Chương 21

Ôn Uyển và Ninh Ngọc Hiên quen biết không lâu, cùng lắm mới sáu tháng thôi. Nhưng sáu tháng ngắn ngủn này đã hoàn toàn triệt tiêu 6 năm của Nhϊếp Tang Du, nàng đoạt vị trí chính thất của nàng, đoạt Tường Vi Viên của nàng, cũng cướp đi một chút địa vị cuối cùng của Nhϊếp Tang Du còn dư lại trong lòng Ninh Ngọc Hiên.

Tuy rằng phế đi Nhϊếp Tang Du là hoàng đế bày mưu đặt kế, nhưng đỡ Ôn Uyển thượng vị, lại là Mạch Ngọc Hầu tự chủ trương, lão phu nhân căn bản cũng không biết chuyện này. Ôn Uyển vốn đang nghĩ có Ninh Ngọc Hiên ở đây, hai người cùng giải thích với lão phu nhân, lão phu nhân ngại mặt mũi của con trai ruột, chắc cũng sẽ không làm khó nàng.

Nhưng hiện tại, trong cung lại đột nhiên có việc, nàng không nơi nương tựa mà đứng ở chỗ này, chính thất mới có thể mặc váy dài màu đỏ, nên nói như thế nào với lão phu nhân đây?

Trong lòng hoảng loạn, Ôn Uyển quét trong phòng một vòng, những nữ nhân này đều biết tình cảnh của nàng, chỉ là nàng bá chiếm trái tim của Hầu gia, sẽ không có người nào giúp nàng, thậm chí các nàng còn hận không thể bỏ đá xuống giếng mới tốt.

Đang có chút bất lực, Tiền tổng quản đã tiến vào bẩm báo: “Phu nhân, lão phu nhân đã tới cửa.”

“Đã biết, mọi người đều đi ra ngoài nghênh đón đi.” Miễn cưỡng cười đứng lên, Ôn Uyển vịn vào tay Đàn Hương, trong tay tất cả đều là mồ hôi lạnh.

Nàng là Hầu phu nhân, tất nhiên nên đi đầu. Hiện tại cũng không có đường lui, chỉ cần Ngọc Hiên vẫn che chở nàng, nàng sẽ không có việc gì.

Đứng thẳng người, Ôn Uyển bước ra cửa, hai di nương theo sát sau đó, tiếp theo là Liễu Hàn Vân, Mộ Thủy Tình cùng Quý Mạn.

Vẻ mặt Quý Mạn bình tĩnh, còn chưa đi được hai bước đã nghe thấy Mộ Thủy Tình bên cạnh nhỏ giọng nói: “Ngươi rất đắc ý đi?”

Thanh âm này bén nhọn, ngữ khí cũng không thể nào làm người ta thích. Quý Mạn khẽ nhíu mày, nghiêng đầu nhìn nàng một cái.

“Lão phu nhân đã trở về chống lưng cho ngươi, ngươi cho rằng như vậy là có thể lấn át được phu nhân đi?” Khóe mắt đuôi lông mày của Mộ Thủy Tình đều là khıêυ khí©h: “Hết hy vọng đi, trái tim của Hầu gia đang hướng về phu nhân, ngươi làm thế nào cũng không đoạt được trở lại đâu!”

Quý Mạn nhìn khuôn mặt vặn vẹo của nàng, nghĩ thầm hai ngày gần đây có thể là tức nàng đến điên rồi, cho nên hiện tại đến loại lời nói này đều nói ra.

“Chỉ cần muốn làm, trên đời này không có việc gì là không có khả năng.” Quý Mạn nói: “Nếu hận ta có thể làm cho mỗi ngày của ngươi được tốt lên, thì không liên quan, ta cho ngươi hận. Cố lên!”

Cho nàng một cử chỉ cổ vũ, đôi tay Quý Mạn một lần nữa tạo thành hình chữ thập đặt ở bụng, đoan trang mà đi về phía trước.

“Ngươi!” Mộ Thủy Tình tức giận đến dậm chân, thanh âm hơi lớn một chút, Tề Tư Lăng đi ở đằng trước liền quay đầu nhìn nàng một cái.

Mộ Thủy Tình lập tức thành thật, hừ lạnh một tiếng không nói chuyện nữa. Nhưng Liễu Hàn Vân ở bên cạnh, ánh mắt vốn là đạm mạc mà nhìn Quý Mạn, nghe nàng nói xong những lời này, trong mắt ngoài ý muốn có chút ý cười.

Cửa vào Hầu phủ hoa lệ thật sự, ngự tứ bảng hiệu (*), uy vũ sư tử, các vị di nương phu nhân lại đứng ở cửa, quả thật là một phong cảnh tuyệt đẹp.

(*) Ngự tứ bảng hiệu: tấm biển do triều đình ban tặng.

Quý Mạn đứng ở cuối cùng, xa xa liền thấy một chiếc xe ngựa lớn chậm rãi mà đến. Bốn thị vệ cưỡi ngựa mở đường ở đằng trước, trên càng xe còn có hai nha hoàn ngồi, phía sau còn không ít gia đinh đi theo, mênh mông cuồn cuộn, tư thế rất lớn.

Mẫu thân của Mạch Ngọc Hầu là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân duy nhất trong triều đại này, thời trẻ gả cho Bình Nam Hầu, nhưng mà Hầu gia vì nước hy sinh thân mình, hoàng đế cảm nhớ ân đức, phong lão phu nhân nhất phẩm cáo mệnh, chấp thuận tùy thời tiến cung, chấp thuận điện thượng tham kiến.

Vốn nên xưng nàng là Bình Nam Hầu phu nhân, nhưng mà lão phu nhân để tang chồng đau lòng, sau vài lần sống chết, không muốn lại nhớ đến Bình Nam Hầu, cho nên để cho người ta xưng lão phu nhân, chỉ sống tại Mạch Ngọc Hầu phủ, thỉnh thoảng có vào cung, nhưng không hỏi chính sự.

Quý Mạn nhớ rõ lão phu nhân này là bạn thân của Nhϊếp Quý Phi, hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cảm tình rất tốt, nàng ở Mạch Ngọc Hầu phủ, vẫn luôn được lão phu nhân che chở. Cũng chính là lúc lão phu nhân không ở, những người này mới có cơ hội khi dễ nàng.

Xe ngựa dừng lại ở cửa hầu phủ, thị vệ đằng trước tản ra hai bên sườn, hai nha hoàn ở trên càng xe liền nhảy xuống, dọn ghế, thật cẩn thận mà đỡ lão phu nhân ra.

Ôn Uyển thấy thế, vội vàng tiến lên nâng. Chỉ là lão thái thái vừa qua tuổi 40 này, một thân khí thế thực sự dọa người. Đuôi mắt hơi hơi nhấc, tay Ôn Uyển liền khựng lại ở giữa không trung.

“Con dâu thỉnh an lão phu nhân.” Ôn Uyển dứt khoát quỳ xuống, các di nương thị thϊếp ở sau cũng chỉ có thể quỳ theo.

Lão phu nhân một thân thái quân trang mộc mạc, trên đầu trâm cài lại là ổn trọng hào phóng, liếc xéo người trên mặt đất một cái, nhàn nhạt mở miệng nói: “Đứng lên đi, Tang Du.”

Nghe thấy ba tiếng đầu, Ôn Uyển đang muốn thở phào nhẹ nhõm, nghe đến hai tiếng sau, trái tim như bị đạp một chút, đến đầu cũng không dám ngẩng lên.

“Lão phu nhân, con dâu Ôn Uyển, thỉnh an lão phu nhân.” Khẽ cắn môi, Ôn Uyển không đứng dậy, lại thỉnh an một lần nữa.

Quý Mạn quỳ gối phía sau không hé răng, nghĩ thầm lão thái thái này thật sự làm bộ làm tịch, ở gần như vậy, sao có thể không phân biệt được ai với ai, lại cứ muốn cố ý làm khó Ôn Uyển.

Lão phu nhân trầm mặc hồi lâu, nhìn người trên mặt đất hỏi: “Ôn Uyển là ai?”

Ôn Uyển thẹn đỏ mặt, móng tay gắt gao bóp lấy, ủy khuất đến muốn khóc. Loại tình huống này, nàng phải ứng đối như thế nào? Ngọc Hiên rõ ràng biết mẫu thân hắn khó đối phó như vậy, làm sao lại còn muốn để nàng lại một mình ở chỗ này?

Nghĩ như vậy, trong lòng thế nhưng có chút oán.

“Lão phu nhân.”

Trong một mảnh trầm mặc, Quý Mạn ngẩng đầu mở miệng: “Tang Du đã không phải hầu phủ chính thê, phu nhân trước mặt ngài mới là chính thê. Bên ngoài trời lạnh, không bằng vào sân nói chuyện?”

Lão phu nhân quay đầu nhìn về phía vị trí của nàng, trong ánh mắt mang theo chút thương tiếc, lại không lên tiếng. Lại an tĩnh nửa ngày, khi đầu gối mọi người quỳ đến đau, rốt cuộc mới nghe thấy lão phu nhân nói: “Tất cả cùng ta đi vào.”

Đàn Hương đỡ Ôn Uyển đứng dậy, di nương các phòng cũng đều đứng lên, mỗi người đều không dám thở mạnh, chỉ dám đi theo lão phu nhân ở phía sau.

“Nha đầu Tang Du.” Khi đi đến cửa chủ viện, lão phu nhân quay đầu lại nói: “Hôm nay ta có chút mệt, miễn cho từng người thỉnh an, ngươi cùng người gọi là Ôn Uyển kia, vào viện của ta nói chuyện.”

“Nô tỳ tuân mệnh.” Tang Du trả lời, những nữ nhân còn lại cũng rời đi, chỉ còn Ôn Uyển đứng trước người nàng, trên mặt đều là ưu sầu.

“Phu nhân không cần sợ hãi.”

Trong lúc đang đợi lão phu nhân thay quần áo, Quý Mạn nhỏ giọng nói với Ôn Uyển: “Lão phu nhân chỉ là không hài lòng Hầu gia gạt nàng, cũng không phải không thích ngài. Ngài thành Hầu phu nhân đã là sự thật, không cần sợ cái gì.”

Ôn Uyển không nghĩ tới lúc này an ủi nàng thế nhưng sẽ là Nhϊếp Tang Du, nhưng mà không phân rõ nàng là thiệt tình hay giả ý, chỉ có thể gật gật đầu, nhéo khăn không ra tiếng.

Lão phu nhân thay đổi một thân thường phục, dựa vào trên trường kỷ, tiểu nha hoàn Ô Tài bên người mới ra gọi các nàng đi vào.

“Trên đường ta cũng nghe nói, Hiên nhi phế đi vị trí chính thất của nha đầu Tang Du.” Một đôi mắt sắc bén của lão phu nhân quét qua mặt hai người: “Nhưng mà ta cũng không biết, hắn lập người khác. Vị Ôn cô nương này là người ở nơi nào?”

Đều thành thân được một tháng, còn gọi người ta là cô nương, nói rõ là không nghĩ thừa nhận thân phận của Ôn Uyển. Sắc mặt Ôn Uyển có chút trắng bệch, quỳ xuống bẩm báo: “Gia phụ Ôn Nghĩa, là ngục tốt của thiên lao ở phía bắc kinh thành. Thúc phụ Ôn Mặc là thất phẩm đại lý chính.”

Quý Mạn nghe mà cảm thấy tồi tệ thay cho nàng, với gia thế như vậy, sợ chỉ có thể làm thϊếp ở gia đình nhà nghèo, không nghĩ tới, thế mà được đường đường Mạch Ngọc Hầu lập làm chính thất.

Mặt lão phu nhân lúc xanh lúc trắng, cuối cùng nặng nề hừ một tiếng: “Lập ngươi làm chính thất, là chỉ ý của Hiên nhi sao? Hay là ngươi xúi giục hắn?”

Ôn Uyển cắn môi: “Con dâu không có, là Hầu gia tự nguyện…”

“Ngươi là nói nhi tử của ta mắt mù sao?” Ánh mắt lão phu nhân đột nhiên sắc bén: “Nhà cao cửa rộng, đều cần môn đăng hộ đối. Hiên Nhi không ngốc, nếu không phải do ngươi mê hoặc, làm sao lại làm ra việc ngu xuẩn như vậy?”

Ôn Uyển ủy khuất cực kỳ, cơ thể quỳ trên mặt đất đều có chút phát run.

Quý Mạn nhìn dáng vẻ này của lão phu nhân, trong lòng cũng có chút sợ, cũng quỳ xuống theo. Với ánh mắt tức giận này, ai dám đứng mà nói chuyện.

“Lão phu nhân, việc này là Tang Du tự gây nên.” Quý Mạn hít sâu một hơi nói: “Lúc trước hồ nháo, chọc giận thánh nhan, mới làm Hầu gia tức giận phế đi Tang Du. Dù sao đều đã phế đi, vị trí để trống, Hầu gia cũng có quyền đón người mới về làm chính thất.”

“Hồ nháo!” Lão phu nhân quát lớn một tiếng, Quý Mạn sợ tới mức chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

“Ngươi mười bốn tuổi gả cho Hiên nhi làm vợ, là kết tóc thê tử. Ngươi còn sống khỏe mạnh, thế nhưng phải chịu đựng dã nha đầu không biết từ nơi nào chui ra bò đến trên đầu sao? Mặt mũi Nhϊếp gia sợ là đều bị ngươi ném hết!”

Quý Mạn cảm thấy mình không nên làm người tốt nữa, thành thật bị mắng là tương đối an toàn. Nàng còn tưởng rằng lão phu nhân là người đối với Nhϊếp Tang Du sẽ cười tủm tỉm, đối với Ôn Uyển sẽ xụ mặt đâu, nào biết đâu rằng đối với ai đều giống nhau, chỉ là thiên vị nàng, nhưng lúc mắng nàng, cũng không một chút hàm hồ.

“Năm đó, Nhϊếp Quý Phi tự mình đem ngươi giao vào tay ta, ta đã đáp ứng nàng sẽ chăm sóc tốt cho ngươi. Tuy rằng thời niên thiếu, ngươi không hiểu chuyện, không quản lý nội viện, ta cũng nguyện ý chậm rãi dạy ngươi. Nhưng ngươi hiện tại đang làm cái gì? Thân phận của nàng là gì, thân phận của ngươi là gì, thế nhưng đã chấp nhận số mệnh rồi sao?”

Lời nói đó nhằm vào Quý Mạn mà mắng, lại mắng Ôn Uyển trực tiếp khóc. Nàng muốn được lão phu nhân tán thành a, lại bị trái một cái dã nha đầu, phải một cái không thân phận làm sụp đổ đến nói không nên lời.

Lão phu nhân mắng đủ rồi, bên ngoài cũng truyền đến tin tức Hầu gia hồi phủ. Quý Mạn quỳ gối tại chỗ không nhúc nhích, lão phu nhân không nói nữa, cơn giận còn sót lại chưa tiêu mà nói với Đương Quy: “Mời Hầu gia vào cho ta.”

“Vâng.” Tiểu nha hoàn Đương Quy trả lời, cũng nhìn ra tâm tình lão phu nhân không tốt, vội vàng chạy ra nhắc nhở Ninh Ngọc Hiên.

Khi Ninh Ngọc Hiên tiến vào liền thấy Ôn Uyển quỳ trên mặt đất, nước mắt lạch cạch lạch cạch rơi xuống, đau lòng đến thỉnh an đều quên, mà trước tiên nói: “Uyển Nhi, đây là làm sao vậy?”

Vốn là hai tháng không gặp, rốt cuộc là thân sinh mẫu tử, lão phu nhân vẫn là rất nhớ Ninh Ngọc Hiên. Nhưng mà vừa mới gặp, nhi tử do chính mình sinh ra thế mà không hỏi nàng có mạnh khỏe không, lại trước tiên đi xem dã nữ nhân kia làm sao vậy?

Một hơi không đi lên, lão phu nhân cả giận nói: “Ngươi quỳ xuống cho ta!”

Quý Mạn quỳ rạp trên mặt đất, vui sướиɠ khi người gặp họa mà nghĩ, ngu xuẩn, loại tình huống này còn dám trước tiên đi xem nữ nhân của mình, Ninh Ngọc Hiên cũng bị tình yêu làm cho u mê đầu óc.