Không nghĩ tới Nhϊếp Tang Du có phản ứng lớn như vậy, Mạch Ngọc Hầu khẽ nhíu mày: “Ta lại chưa nói hoài nghi ngươi, kích động cái gì?”
Quý Mạn trầm khuôn mặt hừ lạnh, nếu nàng xem không hiểu ánh mắt này, tên của nàng sẽ bị viết ngược!
Ôn Uyển hơi hơi kinh ngạc mà nhìn thoáng qua vẻ mặt Mạch Ngọc Hầu có chút tức giận, mím môi không nói chuyện. Ninh Ngọc Hiên trầm mặc trong chốc lát mới nói: “Hôm nay muộn rồi, ngày mai ta đích thân tra việc này, trước tiên đều nghỉ ngơi cả đi.”
Mọi người đều cúi đầu đáp ứng, Quý Mạn nhặt áo cộc tay lông thỏ bên giường lên, lại ướt đến không thể mặc vào. Nhưng mà tốt xấu gì cũng là quần áo tương đối quý trọng trong tủ quần áo của nàng, vẫn là phải nhặt về đi.
Sắc mặt Mộ Thủy Tình tốt lên một ít, còn nói với Quý Mạn: “Đa tạ ngươi.”
Quý Mạn hơi hơi mỉm cười: “Không cần đâu.”
Vào thời điểm như vậy, chỉ có Tang Du đưa cho nàng một kiện áo cộc tay, những người còn lại đều tránh ở xa xa. Tuy rằng, Mộ Thủy Tình ngang ngược keo kiệt, nhưng cũng ghi nhớ Nhϊếp Tang Du đã đối tốt với nàng thế nào mấy ngày qua.
Mọi người đều theo thứ tự rời khỏi Phi Nguyệt Các, chỉ có Tề Tư Lăng ở lại cuối cùng, mọi người đi hết rồi, mới bảo Bán Hạ đóng cửa lại, ngồi ở mép giường nhìn Mộ Thủy Tình nói: “Ngươi thế mà nói cảm ơn với Nhϊếp Tang Du sao?”
Mộ Thủy Tình nhìn nàng một cái, nói: “Từ khi ta mang thai tới nay, nàng vẫn luôn đối với ta không tồi, hôm nay lại đưa ta áo cộc tay, không có lạnh nhạt giống những người khác, ta nói cảm ơn cũng là đúng thôi.”
Tề Tư Lăng khẽ nhíu mày: “Ngươi đây là hồ đồ, làm sao có thể bởi vì nàng giả vờ làm người tốt, liền thật coi nàng là người tốt sao? Ngươi đã quên nàng trước kia đối với chúng ta như thế nào rồi sao?”
Mộ Thủy Tình trầm mặc.
Tề Tư Lăng dừng một chút lại nói: “Hôm nay ngươi rơi xuống nước, có thấy rõ là ai đẩy ngươi không?”
Mộ Thủy Tình lắc đầu: “Ta chính là đang phát ngốc đâu, đã bị người từ bên cạnh đẩy xuống, không có thấy rõ là ai.”
Lúc ấy nàng đang đi ở bên trái Nhϊếp Tang Du, lực đạo thật là từ bên phải tới, chỉ là cảm giác kia không giống như là Nhϊếp Tang Du đột nhiên đẩy nàng, càng như là người từ phía sau xông lên, chen vào giữa các nàng, đâm nàng ngã xuống mương.
Đây tất nhiên không phải do Nhϊếp Tang Du làm, chỉ là tựa hồ có người muốn chụp mũ lên đầu nàng. Nếu là trước kia, Mộ Thủy Tình nói không chừng sẽ tương kế tựu kế vu hãm nàng một phen, nhưng mà hiện tại, nàng tin tưởng Nhϊếp Tang Du vô tội, có người muốn mượn đao gϊếŧ người.
Tề Tư Lăng nhéo khăn suy nghĩ một hồi lâu mới nói: “Hai ngày này Hầu gia vẫn luôn nghỉ ở Phi Vãn Các, tuy rằng phu nhân không nói cái gì, trong lòng cũng là khổ sở. Hơn nữa, ngươi lại mang thai, gần đây tâm tình của nàng rất kém đâu. Mà ngươi phải biết rằng, Hầu gia thiệt tình thích, chỉ có mình phu nhân thôi, đối nghịch với phu nhân, nhất định sẽ không có kết cục tốt.”
Đây cũng là nguyên nhân Tề Tư Lăng lựa chọn đứng về phía Ôn Uyển, nàng tâm tư lả lướt, xem hiểu tâm tư của Mạch Ngọc Hầu, cũng biết một khi gặp được chân ái, tam viện sáu các này cùng lắm chỉ là bài trí, cho nên ngàn vạn không thể là kẻ địch của Ôn Uyển, ngược lại, càng quan hệ tốt càng có chỗ lợi.
Mộ Thủy Tình giương mắt nhìn nàng nói: “Ý tứ của Lăng chủ tử, là muốn ta đem tội danh đẩy cho Nhϊếp Tang Du, sau đó đổi lấy sự tha thứ của phu nhân, do đó cuộc sống hàng ngày mới tốt lên chút sao?”
Tề Tư Lăng gật đầu, thuận tiện liếc mắt nhìn bụng nàng một cái: “Ta cảm thấy không có gì quan trọng bằng tính mạng, ngươi cảm thấy thế nào?”
Từ bỏ Nhϊếp Tang Du, lại từ bỏ cái bụng này, Mộ Thủy Tình nàng liền có thể trú dưới cánh chim của phu nhân, sống một cuộc sống yên ổn.
Mộ Thủy Tình trầm mặc hồi lâu, cười nói: “Lăng chủ tử về trước đi, không còn sớm, chuyện này để ta suy nghĩ thêm chút, rốt cuộc quan hệ đến tính mạng, không thể khinh suất.”
Tề Tư Lăng thật sâu nhìn nàng một cái, gật đầu nói: “Cũng được, ngươi ngẫm lại cho kỹ đi, ta đi về trước.”
Mộ Thủy Tình gật đầu làm lễ, cửa mở ra lại khép lại, để lại một căn phòng an tĩnh.
*
Tang Du mới vừa trở lại trong viện, liền thấy Ninh Nhĩ Dung.
Nửa đêm, cũng không biết tiểu tổ tông này làm sao mà vào được, ngồi khoanh chân trên giường nhìn nàng nói: “Ồ, đã về rồi hả?”
Quý Mạn không biết vì sao có chút buồn cười, cơ thể cũng ở trạng thái hoàn toàn thả lỏng, bước tới nói: “Sao ngươi lại tới đây? Trèo cửa sổ vào sao?”
Cửa sổ bên cạnh còn mở ra, gió lạnh thổi tiến vào, Mục Túc vội vàng đi khép lại, lại đổ trà nóng cho hai người.
“Nghe nói ngươi ở chỗ biểu ca xảy ra chuyện, nhịn không được liền tới nhìn xem ngươi, miễn cho ngươi đột nhiên luẩn quẩn trong lòng, ta biết đấu võ mồm cùng ai đi?” Ninh Nhĩ Dung đánh giá nàng từ trên xuống dưới vài lần: “Nhưng thật ra ngươi có tinh thần hơn so với ta tưởng tượng nhiều.”
Khi biết Nhϊếp Tang Du bị biếm, Ninh Nhĩ Dung liền rất muốn đến kinh thành, đáng tiếc Tĩnh Văn Hầu không cho phép. Tuy rằng, Nhϊếp Tang Du và nàng vừa thấy mặt liền đấu võ mồm, nhưng mà hai người là đánh thật rồi lại trở thành tỷ muội tốt, nàng có chút lo lắng cho Tang Du.
Nhưng người trước mặt này, làm Ninh Nhĩ Dung thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời cũng cảm thấy có chút xa lạ. Trước kia, Nhϊếp Tang Du ở trước mặt người khác đều phải giả vờ ôn nhu, bởi vì biểu ca không thích người đàn bà đanh đá. Chỉ có ở trước mặt nàng, Tang Du mới có thể xắn tay áo, không chút nào cố kỵ hình tượng mà cùng nàng mắng. Mà hiện tại, Nhϊếp Tang Du thoạt nhìn an an tĩnh tĩnh, giống một vũng nước lặng, nàng lo lắng Tang Du có phải hay không bị kích động đến hỏng đầu óc rồi không.
“Chung quy con người đều cần phải tồn tại, không thể mãi luôn để tâm vào chuyện vụn vặt đâu phải không?” Quý Mạn ngồi xuống nói: “Trong lòng biểu ca ngươi không thích ta, may mắn ta cũng không thích hắn, cho nên không tính bị thiệt thòi. Chỉ là này một sân nữ nhân lục đυ.c với nhau, ta phòng bị đều có chút mệt mỏi.”
Ninh Nhĩ Dung nhướng mày nói: “Lại nói tiếp, hôm nay ngươi có phải hay không nhất thời xúc động, đẩy thị thϊếp đang mang thai kia vào trong nước?”
Quý Mạn đen mặt: “Không phải ta!”
“Chuyện này rất giống phong cách của ngươi a.” Ninh Nhĩ Dung híp mắt nói: “Không phải nói muốn đem người đáng ghét lăn lộn đến chết sao? Mộ Thủy Tình kia giống như vẫn luôn có xích mích với ngươi.”
“Ngay cả ta chán ghét nàng, chuyện kia cũng không phải ta làm. Việc tìm chết ngu xuẩn như vậy, ta mới không làm đâu.” Quý Mạn hừ một tiếng nói: “Biểu ca ngươi liên tục hai ngày nghỉ ở chỗ của ta, có người kìm nén không được muốn làm khó dễ ta, mới có chuyện ngày hôm nay.”
Ninh Nhĩ Dung có chút kinh ngạc: “Biểu ca lại sủng ngươi như vậy? Chẳng lẽ đúng là thê không bằng thϊếp, thϊếp không bằng thị thϊếp sao?”
Quý Mạn nghĩ thầm, trách không được Nhϊếp Tang Du có thể cùng biểu tiểu thư này xắn lên tay áo mắng đâu, lời nói xác thật là tìm mắng mà.
“Hiện tại biểu ca ngươi yêu nhất thê tử của hắn, thϊếp thất chúng ta này đó đều là để điều hòa thôi.” Quý Mạn nhẹ giọng nói: “Ta cũng không có suy nghĩ gì khác, chỉ muốn có cuộc sống an ổn.”
“Thật sự không yêu biểu ca sao?” Ninh Nhĩ Dung nói: “Lúc trước là ai nói sơn vô lăng, thiên địa hợp, nãi dám cùng quân tuyệt (*)?”
(*) Trích Khúc Thượng Da, một bài hát khuyết danh.
Quý Mạn hơi hơi mỉm cười, nói: “Hiện tại là sơn có lăng, thiên địa chưa hợp, ta nguyện cùng quân tuyệt.”
Ta nguyện cùng quân tuyệt.
Ninh Nhĩ Dung giật mình, trên mặt thu lại hết thảy hài hước. Nàng không nghĩ tới, sẽ có ngày Tang Du thật sự sẽ không yêu Ninh Ngọc Hiên. Còn tưởng nàng nói giỡn đâu, kết quả thế mà đến câu nói tuyệt tình như vậy đều nói ra.
Trong phòng trầm mặc một hồi lâu, Ninh Nhĩ Dung mới thở dài nói: “Ta đi về trước, ngày mai ngươi tới Nam Uyển, ta mời ngươi ăn điểm tâm.”
“Được.” Quý Mạn đáp ứng.
Ninh Nhĩ Dung trở về bằng đường cũ, từ cửa sổ nhảy ra, biến mất ở trong bóng đêm. Quý Mạn kỳ thật rất muốn nhắc nhở nàng có thể đi cửa chính, nhưng mà động tác của nàng quá nhanh, căn bản không kịp nói.
*
Ninh Minh Kiệt còn chưa nghỉ ngơi, hôm nay vở diễn trên cầu kia, người khác chưa thấy rõ, đôi mắt này của hắn lại thấy được rõ ràng. Có nha hoàn từ phía sau đi lên, đẩy thị thϊếp đang mang thai kia xuống nước, vị trí vừa vặn có thể làm người ta có ảo giác là Nhϊếp Tang Du làm.
Nhưng mà hắn sẽ không nói ra, bởi vì căn bản không liên quan chuyện của hắn, cho dù Nhĩ Dung có quan hệ tốt với Nhϊếp Tang Du kia, nhưng những việc hậu viện nhà người ta, hắn cũng không cần thiết xen vào.
“Ca ca.” Ninh Nhĩ Dung từ bên ngoài trở về, liền trực tiếp xông vào phòng hắn.
Ninh Minh Kiệt quay đầu lại, bất đắc dĩ mà nhìn nàng một cái: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, không cần trực tiếp xông vào phòng người khác, phải nhớ gõ cửa chứ.”
Ninh Nhĩ Dung đầy mặt phiền muộn, ngồi xuống buồn bực nói: “Thân là huynh muội quan tâm những cái đó làm gì, ta bị câu nói của Tang Du làm cho đau lòng, mới nghĩ đến tìm ngươi nói chuyện đây.”
“Nói cái gì?” Ninh Minh Kiệt tò mò nhìn nàng: “Có thể làm Hỗn Thế Ma Vương như ngươi phiền muộn như vậy sao?”
“Ai.” Ninh Nhĩ Dung ghé vào trên bàn nói: “Trước kia Tang Du thực thích biểu ca, vì hắn cái gì cũng làm, vốn dĩ cùng ta xung khắc như nước với lửa, chỉ vì ta nói một câu “biết biểu ca thích cái gì”, thế mà nàng liền mềm thái độ ăn nói khép nép tới khẩn cầu ta. Kẻ ngốc như vậy, ta muốn giận đều không giận được.”
Từ xưa nữ tử đa tình si, cũng không có gì kỳ quái a. Ninh Minh Kiệt không cho là đúng.
“Kết quả hôm nay ta đi Phi Vãn Các, nàng thế mà nói nàng không thích biểu ca, còn nói cái gì sơn có lăng, thiên địa chưa hợp, ta nguyện cùng quân tuyệt.”
Ninh Nhĩ Dung lại thở dài một hơi: “Nàng có lẽ là hết hy vọng với biểu ca, ta thấy vậy, không biết vì cái gì có chút phiền muộn. Thì ra tình yêu nhiều nồng hậu đến vậy, cũng có thể bị người ta mài mòn đến không còn gì a.”
Ninh Minh Kiệt hơi hơi sửng sốt, nhớ tới nữ nhân an tĩnh đứng bên cạnh bàn ăn chia thức ăn, trong lòng cũng có chút thổn thức. Không yêu thì lại thế nào đâu? Nữ nhân một khi gả chồng, cũng chỉ có thể sống nốt quãng đời còn lại tại đây thôi.
Lải nhải mà nói một đống lớn lời nói của Nhϊếp Tang Du, trong lòng Ninh Nhĩ Dung thoải mái, liền đi về ngủ trước. Ninh Minh Kiệt dở khóc dở cười, đây là nói cho hắn hết buồn ngủ, chính mình lại đi rồi.
Nhϊếp Tang Du, mặc dù đã nghe Nhĩ Dung nói nhiều như vậy, nhưng đêm nay nghe mới cảm thấy, nữ nhân này ngược lại cũng là có chút ý tứ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Quý Mạn dậy sớm, đêm qua nàng sai Mục Túc nấu thuốc làm thành thuốc viên, công thức đều là trị cảm mạo nhưng đã loại bỏ toàn bộ những loại thuốc có hại đối với thai nhi. Phương thuốc là Lý đại phu đưa, nói là không thể dùng thuốc mạnh, ăn một chút để giảm phong hàn cũng là tốt.
Trời tờ mờ sáng, Quý Mạn đến Phi Nguyệt Các, đưa thuốc viên và phương thuốc cho Mộ Thủy Tình.
“Sức khỏe là quan trọng, nhưng giữ được đứa nhỏ này cũng rất quan trọng.” Quý Mạn nhìn vẻ mặt phức tạp của Mộ Thủy Tình, nghiêm túc khuyên nhủ: “Rốt cuộc cũng là một sinh mệnh, có thể giữ được thì không cần vứt bỏ hắn.”
Mộ Thủy Tình nguyên nhân chính là vì Tề Tư Lăng nói làm cho dao động, nhìn thuốc viên trong tay, nghe Quý Mạn nói, cán cân trong lòng lại nghiêng về nàng bên này một ít, không nói hai lời liền lấy thuốc uống.
Nếu là có cái gì không ổn, mất hài tử, nàng cũng vừa lúc đẩy lên trên người Tang Du, quy thuận phu nhân. Nếu là không có không ổn, giữ được hài tử cũng là tốt, đây là con đường tốt nhất của nàng, không nghĩ tới vẫn là Nhϊếp Tang Du tự mình giúp nàng mở ra.