Chương 27

Lúc này Nhϊếp Quý Phi mới có tâm tư nhìn kỹ mặt lão phu nhân, chợt vừa thấy giống như không có gì thay đổi, chỉ là da thịt thoạt nhìn mượt mà chút. Cẩn thận nhìn lại, liền phát hiện các nếp nhăn ở khóe mắt nàng ít đi không ít, sắc mặt nhìn cũng hồng hào hơn.

“Này…” Nhϊếp Quý Phi có chút vui sướиɠ, quay đầu nhìn Quý Mạn nói: “Là công lao của Tang Du sao?”

Quý Mạn hơi hơi mỉm cười, lão phu nhân gật đầu nói: “Còn không phải sao, nha đầu này còn trẻ mà không đi trang điểm cho chính mình, ngày nào cũng chạy đến chỗ ta chăm sóc gương mặt này cho ta, thế mà còn nghiêm túc hơn cả Ô Tài Đương Quy. Cái cao gì a, bôi lên mặt già này của ta là lừa gạt, đừng nói, thật đúng là có chút hiệu quả.”

Nhϊếp Quý Phi cảm thấy hứng thú, hơi hơi ngồi dậy lấy cái hộp màu tím vàng trong túi quần áo của Quý Mạn.

“Đây là kem bảo vệ da đang rất thịnh hành bên ngoài, Tang Du bẩm lão phu nhân, cũng mang theo một hộp cho ngài, tốt hơn so với bất kỳ loại phấn quý trọng nào, hơn nữa không có hại cho khuôn mặt.” Quý Mạn giống một người đẩy mạnh tiêu thụ, giới thiệu xong kem bảo vệ da, lại cầm lấy một tấm lụa dệt tơ tằm trong tay: “Cái này gọi là mặt nạ, ta làm hai loại dưỡng ẩm và làm trắng, xóa vết nhăn, mỗi loại mười tấm, đã được thử nghiệm ở trên mặt nha hoàn, hiệu quả cũng không tệ lắm, lão phu nhân cũng dùng chút. Bên cạnh này là nước hoa, mang mùi thơm thiên nhiên.”

“Dưỡng ẩm… Xóa vết nhăn sao?” Nhϊếp Quý Phi có chút mờ mịt, Quý Mạn hơi hơi mỉm cười, nhìn khuôn mặt bầu bĩnh của nàng, nói: “Nếu cô cô tin tưởng Tang Du, chúng ta liền thử xem, làm người múc nước cho ngài rửa mặt, trước tiên Tang Du giúp ngài dùng một tấm làm trắng da, xóa vết nhăn, cho cô cô nhìn xem hiệu quả.”

Quý Mạn lần này mang nhiều sản phẩm như vậy tới, tất nhiên là có mục đích. Cửa hàng son phấn hiện tại cũng bắt đầu đưa ra mặt nạ trong danh mục sản phẩm. Nhưng mà chi phí chế tạo quá cao, làm giá thành cao, người bình thường mua không nổi, còn phải quảng cáo thêm.

Quảng cáo tốt nhất là nói: Đây là thứ được nương nương trong cung dùng.

Nhϊếp Quý Phi do dự mãi, tuy rằng có chút lo lắng cho khuôn mặt của mình, nhưng nghĩ Tang Du cũng sẽ không hại nàng, liền vui vẻ làm Phủng Thư múc nước, tẩy hết son phấn trên mặt.

Vừa tẩy xong, các vết nám trên mặt càng rõ ràng, Tang Du xin phép một tiếng, rồi tiến lên nhìn kỹ xem, đem mặt nạ trải ra, tinh tế dán lên mặt của Nhϊếp Quý Phi.

Nhϊếp Quý Phi chỉ cảm thấy lạnh một hồi, trên mặt được phủ một tầng vải, tuy rằng có chút không thích ứng, nhưng một lát sau, thế mà cảm thấy rất thoải mái.

“Sẽ mất khoảng mười lăm phút, ngài có thể nghỉ ngơi trong chốc lát.” Quý Mạn thấp giọng nói.

Nhϊếp Quý Phi gật đầu, thật sự nhắm mắt nghỉ ngơi. Mấy ngày nay nàng cũng rất mệt.

Lão phu nhân ngồi ở một bên, xem Quý Mạn thực cẩn thận vuốt phẳng mặt nạ trên mặt Nhϊếp Quý Phi, sau đó ngồi bên cạnh giường nệm, an tĩnh nhìn.

Đứa nhỏ này thật sự thay đổi không ít, từ góc độ của lão thái bà là nàng xem, đều cảm thấy dung mạo của nàng mê người hơn so với trước nhiều, chỉ là trái tim của Hiên Nhi đã bị dã nha đầu Ôn gia kia giam giữ, Tang Du muốn đoạt lại vị trí chính thất, quả thực là khó càng thêm khó.

Sau khi đắp mặt nạ, Quý Mạn lại thoa kem bảo vệ da cho Nhϊếp Quý Phi, và một lần nữa tô son kẻ mi cho nàng dựa vào kỹ thuật của chính mình.

Gương mặt này thoạt nhìn càng đẹp mắt, lỗ chân lông không còn bị đồ trang điểm thô ráp thời cổ đại này bít lại, rất tốt đối với làn da. Quý Mạn cười nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Nhϊếp Quý Phi, đưa toàn bộ túi mặt nạ còn lại có dấu ấn của cửa hàng son phấn Thủy Ký cho nàng.

“Phủng Thư.” Nhϊếp Quý Phi không ngừng vuốt ve mặt mình, sau khi đắp mặt nạ rõ ràng trắng ra không ít, dùng kem bảo vệ da xong càng làm da trắng như ngọc, hiệu quả cũng quá rõ ràng, nàng thật sự vui sướиɠ, nói thẳng: “Đem vòng tay đan hoa bằng vàng mà Hoàng Thượng thưởng cho bổn cung thưởng cho Tang Du, còn có cả cây trâm hồng bảo thạch nữa!”

Phủng Thư ai một tiếng, thấy chủ tử nhà mình khó có được cười vui vẻ như vậy, trong lòng cũng vui vẻ, mang các thứ đưa cho Tang Du.

Tang Du quỳ xuống hành lễ nói lời cảm tạ, vụ làm ăn này rất đáng giá, hai mươi tấm mặt nạ và một hộp kem bảo vệ da, mấy bình nước hoa đổi thành vòng tay cây trâm quý trọng như vậy, đôi mắt mừng rỡ của nàng đều nheo lại, bàn tính nhỏ trong lòng vang ầm lên.

Lão phu nhân thấy Quý phi thoải mái, lại nói chuyện với nàng một lát, khuyên giải một phen. Khi đi, Nhϊếp Quý Phi nhìn Tang Du một cái thật sâu, nói: “Tổng cảm thấy đứa nhỏ này trưởng thành.”

Tang Du cười, lễ nghĩa chu toàn, đi theo lão phu nhân lên xe ngựa hồi phủ.

Toàn bộ Mạch Ngọc Hầu phủ đều biết việc Nhϊếp Tang Du làm hại Nhϊếp Quý Phi thất sủng, cho nên khi nàng mang theo ban thưởng trở về, mọi người đều có chút ngoài ý muốn.

Ngay cả là thân cô chất (*), Nhϊếp Quý Phi cũng không rộng lượng như vậy đi? Nhưng gia đinh đi theo trở về nói, là Tang chủ tử mang lễ vật làm Quý phi cảm động, Tề Tư Lăng suy nghĩ trong chốc lát, nói với nha đầu bên người: “Đi hỏi thăm xem nàng tặng Quý phi thứ gì?”

(*) Cô chất: cô và cháu.

Thứ tự trong các sân không khác nhau lắm, vì thế các tiểu nha đầu đều tới tìm Mục Túc nói chuyện phiếm.

Mục Túc làm bộ không biết mục đích của các nàng, cũng không gạt cái gì, liền nói Tang chủ tử đưa chính là son phấn Thủy Ký ở phố Vĩnh Ninh.

Nha đầu lập tức ra phủ, đến ngay cửa hàng son phấn, mặt nạ này là Quý Mạn một tháng nhàn rỗi không có việc gì làm ra được. Nơi này có thiên tằm dệt, có tính chất tương tự với mặt nạ ở thời hiện đại, chỉ là chi phí cao, nếu có tiền vốn là có thể sản xuất hàng loạt, cho nên Thủy Ký là có hàng.

Tin đồn truyền ra, một truyền mười mười truyền trăm, nghe nói Nhϊếp Quý Phi trong cung một lần nữa lại được sủng ái, Hoàng Đế liên tiếp năm ngày đều ngủ ở trong cung của nàng, làm các phi tần khác đỏ mắt. Vừa hỏi bí quyết là cái gì? Tất cả mọi người trả lời, cửa hàng son phấn Thủy Ký.

Cái này làm Thủy nương tử bận rộn đến hỏng rồi, không thể hiểu được có người trong cung đến mua, không bán thì không được, nhưng kem bảo vệ da thì hết hàng, dự định sau bảy ngày, chỉ có thể lấy mặt nạ đi.

Cũng may có thể đáp ứng đủ số lượng mặt nạ, người trong cung cũng không chê đắt, Thủy Ký lại thu được một đống tiền.

Nhìn công việc buôn bán đi vào quỹ đạo, Quý Mạn yên tâm chuyển sự chú ý sang các việc trong phủ.

Ngày đó từ hoàng cung trở về, nàng liền đi tìm Ninh Ngọc Hiên, đem ngọc bội trả lại cho hắn, nói: “Đa tạ Hầu gia cho mượn ngọc, Nhϊếp Quý Phi rất hài lòng với Tang Du, Tang Du liền tới báo cáo kết quả công tác.”

Trong nháy mắt kia, ánh mắt Mạch Ngọc Hầu thực sắc bén, như là muốn nhìn xuyên thấu nàng. Nhưng mà chỉ trong một cái chớp mắt như vậy, Ninh Ngọc Hiên lại khôi phục vẻ mặt lãnh đạm như bình thường, nhìn nàng thật sâu nói: “Thế mà ngươi trả lại cho ta, làm người ta không thể tưởng được.”

“Hầu gia thực sự không muốn cho, nô tỳ cầm cũng không có ý nghĩa gì.” Quý Mạn hơi hơi hành lễ, rồi sau đó xoay người rời đi.

Ánh mắt từ sau lưng dõi theo hồi lâu, Quý Mạn biết, Hầu gia này nhất định cảm thấy đầu óc nàng bị nước vào, không cần bình thê, thích làm thị thϊếp hơn.

Nhưng mà Quý Mạn biết, ở bất kỳ đâu cũng vậy, leo càng nhanh rơi càng đau, hiện tại có một người là Mộ Thủy Tình làm bia ngắm, nàng liền không đi xem náo nhiệt.

Ôn Uyển và Hầu gia chiến tranh lạnh hai ngày, vẫn là Hầu gia chịu thua trước, nói là sau khi Mộ Thủy Tình sinh hài tử, sẽ để Ôn Uyển nuôi, hơn nữa cũng không hề có ý muốn thăng phân vị cho Mộ Thủy Tình.

Mộ Thủy Tình cảm thấy ủy khuất, chạy tới trước mặt lão phu nhân khóc lóc. Lão phu nhân cũng không có phản ứng gì, ngược lại giáo huấn nàng nói, hài tử còn chưa được sinh ra, tốt hơn hết đừng làm loạn.

Lạnh nhạt như vậy, còn đáng sợ hơn cả trước khi mang thai, Mộ Thủy Tình làm sao chịu nổi, lập tức nhốt mình ở trong phòng, bắt đầu tuyệt thực.

“Mang hết đi!” Tay áo quẹt một cái, nước trà bắn tung tóe, Mộ Thủy Tình ngồi trong phòng hai mắt đỏ hoe, nhìn một bàn đồ ăn, xua tay một cách chán ghét.

Bán Hạ không dám khuyên, chỉ có thể lau nước mắt mà dọn nhà cửa, mới vừa dọn dẹp xong, liền thấy một người từ cửa bước vào.

Quý Mạn không coi ai ra gì mà đi vào, ngồi ở bên cạnh bàn, bắt đầu ăn đồ ăn của Mộ Thủy Tình.

Bởi vì chiếu cố nàng đang mang thai, các món ăn mà phòng bếp chuẩn bị rất khá, có thịt có rau, canh cũng là canh gà.

“Ngươi tới làm gì?!” Mộ Thủy Tình kêu lên một tiếng với thanh âm bén nhọn.

Quý Mạn quay đầu lại nhìn nàng một cái, nhẹ giọng nói: “Tình chủ tử, không ăn lãng phí.”

Mộ Thủy Tình tức giận đến không chịu nổi: “Ta không ăn cũng không tới lượt ngươi ăn, ngươi đến viện của ta làm cái gì!”

Quý Mạn cầm một cái đùi gà, quay đầu liếc nhìn Mục Túc một cái. Mục Túc hiểu ý, lôi kéo Bán Hạ đi ra ngoài, đóng cửa lại.

“Ngươi không muốn có hài tử à?” Quý Mạn hỏi.

Mộ Thủy Tình chau mày, nàng rất nản lòng khi nhắc tới vấn đề này: “Ngươi nói không sai, không ai quan tâm đến hài tử trong bụng ta, ai cũng ước gì ta chết, ta muốn có đứa nhỏ này lại có ích lợi gì?”

Quý Mạn hừ nhẹ một tiếng: “Ai bảo ngươi xuất thân từ nghệ kỹ.”

“Ngươi!” Xưa nay nàng không thích nghe người ta nói đến cái này, lập tức cầm lấy gối đầu ném Quý Mạn.

Gối đầu của Đại Tống đều rắn chắc, Quý Mạn không có mắt sau lưng, không chú ý nên bị ném cho sưng u một cục.

Mộ Thủy Tình hoảng sợ, không nghĩ tới chính mình sẽ nhất thời bị mất khống chế, khí thế tức khắc giảm xuống, có chút kinh ngạc mà nhìn nàng.

“Ném có thoải mái không?” Quý Mạn cũng không giận, chỉ là xoa xoa u đằng sau đầu, cau mày không rõ: “Ngươi như vậy còn trông cậy vào Hầu gia sẽ che chở cho ngươi? Ngươi cũng là cọp mẹ giống ta, hắn trốn còn không kịp đâu.”

Mộ Thủy Tình không hé răng, phỏng chừng là sợ Quý Mạn cáo trạng nàng, nháy mắt liền thành thật.

“Nếu đã bình tĩnh lại thì nghe ta nói một câu đi.” Quý Mạn liếc xéo nàng nói: “Ngươi đời này trông cậy vào đều ở trong bụng đâu, vì giận dỗi người khác mà không cần, chỉ có mình ngươi có hại thôi. Đưa cho phu nhân nuôi thì làm sao, hài tử vẫn là xương máu của ngươi, về sau cũng sẽ hiếu thuận ngươi. Có con nối dòng, còn hơn cả đời ngươi không nơi nương tựa đúng không?”

Làm sao nghe cứ như là muốn tốt cho nàng? Mộ Thủy Tình ngẩn người, nhưng thật ra trong lòng cũng đã bình tĩnh lại. Tuy nói đứa nhỏ này không ai quan tâm, nhưng nếu không có, thì cũng là việc làm người thân đau đớn kẻ thù sung sướng, nàng làm sao lại ngu ngốc như vậy đâu.

“Đúng vậy, ta sợ ta không giữ nổi nó.” Mộ Thủy Tình cúi đầu ôm bụng nói: “Ta không nơi nương tựa, cũng chỉ có Lăng di nương ngẫu nhiên sẽ che chở ta. Nhưng mà hiện tại phu nhân chán ghét ta đến chết, nàng chắc chắn sẽ không giúp ta.”

Tại thời điểm mà Ôn Uyển muốn có con nhất lại mang thai trước nàng, không chán ghét nàng thì chán ghét ai? Quý Mạn thở dài, nói: “Ngươi không biết, nữ chính này… phu nhân này là người có tấm lòng nhân hậu, bằng không cũng không đảm đương được vị trí Hầu phu nhân. Nàng tức giận thì tức giận, nhưng sẽ không hại ngươi, ngươi đề phòng người khác là được rồi.”

Mộ Thủy Tình ngơ ngác mà suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy nàng nói cũng đúng, tính tình của phu nhân kia mềm yếu, làm sao sẽ hại người, nàng không bằng lo lắng Tuyết di nương một chút.

Nhưng mà… Giương mắt nhìn người trước mặt một cách đề phòng, Mộ Thủy Tình hỏi: “Ngươi có ý đồ gì?”