- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Xuân Khê Mộng Lý Nhân
- Chương 20
Xuân Khê Mộng Lý Nhân
Chương 20
Điều này hơi có ý tứ là Mạch Ngọc Hầu ngược đãi Nhϊếp Tang Du. Ninh Ngọc Hiên hơi hơi nhướng mày, khẽ cười nói: “Lúc sinh bệnh sẽ luôn nhớ tới mẫu thân của mình, như thế về tình cảm có thể tha thứ. Huynh muội các ngươi cũng đã lâu không gặp, không bằng ngồi xuống nói chuyện đi, ta ra ngoài đi dạo hoa viên.”
Nhϊếp Thanh Vân liếc mắt nhìn Quý Mạn một cái, gật đầu.
Quý Mạn siết chặt tay, muốn ở một mình với người này sao? Nàng rất muốn mở miệng giữ Ninh Ngọc Hiên lại, nhưng xem hắn một chút cũng không dừng lại bước chân, liền biết hắn là cố ý nha, tuyệt đối sẽ không giúp nàng đánh yểm trợ.
Đám người đi ra ngoài, Nhϊếp Thanh Vân mới ngồi ở mép giường, khẽ nhíu mày nhìn nàng nói: “Tang Du, lần này cũng là ngươi quá mức, đến phụ thân ở nhà đều tức giận đến nổi trận lôi đình, muốn bảo vệ cũng không bảo vệ được ngươi, chỉ có thể ủy khuất ngươi phải làm thị thϊếp.”
Quý Mạn cắn môi, ngẫm lại tính tình của Nhϊếp Tang Du, liền ủy khuất nói: “Ta cũng chỉ là quá yêu hắn…”
Nhϊếp Thanh Vân không nghi ngờ gì, nhìn muội muội trước mặt tiều tụy không ít, rốt cuộc vẫn là đau lòng: “Nếu ngươi ở chỗ này không thoải mái, có muốn ta năn nỉ Mạch Ngọc Hầu một chút, để ngươi về nhà mấy ngày hay không? Ta cũng sẽ chăm sóc tốt cho ngươi.”
Quý Mạn vội vàng lắc đầu: “Không, ta muốn ở bên cạnh Ngọc Hiên, ngay cả chỉ nhìn hắn thôi cũng tốt rồi.”
Nhϊếp phủ cũng không phải trạch viện lương thiện gì, thế lực lớn như vậy, chuyện lục đυ.c với nhau khẳng định không thể tốt hơn Hầu phủ, nàng cũng không muốn trở về.
Nhϊếp Thanh Vân thở dài một tiếng, duỗi tay xoa xoa tóc nàng. Hắn rất thương yêu muội muội này, không chỉ bởi vì mẫu thân của nàng và mẫu thân của hắn là tỷ muội, cũng bởi vì khi còn nhỏ Tang Du thường xuyên che chở hắn, người khác đều nói nàng kiêu căng ngang ngược, chỉ có hắn biết con người nàng kỳ thật rất thiện lương.
Quý Mạn giả vờ đau đầu mà nhắm hai mắt lại, có chút thống khổ nói: “Ca ca, ta muốn ngủ.”
“Ừ, ngủ đi, ta cũng đi ra ngoài cùng Mạch Ngọc Hầu nói chuyện một lát.” Nhϊếp Thanh Vân đứng lên, ôn nhu mà giúp nàng đắp chăn.
Quý Mạn trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nhắm mắt lại vẫn không nhúc nhích, thẳng đến khi nghe thấy tiếng cửa khép lại, mới trộm mở bừng mắt.
Nhϊếp Thanh Vân ra khỏi phòng, nhìn hoa tường vi nhỏ nhưng nở khắp sân, sắc mặt cũng không tính quá khó coi. Bên cạnh bàn đá trong sân, Ninh Ngọc Hiên đã rót hai ly trà chờ hắn.
“Nhϊếp đại nhân có chuyện gì muốn nói sao?” Ninh Ngọc Hiên nhìn người ngồi xuống, hỏi.
“Hầu gia hẳn là cũng có chuyện muốn nói.” Nhϊếp Thanh Vân nhìn lướt qua chung trà, nhàn nhạt nói.
Mạch Ngọc Hầu hơi hơi mỉm cười: “Không bằng Ngọc Hiên nói thẳng, Nhϊếp đại nhân cảm thấy Tang Du có chỗ nào kỳ quái không?”
Nhϊếp Thanh Vân nhướng mày: “Lời này của Hầu gia là có ý gì?Làm sao Tang Du lại kỳ quái?”
Mạch Ngọc Hầu quay đầu liếc nhìn căn phòng một cái, thấp giọng nói: “Nhϊếp đại nhân không cảm thấy tính tình Tang Du trở nên dịu dàng ngoan ngoãn rất nhiều sao? Thậm chí có thể nói, là hoàn toàn không giống trước kia.”
Nhϊếp Thanh Vân dừng một chút, cẩn thận ngẫm lại những gì Tang Du vừa mới nói với hắn, cũng không khác trước kia a. Ít ỏi vài câu, Tang Du liền ngủ, hắn có muốn nhìn xem không đúng chỗ nào, cũng là nhìn không ra đi.
“Tuy rằng trước kia nàng không hiểu chuyện, nhưng cũng luôn là sẽ lớn lên.” Nhϊếp Thanh Vân nói: “Hầu gia hoài nghi cái gì vậy?”
Ninh Ngọc Hiên trầm mặc, uống nửa chén trà mới mở miệng nói: “Thứ cho tại hạ mạo muội, Nhϊếp đại nhân có nhớ trên người Tang Du có bớt gì không?”
Nhϊếp Thanh Vân sửng sốt, tiếp theo sắc mặt có chút khó coi: “Hầu gia cùng Tang Du ở bên nhau 6 năm, những việc như thế này lại tới hỏi tại hạ sao?”
Việc này lại nói tiếp cũng thật là hổ thẹn, mỗi lần sủng hạnh Nhϊếp Tang Du, Ninh Ngọc Hiên đều là tắt đèn làm cho xong việc, thật đúng là không chú ý trên người nàng có thứ gì. Nhưng mà là thân huynh muội, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Nhϊếp Thanh Vân hẳn là sẽ biết.
“Sau gáy nàng có một nốt ruồi.” Nhϊếp Thanh Vân nhìn Mạch Ngọc Hầu, thanh âm nặng nề: “Nếu Hầu gia có cái gì không rõ, thì tự mình đi xem đi.”
Gáy? Ninh Ngọc Hiên âm thầm ghi nhớ, trên mặt lại làm bộ không thèm để ý nói: “Nhϊếp đại nhân quá lo lắng rồi, ta đột nhiên tò mò nên mới hỏi một chút. Nghe nói gần đây Hoàng Thượng giao các việc liên quan đến vận chuyển muối Hà Bắc cho ngươi phụ trách…”
Không nói chuyện nhà mà nói chuyện nước, hai người này vẫn là có chủ đề chung. Tuy rằng Mạch Ngọc Hầu là một Hầu gia nhàn tản, nhưng có mạng lưới quan hệ rất phức tạp, tiếng nói cũng có trọng lượng nhất định. Hơn nữa được hoàng đế sủng ái, đến Nhϊếp Hướng Viễn cũng không dám coi thường hắn.
Hai người ở trong sân cho tới mặt trời lặn, trước khi đi, Nhϊếp Thanh Vân còn đi nhìn thoáng qua Nhϊếp Tang Du vẫn đang ‘ngủ say’, cảm thán một câu:
“Nếu người hắn yêu là ngươi, thật là tốt biết bao.”
Quý Mạn không rõ cái này có cái gì tốt không, nhưng thấy người đi rồi, nàng vẫn nhẹ nhàng thở ra.
Đến buổi tối, Ninh Ngọc Hiên đột nhiên lên giường cùng nàng ngủ chung, Quý Mạn hoảng sợ: “Hầu gia, nô tỳ còn đang bị bệnh.”
“Ừ, ta sẽ không động vào ngươi, chỉ cùng nhau ngủ thôi.” Mạch Ngọc Hầu cười tủm tỉm, đem nàng đưa lưng về phía mình, ôm vào lòng.
Chưa bao giờ có người thân mật với nàng như vậy, lỗ tai Quý Mạn đều đỏ, cắn răng không dám kêu, còn phải giả bộ thật hạnh phúc.
Ninh Ngọc Hiên nhìn nốt ruồi sau gáy nàng, thần sắc trong mắt càng trở nên kỳ quái.
Trong tiểu thuyết, mỗi nữ thứ đều được trời ưu ái cho các điều kiện riêng biệt, có chỗ dựa đủ thực lực để hãm hại nữ chính, Nhϊếp Tang Du cũng không ngoại lệ. Quý Mạn nhớ rõ nàng sở dĩ đằng sau có thể đặc biệt làm ra đại tác phẩm, chính là bởi vì có mẫu thân của Mạch Ngọc Hầu chống lưng, làm bà bà ác độc, mẫu thân của Mạch Ngọc Hầu, Ninh lão phu nhân, quả thực cùng Nhϊếp Tang Du là đối tác vàng, một người hãm hại, một người cho trừng phạt, lăn lộn đến nữ chính chết đi sống lại.
Mà hiện tại, Quý Mạn rốt cuộc chờ được cứu tinh của nàng, Ninh lão phu nhân sau hai tháng đi Phật Sơn, rốt cuộc cũng chịu trở lại!
Sáng sớm, Mạch Ngọc Hầu gọi Quý Mạn, bảo Mục Túc giúp nàng thay một bộ xiêm y đẹp nhất. Nhìn khí sắc của nàng một cái, thấy tốt lên không ít, ít nhất không đến mức ốm yếu, có thể đi ra ngoài gặp người khác.
Mục Túc khó xử tìm ở tủ quần áo một hồi lâu, chỉ tìm được một bộ váy dài màu lam hơi chút đắt tiền, còn lại xiêm y trang sức đều bán sạch, làm sao còn có a? Hộp trang sức đều chỉ có mấy cây trâm bạc.
Nhưng mà Quý Mạn nói với Mạch Ngọc Hầu một cách rất hào phóng: “Hiện giờ nô tỳ chỉ là thị thϊếp, quá mức hoa lệ không khỏi ngại vượt rào, đơn giản như vậy cũng tốt.”
Mạch Ngọc Hầu nhìn thoáng qua hộp trang sức của nàng, không nói gì, như là ngầm đồng ý. Quý Mạn mặc váy dài, tay áo màu trắng, chải búi tóc đơn giản rồi đi theo Ninh Ngọc Hiên hướng đến Tường Vi Viên.
Hầu gia ở Phi Vãn Các hai ngày, nửa bước không ra, làm không ít người đỏ mắt. Không biết có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn lên đầu tường của Phi Vãn Các, xem Hầu gia trồng đầy hoa tường vi trong viện, lại xem Hầu gia mời ca ca của Nhϊếp Tang Du đến thăm, cho dù là Ôn Uyển, trong lòng cũng có chút không thoải mái.
Huống chi hai ngày này, Mộ Thủy Tình vẫn luôn âm dương quái khí ở trước mặt Ôn Uyển nói Nhϊếp Tang Du lừa gạt người như thế nào, nói nàng hãm hại mình như thế nào. Cho dù Ôn Uyển không tin, trong lòng khó tránh khỏi cũng có chút so đo, ánh mắt đánh giá Quý Mạn đều càng thâm trầm một chút.
Cho nên khi Quý Mạn đến đứng ở phía sau Tuyết di nương, rất nhiều đôi mắt đều dừng ở trên người nàng.
“Tang Du đã khá hơn chưa?” Ôn Uyển mở miệng hỏi một câu.
“Tạ phu nhân quan tâm, đã không có gì đáng ngại.” Quý Mạn hơi hơi uốn gối: “Ít nhiều được Hầu gia chiếu cố, Tang Du rất cảm kích.”
Tề Tư Lăng mỉm cười nói: “Đây cũng coi như là nhờ họa được phúc, chuyện trước kia của muội muội, nghĩ đến là Hầu gia không so đo. Về sau chúng ta là người một nhà, phải chung sống hòa thuận.”
Thiên Liên Tuyết cũng cười đáp lại: “Đúng vậy, gia hòa vạn sự hưng (*).”
(*) Gia hòa vạn sự hưng có thể hiểu là gia đình có thuận hòa thì mới đầm ấm, hạnh phúc. Đồng nghĩa với mọi việc trong gia đình được hưng thịnh.
Mộ Thủy Tình cũng cười cười, Liễu Hàn Vân đứng ở một bên cúi đầu không phản ứng. Quý Mạn nghĩ, đây là đang nói nếu giải quyết được Nhϊếp Tang Du, bọn họ liền gia hòa vạn sự hưng đúng không?
Thật là chèn ép người quá đáng.
Nhưng mà nàng không bực, xe ngựa của lão phu nhân sắp tới rồi, về sau có rất nhiều cơ hội chèn ép ngược trở lại.
Ôn Uyển thoạt nhìn có chút khẩn trương, thế mà tâm tình của Ninh Ngọc Hiên tựa hồ không phải thực tốt, vẫn luôn ngồi ở một bên, một câu cũng chưa nói, thậm chí không có quay đầu liếc nhìn Ôn Uyển một cái.
Quý Mạn xem Ôn Uyển cắn môi nhìn bộ dáng của Mạch Ngọc Hầu, nghĩ thầm đây chắc là giận dỗi đi. Đừng nhìn Ninh Ngọc Hiên ngày thường thoạt nhìn rất khôn khéo, có đôi khi cố tình tính trẻ con thật sự, trái ý hắn một chút, hắn có thể ủ rũ trầm mặc nửa ngày, huống chi hiện tại Ôn Uyển là đẩy hắn ra ngoài, còn muốn hắn trưng lên gương mặt tươi cười đón chào sao?
So với các nữ nhân cổ đại này, Quý Mạn thật sự rất hiểu biết tâm tư của nam nhân, tuy rằng nàng còn chưa trải qua tình yêu nghiêm túc nào, nhưng thiên hạ hỗn tạp, có loại nam nhân cực phẩm nào mà chưa thấy qua, tri thức lý luận rất là phong phú.
Cho nên, so với Ôn Uyển không biết làm sao, nàng càng biết lúc này là không được rụt rè, mà phải cho nam nhân cái bậc thang để xuống, dỗ dành hắn.
Nhưng nàng là nữ thứ, người không tiếc hết thảy đại giới cũng phải phá hư tình cảm của nam nữ chính, làm sao lại cho Ôn Uyển cơ hội này đâu? Ngược lại, nàng muốn chia rẽ bọn họ, mới có thể hoàn thành tốt tâm nguyện của Nhϊếp Tang Du.
Thiện lương? Đó là thứ mà nữ chính nên có, không liên quan gì đến nữ thứ.
Vì thế nàng mở miệng: “Khi Hầu gia ở chỗ của nô tỳ, cũng luôn lo lắng phu nhân có ăn ngon ngủ ngon hay không. Lúc này vừa lúc rảnh rỗi, lão phu nhân cũng còn chưa có trở về, phu nhân có thể cùng Hầu gia trò chuyện, chúng ta coi như không nghe thấy.”
Những lời này nghe thật nghịch ngợm, bộ dáng cũng là vì tốt cho bọn họ, đến Ninh Ngọc Hiên nghe, đều khó có được mà ngẩng đầu nhìn nàng một cái.
Ôn Uyển nghe thấy Hầu gia quan tâm nàng, trong lòng nhưng thật ra nhẹ nhàng thở ra, quay đầu lại thấy Ninh Ngọc Hiên nhìn đi nơi khác, có chút giận dữ: “Hầu gia nơi nào sẽ quan tâm ta, nhìn hiện tại đi, đến nhìn cũng không nguyện ý nhìn ta, còn có cái gì mà nói tốt?”
Mạch Ngọc Hầu mở miệng, lại là hừ lạnh một tiếng. Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, Ôn Uyển tất nhiên không thể để mất thân phận, cũng không thể làm nũng, chỉ có thể trừng mắt nhìn sườn mặt của hắn lo lắng suông. Đến Nhϊếp Tang Du đều nói giúp hắn, người này vì cái gì không thể chịu thua? Nàng lại không có làm sai cái gì!
Ninh Ngọc Hiên không nói lời nào, không khí thật ra có chút xấu hổ. Ôn Uyển xuống đài không được, một khuôn mặt banh đến gắt gao. Quý Mạn cũng không hề mở miệng, đứng ở một bên chờ, thẳng đến bên ngoài truyền đến tiếng gia đinh bẩm báo, nói xe ngựa của lão phu nhân đã vào thành.
Nhưng đúng lúc này, trong cung cũng có người tới, nói là hoàng đế muốn gặp Mạch Ngọc Hầu, có chuyện quan trọng cần thương lượng. Ninh Ngọc Hiên còn không kịp chờ Ninh lão phu nhân đến cửa phủ, đã vội vàng lên ngựa tiến cung.
Việc này mới làm Ôn Uyển hoàn toàn luống cuống.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Xuân Khê Mộng Lý Nhân
- Chương 20