Một cái hán tử cường tráng từ trong đám bước ra tới, thô lỗ hướng Đào bà tử nói: “Năm mươi lượng bạc đúng không? Ta mua!”
Trong đám người tức khắc có người nói: “Vương đồ tể, ngươi tiêu năm mươi lượng bạc mua nha đầu này, không sợ trở về, bà quản gia nhà ngươi muốn ngươi quỳ ván giặt đồ sao?”
Vương đồ tể quay đầu lại quát: “Lão tử kiếm tiền, muốn xài như thế nào là chuyện của lão tử, nàng ta có thể quản cái rắm gì!”
Vân Hương nhíu mày, nàng nhẹ nhàng nâng đầu, nhìn lướt qua Vương đồ tể kia. Chỉ thấy người này thân hình thô ráp, hai con mắt thoáng đỏ, trên má còn mọc mấy cọng râu vàng, trước ngực mặc áo suông còn ánh lên dầu mỡ, trên eo treo một cây đao thái thịt, một thân mùi rượu toát ra, hai con mắt thẳng lăng lăng nhìn chính mình.
Nàng biết người này, tướng phủ không ít lần mua thịt ở chỗ hắn. Tẩu tử quản sự phòng bếp từng chê cười kể qua, người này là kẻ nghiện rượu, mỗi ngày bán thịt xong đều mua rượu uống, say về nhà liền cùng vợ cãi nhau thậm chí còn động tay động chân. Bà nương nhà hắn cũng không phải người hiền lành, nàng ta từng cầm một cây chày giặt quần áo, đuổi đánh hắn từ đầu phố đông tới đầu phố tây.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy một trận ghê tởm, ánh mắt của Vương đồ tể nhìn nàng, nàng lại rất quen thuộc. Nàng từng ở trong mắt rất nhiều nam nhân gặp qua loại ánh mắt này. Có lẽ nàng sớm nên chết đi, còn tốt hơn dừng ở trong tay loại người này chịu nhục sống tạm bợ, còn có thể giữ được cái thân mình trong sạch.
Từ lúc bị người của đại phu nhân đem nàng giao cho Đào bà từ từ giờ Tý, nàng cũng đã nghĩ tới hoàn cảnh nan kham sau này. Nàng lại cố sống tạm tới hiện nay, là còn đang chờ mong cái gì sao?
Nhớ tới người đã bị nàng đè sâu ở dưới đáy lòng kia, nam nhân khiến nàng ở vô số đêm mất ngủ mà điên cuồng tưởng niệm. Ở trước mỗi một cái cửa ải khó khăn, nàng đều sẽ nhớ tới hắn. Có thể chống đỡ được đến hiện giờ, chính là nhờ nàng luôn ở sâu tận đáy lòng nghĩ, có lẽ có một ngày còn có thể gặp lại hắn. Nhưng mà rốt cuộc điều này chỉ là do chính nàng si tâm vọng tưởng. Chuyện tới hiện giờ, nàng còn có cái thể diện gì lại đi gặp hắn? Thậm chí tại thời điểm này, sao nàng có tư cách lại đi nhớ tới hắn?
Vân Hương rũ xuống đôi mắt, cặp mắt to linh động kia đã mất đi linh khí, đôi môi hồng nộn ngập ngừng, thốt ra một cái tên đã ba năm chưa từng kêu lên: “Tuân ca ca……”
Năm mươi lượng bạc bán một nha đầu, chuyện này đối với Đào bà tử mà nói chính là mua bán lớn hiếm thấy. Huống chi, đại phu nhân nói rõ không cần số bạc này, năm mươi lượng này chính là một mình nàng thu lại. Nàng tiếp đón Vương đồ tể, vui mừng đi lấy khế bán mình của Vân Hương.
Hai mắt Vương đồ tể nhìn chằm chằm nữ tử vũ mị kia, nghĩ đến về sau có thể hưởng thụ, nhịn không được duỗi tay lau miệng một phen. Khi hắn đến tướng phủ đưa thịt, từ rất xa đã gặp qua nha đầu này một lần. Cô nương này có hai con mắt thật biết câu hồn, chỉ liếc mắt một cái liền đem ba hồn bảy phách của hắn câu đi một nửa. Năm mươi lượng bạc mặc dù đối với không phải nhỏ, nhưng cũng không tính là cái gì. Đối với cô nương trước mặt này, hắn là thất đáng giá.
Liền vào lúc này, trong đám người lại truyền ra một thanh âm nam nhân lãnh ngạo: “Sáu mươi lượng bạc.”
Vân Hương được nghe thanh âm này, cả người thoáng như bị sấm dội, bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Nàng chỉ thấy một thân ảnh cao lớn tuấn tú đẩy đám người ra, đi lên phía trước.
Nam tử này đứng ở nơi đó, giống như gốc cây tùng bách giữa núi, giống như hạc trong bầy gà.
Hắn cũng không thèm nhìn Vương đồ tể, chỉ vào Vân Hương, cất cao giọng nói: “Sáu mươi lượng bạc, ta muốn nàng.”