không có tư cách để hỏi chuyện này.
Còn về hành vi vào buổi sáng nay của Dịch Tuân, nàng cũng không còn là thiếu nữ ngây thơ vô tri. Nam nhân muốn nữ nhân là sự tình hết sức bình thường. Huống chi, Dịch Tuân đang ở thời điểm tuổi tác khí huyết phương cương. Mấy vị thiếu gia nhị phòng tam phòng ở tướng phủ, chỉ so với hắn lớn hơn vài tuổi đều dưỡng một sân toàn nữ nhân.
Mà hàng cũng chỉ là nữ nhân mà Dịch Tuân mua trở về, Dịch Tuân muốn làm gì đối với nàng điều có thể. Nàng không thể, cũng không có quyền cự tuyệt.
Tần Xuân Kiều suy nghĩ trong chốc lát, liền đem một đống chuyện phiền lòng điều ấn xuống, nàng thở dài một cái, mang chén đi rửa sạch, một lần nữa lại đi ra ngoài. Đi đến chính đường, Dịch Tôn tựa hồ như đã trở về phòng, chỉ còn Dịch Tuân Ngồi ở bên cạnh bàn.
Nhìn tấm lưng Dịch Tuân rắn chắc rộng lớn, nàng nhấp nhấp miệng, lại cũng không biết nên nói cái gì. Cúi thấp đầu muốn trở về phòng, Dịch Tuân lại bỗng nhiên gọi nàng lại.
Dịch Tuân nhìn nàng, con nguoi dài hẹp, mang theo chút ánh sáng lập lòe, hành cất giọng hỏi: “ Xuân Kiều, nàng muốn phụ trách “ hệ xuân thằng” không?”
Tần Xuân Kiều có chút mờ mịt, không biết hắn vì cái gì lại đột nhiên hỏi cái này.
Ánh mắt Dịch Tuân hơi ảm đạm, dừng lại một chút, nói một câu: “Không có gì, đi nghỉ ngơi đi.”
Tần Xuân Kiều không có nghĩ nhiều thêm, liền trở về phòng.