Chương 30

Quý Mạn khóc không ra nước mắt, bị Ninh Ngọc Hiên nhìn như vậy, cũng không dám trực tiếp ngủ, chỉ có thể uống nước trà, lải nhải mà kể chuyện cổ. Đến khi hừng đông, giọng nói cũng đã khàn.

Một đêm, Ninh Ngọc Hiên đều không ngủ, cứ nghe nàng kể, muốn xem một chút nữ nhân này có thể làm được cái gì. Thế mà đến khi hừng đông nàng mới nói xong, trên mặt hắn mỉm cười, nhưng kỳ thật vài lần đã thiếu chút nữa ngủ rồi.

“Hầu gia, nghe có hay không?” Quý Mạn cắn răng hỏi.

Mạch Ngọc Hầu cong cong môi: “Hay lắm, đến mức ta đều không muốn ngủ. Nhưng mà lúc này còn có việc phải đi Hình Bộ, buổi tối trở về lại kể tiếp đi.”

Còn kể nữa hả?! Quý Mạn nỗ lực trưng ra vẻ mặt mỉm cười nhưng đều xanh mét, nha, coi nàng là sách nói ngàn lẻ một đêm đâu?

“Hầu gia đi thong thả.” Mặt cứng đờ mà giúp người thay quần áo rồi đưa đến cửa, Quý Mạn vẫn là hành lễ một cách quy củ.

Người ở đằng trước mới vừa đi hai bước lại quay đầu, trong ánh bình minh, một khuôn mặt ôn hòa như ngọc: “Trước kia, ngươi không chán ghét ta như vậy, xem ra là có chỗ nào ta làm được không tốt, về sau ta sẽ đối với ngươi thật tốt, Tang Du.”

Quý Mạn ngẩng đầu, có chút ngây ngẩn nhìn hình dáng hơi hơi tỏa sáng của hắn, không biết là do ánh sáng mặt trời rực rỡ, hay là nguyên nhân khác, người này thoạt nhìn tựa như một tôn Phật vốn ít khi nói cười, rốt cuộc cũng nở nụ cười thương hại đối với người khác.

Dừng lại như vậy trong một cái chớp mắt, Quý Mạn lại lần nữa cúi đầu, Ninh Ngọc Hiên liền nâng bước tiếp tục đi rồi.

Hắn thế nhưng đã nhận ra nàng chán ghét, hơn nữa chẳng những không tức giận, còn nói sẽ đối tốt với nàng, này có phải hay không chính là một chút ăn sâu bén rễ nhất trong bản tính của nam nhân —— tiện?

Lúc trước, Nhϊếp Tang Du thích hắn như vậy hắn không dao động, còn một vắng vẻ chính là 6 năm. Hiện tại đổi thành nàng, một người vô tội tiến vào, hắn ngược lại còn cảm thấy mới lạ hả?

Ninh Ngọc Hiên ngồi ở thư phòng làm việc của Hình Bộ, tay chống cằm, an tĩnh mà ngủ rồi.

Thái Tử, các phụ tá và trọng thần của Hình Bộ thương nghị công việc nửa ngày, vừa quay đầu lại liền thấy Mạch Ngọc Hầu ngủ đã say, lông mi thật dài an tĩnh rũ xuống, môi mỏng nhẹ nhấp, ôn nhu hơn vài phần so với lúc tỉnh.

Hắn hiếm khi có lúc nào ngủ gà ngủ gật ở bên ngoài, Thái Tử Triệu Triệt buồn cười, vẫy lui mọi người, ngồi bên cạnh Ninh Ngọc Hiên, gọi hắn một tiếng: “Ngọc Hiên?”

Mạch Ngọc Hầu tỉnh, trong mắt tràn đầy mỏi mệt: “Sao thế?”

“Ngươi tối hôm qua không ngủ được à?” Triệu Triệt cười nói: “Nghe nói gần đây ngươi và phu nhân có chút hiềm khích, Thái Tử phi và Ôn thị thật ra có chút giao tình, không bằng làm nàng đi giúp ngươi một chút nhé?”

Nói về giao tình, Thái Tử phi cùng lắm là hỗ trợ xử lý của hồi môn của Ôn Uyển, tất nhiên là ý của Thái Tử gia. Nếu muốn nói hai người là thân quen, thì Ninh Ngọc Hiên không dám khen. Chỉ là đến việc gần đây hắn và Ôn Uyển bất hòa đều biết… Ninh Ngọc Hiên nghiêng đầu nhìn Thái Tử cười nói: “Không cần làm Thái Tử phi lo lắng, tối hôm qua ta ở chỗ khác nghe chuyện cổ cả đêm, cho nên không thể ngủ ngon.”

“Nghe chuyện cổ sao?” Thái Tử kinh ngạc: “Làm sao mà nghe đến mức đều không ngủ, xem tơ máu trong mắt ngươi này, chuyện cổ gì mà hay đến như vậy?”

Nhớ tới bộ dáng Nhϊếp Tang Du dùng sức mở to đôi mắt, giả vờ không buồn ngủ mà kể chuyện cổ cho hắn, Ninh Ngọc Hiên cong cong môi: “Chuyện cổ rất có ý tứ, người cũng rất có ý tứ. Thái Tử gia có tin hay không trên đời có hai người giống nhau như đúc, tính tình lại hoàn toàn khác nhau?”

Vẻ mặt Triệu Triệt mờ mịt: “Sao lại có chuyện như vậy? Kể cả giống nhau như đúc, cũng sẽ có chỗ không giống.”

Ninh Ngọc Hiên trầm mặc trong chốc lát, lại cười: “Đúng vậy, thế nào cũng phải có chỗ khác nhau.”

Triệu Triệt hoàn toàn nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, trong lòng có chút bế tắc. Tuy rằng Mạch Ngọc Hầu được Hoàng Thượng một lần nữa phong làm hầu gia nhàn tản, không có binh quyền như Bình Nam Hầu trước kia, nhưng hoàng đế cũng có kiêng kị đối với Ninh gia. Tất cả trọng thần bên trong lục bộ đều là môn sinh của Ninh gia hoặc là người có quan hệ với Ninh gia.

Ninh Ngọc Hiên, 18 tuổi bắt đầu khống chế lục bộ, thượng truyền xuống đạt, hoàng đế thế nhưng cũng ngầm đồng ý Mạch Ngọc Hầu có cái chức quyền này. May mắn Ninh Ngọc Hiên không phải người có dã tâm, chỉ cần mượn sức tốt, là có thể làm hắn kê cao gối mà ngủ. Nhưng mà Thái Tử gia sợ nhất chính là người trong phủ của Mạch Ngọc Hầu - Nhϊếp Tang Du.

Hắn so với ai khác đều không hy vọng Nhϊếp Tang Du được sủng ái.

“Lúc này, công việc của Hình Bộ cũng xong rồi, không bằng đến phủ của ngươi ngồi đi.” Triệu Triệt nói: “Lâu rồi không đến, cũng không biết hoa mai nhà ngươi đã nở chưa.”

Ninh Ngọc Hiên dụi dụi mắt đứng lên, ngáp một cái, nói: “Đi thôi, nhưng mà lúc này mới vừa vào đông, hoa mai tất nhiên là chưa nở, đi dạo cũng tốt, Xuân Phong Lâu cũng thật sự phát ngán rồi.”

Thái Tử cười ha ha: “Mỹ nhân trong phủ của ngươi, tùy ý lấy ra một người cũng đẹp hơn cô nương ở Xuân Phong Lâu, đương nhiên sẽ cảm thấy chán. Đi thôi đi thôi, hôm nay phụ hoàng không hỏi công khóa của ta, ta cũng lén nhàn nhã một tí.”

Nói đến mỹ nhân, trong đầu Ninh Ngọc Hiên không biết như thế nào liền hiện lên khuôn mặt của Nhϊếp Tang Du, rõ ràng không bôi phấn mặt gì, nhạt nhẽo thật sự, nhưng ngày hôm qua nhìn cả đêm, thế mà cũng cảm thấy có chút đẹp.

Hắn nhất định là mệt mỏi đến hồ đồ rồi.

*

Quý Mạn tắm rửa một cái liền đi ngủ nướng, nhưng mà chưa kịp ngủ đủ giấc, Đàn Hương bên người Ôn Uyển tới truyền lời: “Tang chủ tử, phu nhân nói ngài biết rõ nhất những thứ biểu tiểu thư yêu thích, mời ngài đến Nam Uyển một chuyến.”

Ôn Uyển đang phí tâm phí lực hoàn thành công việc lão phu nhân giao cho, Quý Mạn bực bội mà trở mình, người không ngủ đủ giấc rất cáu kỉnh, nàng rất không muốn đi a!

Nhưng mà không có biện pháp, người ta là chính thất, tiểu thϊếp chỉ có thể lĩnh mệnh với vẻ mặt vui vẻ, thay quần áo liền đi đến Nam Uyển.

Thứ Ninh Nhĩ Dung yêu thích sao? Quý Mạn nghĩ đều không cần nghĩ, đứng ở trước mặt Nam Uyển tú lâu liền nói: “Thay Lâu Lan sa, trải Ba Tư thảm, cứ cái nào đẹp đẽ quý giá mang hết đến đây đi.”

Tiền quản gia có chút khó xử mà nhìn dự toán, do dự mãi mới nói: “Ta đi tìm phu nhân bẩm báo trước.”

Quý Mạn liền đứng ở Nam Uyển bên này chờ, mí mắt thật sự không chịu nổi, liền tiếp đón Mục Túc nói: “Qua xích đu dưới giàn nho bên kia ngồi đi.”

Mục Túc thấy quầng thâm mắt của chủ tử nhà mình cũng biết hôm qua không ngủ được, lại chỉ là ái muội mà cười đỡ nàng qua đó.

“Đừng lay động, để cho ta ngồi ngủ một lát, không có việc gì đừng tìm ta, có chuyện gì ngươi cũng đi ứng phó trước đi.” Quý Mạn nói xong, ngồi ở trên xích đu, bắt lấy dây thừng liền nhắm mắt dựa vào ngủ.

Mục Túc thở dài, chủ tử cũng rất không dễ dàng, để cho nàng ngủ thêm một lát đi. Triệu đại nương bên kia tới tặng điểm tâm, từ xa xa đã muốn gọi Tang chủ tử, Mục Túc vội vàng chạy bước nhỏ tới, kéo nàng đến bên ngoài nói chuyện.

*

“Tĩnh Văn Hầu sắp tới ư?” Triệu Triệt nhìn trong phủ bận rộn trong ngoài, cười hỏi một câu.

“Thấy bảo là qua hai ngày nữa sẽ đến.” Ninh Ngọc Hiên nói: “Minh Kiệt gần đây làm được không tồi, Hoàng Thượng cũng nên có ý tứ điều hắn hồi kinh, thăng quan cho hắn. Chỉ tiếc người nọ đối quan trường không có hứng thú, bằng không thật ra cũng là một lương tướng.”

Thái Tử nhìn khắp nơi, gật đầu nói: “Nếu hắn có tâm, ta cũng có thể dìu hắn một phen, rốt cuộc là biểu ca của ngươi.”

Mạch Ngọc Hầu gật đầu, Ninh Minh Kiệt không cần hắn làm cái gì, tiền đồ tự nhiên cũng sáng rỡ. Nhưng thật ra Ninh Nhĩ Dung, biểu muội này quả thực có tính tình giống Nhϊếp Tang Du, khó chơi đến muốn mệnh, hắn còn phải phân thần đối phó nàng, ngẫm lại liền rất mệt.

Thái Tử bên cạnh đang đi, đột nhiên dừng bước chân.

“Làm sao vậy?” Ninh Ngọc Hiên quay đầu lại liếc hắn một cái, thấy trong mắt hắn có chút kinh ngạc và kỳ quái, tò mò mà theo ánh mắt hắn nhìn qua.

Trên xích đu dưới giàn nho có một mỹ nhân đang ngủ, chiếc váy dài màu hồng cánh sen theo xích đu hơi hơi đong đưa, trên mặt không thoa son phấn, môi lại diễm lệ đến mức làm người ta nhịn không được muốn hôn lên. Bàn tay trắng nắm dây thừng, ngủ đến thiên chân vô tà.

Sắc mặt Mạch Ngọc Hầu trầm trầm, đây là Nhϊếp Tang Du bị choáng váng sao, ở bên ngoài cũng có thể ngủ hả?

“Đây là?” Thái Tử tiếp tục bước chân đi qua, trong miệng hỏi hắn một tiếng.

Ninh Ngọc Hiên nhíu mày đi trước vài bước, giống như vô tình che trước mặt Thái Tử: “Đó là Nhϊếp Tang Du.”

Thái Tử cả kinh, trong mắt tản ra mê mang, nhìn người đang ở trên xích đu kia, rồi nhìn lại Ninh Ngọc Hiên: “Nhϊếp Tang Du?”

Mạch Ngọc Hầu nghiêm túc gật đầu.

Triệu Triệt chưa từng gặp Nhϊếp Tang Du vài lần, bởi vì nguyên nhân tị hiềm, cũng chỉ thấy qua vài lần trong yến hội. Nhưng mà trang điểm quá đậm, ngay cả màu đẹp nhất cũng bị lem, nên hắn cũng không lưu tâm.

Không nghĩ tới khi bỏ những thứ kia đi, thật ra càng đẹp mắt chút, đặt ở đây, ngược lại thành cả đời mỹ ngọc, làm người ta muốn tới gần mà thưởng thức.

Thái Tử ho nhẹ một tiếng, trên mặt khôi phục thần sắc bình thường, nói: “Nếu không phải tính tình làm người khó chịu, cũng là một mỹ nhân.”

Trong lòng Ninh Ngọc Hiên có chút không vui, lại không nhiều lời, chỉ nói: “Ngày hôm qua nàng cũng không ngủ được, đừng đánh thức nàng, chúng ta đi hoa viên đi.”

Thái Tử gật đầu, theo bản năng mà lại liếc mắt nhìn Quý Mạn một cái, rồi sau đó đi theo Ninh Ngọc Hiên đi rồi.

Chờ tiếng bước chân đi xa, Quý Mạn mới mở mắt ra, trong tay đều là mồ hôi lạnh. Kết cục của quyển sách kia nàng không có xem, nhưng Thái Tử người này thô bạo vô thường, bị hắn để ý cũng không phải việc gì tốt. Hôm nay ra cửa không xem hoàng lịch, làm sao lại gặp phải bọn họ.

Mục Túc mang điểm tâm trở về, liền thấy vẻ mặt chủ tử nhà mình tái nhợt.

“Chủ tử?” Mục Túc nghi hoặc nhìn nàng.

“Không có việc gì.” Quý Mạn lắc đầu, cảm thấy ánh mắt cực nóng kia hẳn là nàng cảm giác sai rồi, Thái Tử biết nàng là Nhϊếp Tang Du, nên biết nàng đại biểu cho cái gì, không có khả năng xuống tay với nàng, suy nghĩ nhiều suy nghĩ nhiều rồi.

*

Đến buổi tối, Ninh Ngọc Hiên ăn qua bữa tối liền đến Phi Vãn Các, thần sắc lại không có nhiều nhẹ nhàng, mà là vừa tiến đến liền nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu.

“Trên mặt nô tỳ có cái gì sao?” Quý Mạn nhỏ giọng hỏi.

“Không có.” Ninh Ngọc Hiên quay đầu đi, thoạt nhìn tâm tình không tốt, nằm lên giường liền nói: “Hôm nay không muốn nghe chuyện cổ.”

Quý Mạn cả kinh, không muốn nghe chuyện cổ thì muốn làm sao?

“Không bằng ngươi tới cùng ta nói những chuyện thú vị khi ngươi còn nhỏ đi.” Ninh Ngọc Hiên đột nhiên nói.

Quý Mạn nhẹ nhàng thở ra, còn nói được là tốt, nàng cũng không tin ngày mai Mạch Ngọc Hầu còn có thể tiếp tục sủng hạnh nàng, nếu sủng nhiều ngày như vậy, Ôn Uyển tuyệt đối ngồi không được.

“Những chuyện thú vị khi còn nhỏ thật ra không có gì, chính là đi theo ca ca giả thành nam hài nhi, lên phố đi xem náo nhiệt. Hoặc là bò đầu tường của phủ Bình Nam Hầu, nhìn xem tình lang.”

Những việc này là trong mơ nàng chậm rãi thấy, tiểu nha đầu thật đúng là rất liều mạng, chỉ lớn có vài tuổi mà đi bò đầu tường nhà người ta.

Đối với việc bò đầu tường, Ninh Ngọc Hiên tất nhiên cũng còn có ấn tượng, hắn chán ghét Nhϊếp Tang Du chính là từ khi đó bắt đầu. Tinh tế nhìn nhìn khuôn mặt Quý Mạn, trong lòng Ninh Ngọc Hiên tràn đầy nghi hoặc.