Tay Ninh Ngọc Hiên dừng lại, đuôi mắt hơi nhướng lên, nhìn nàng cười nói: “Ngươi ở bên ta tốt xấu cũng có 6 năm, ta cũng là nên đút thuốc cho ngươi?”
Ồ, còn biết Nhϊếp Tang Du ở bên hắn 6 năm. Quý Mạn nhẹ nhàng gật đầu, vừa cười vừa nghĩ, ngươi nha, khi dùng gia pháp sao không nghĩ tới nàng ở bên cạnh ngươi 6 năm? Nếu không phải nàng ý chí kiên cường, chịu được, đều có khả năng bị đánh đến tắt thở.
Nhưng mà hiện tại không phải vấn đề 6 năm hay không, mà là nàng chán ghét vị thuốc bắc a, vỉ thuốc viên con nhộng gì đó có phải nhanh nhẹn rồi không, uống thứ khổ hề hề này, quả thực là muốn mạng người sao!
Mạch Ngọc Hầu múc một cái muỗng đưa tới bên miệng nàng, Quý Mạn do dự rồi lại do dự, rốt cuộc hít sâu một hơi, cố uống một ngụm.
Có chút buồn cười mà nhìn mặt nàng nhăn thành một đoàn, Ninh Ngọc Hiên vừa khuấy vừa nói: “Ngươi làm sao lại sợ khổ như vậy?”
Quý Mạn không nhịn xuống, mắt trợn trắng, ai không sợ khổ a, ai mà uống được thuốc bắc bình tĩnh như canh gà thì quả là phi phàm, được không?
Thật vất vả uống xong một chén, Quý Mạn vội vàng sai Mục Túc lấy mứt hoa quả lại đây, ngậm ở trong miệng hồi lâu mới hết sợi hương vị kia.
“Đại phu nói ngươi không thể thị tẩm.” Mạch Ngọc Hầu buông chén thuốc, dường như ban ân nói: “Ta đây đi phòng ngủ của Uyển Nhi được không?”
Quý Mạn cười nói: “Bộ dáng này của nô tỳ, cũng thật sự không có cách nào hầu hạ. Hầu gia đến chỗ của phu nhân đi.”
Cười là cười, trong mắt cũng vẫn phải toát ra thần sắc ủy khuất cùng không cam lòng một cách thích hợp, thật sâu mà nhìn nam nhân này.
Mạch Ngọc Hầu do dự một phen, nói: “Ngươi không phải thích hoa tường vi hay sao? Chờ ngày mai, ta sai người tìm một chút tới trồng ở Phi Vãn Các cho ngươi, có được không?”
Quý Mạn nhẹ nhàng gật đầu: “Đa tạ hầu gia.”
Con ngươi rũ xuống, vẫn là ủy khuất.
Tưởng nhẹ nhàng ngủ ở chỗ của nữ chính hả? Được a, lấy lòng ta rồi lại nói! Quý Mạn chửi thầm, thần sắc trên mặt càng thêm thê lương.
Ninh Ngọc Hiên nghĩ tới nghĩ lui, hắn là tới dỗ Nhϊếp Tang Du, không thể bỏ dở nửa chừng. Khẽ cắn môi, hắn nói: “Chờ ngươi hết bệnh rồi, ta sẽ tới phòng ngươi được không?”
Thiếu chút nữa bị sặc nước miếng mà chết, tay của Quý Mạn ở bên dưới chăn lặng lẽ véo đùi mình một cái, khóe miệng hơi co giật mà nói: “Đa tạ hầu gia…”
Cái gì kêu vác đá nện vào chân mình, nàng còn không bằng chuyển biến tốt liền nhận đâu! Nếu hắn còn tới, phỏng chừng nàng còn phải bệnh một hồi.
Mạch Ngọc Hầu cảm thấy Nhϊếp Tang Du hẳn là vừa lòng, nếu có bất mãn, chính là lòng tham không đáy. Xem bộ dáng nàng rất mệt mỏi, hắn cũng không nghĩ ở lại lâu, tâm tình không tồi rời đi Phi Vãn Các, đến Tường Vi Viên.
Phu nhân nhà khác đều làm mọi cách để được tướng công sủng ái, cố tình phu nhân nhà hắn, là trăm phương nghìn kế làm hắn đi sủng hạnh nữ nhân khác, rốt cuộc là nghĩ như thế nào? Ninh Ngọc Hiên vừa thở dài vừa đi vào Tường Vi Viên, sắc trời vừa lúc tối sầm, đêm nay có thể ngủ ngon một giấc rồi lại đi ứng phó Nhϊếp Tang Du.
Nhưng mà, vừa bước qua cửa, sắc mặt Ôn Uyển không quá đẹp: “Hầu gia ngài đây là?”
“Tang Du rơi xuống nước, không thể thị tẩm, nàng đồng ý cho ta trở về.” Ninh Ngọc Hiên mỉm cười nói.
Mày Ôn Uyển nhíu càng khẩn: “Làm sao lại rơi xuống nước?”
“Buổi chiều Tình nhi cùng nàng ở hồ nước trong hoa viên bên kia, cũng không biết là như thế nào.” Mạch Ngọc Hầu nói: “Có lẽ là Tình nhi nhất thời xúc động đi.”
Ôn Uyển đẩy tay hắn đang ôm mình ra, nhẹ giọng nói: “Hầu gia, lão phu nhân ngày sau sẽ trở về, ngài còn nghỉ ngơi ở chỗ của ta, không tốt lắm.”
Ninh Ngọc Hiên tươi cười phai nhạt: “Ngươi còn muốn đuổi ta đi?”
Ôn Uyển cắn môi: “Hầu gia cũng không hy vọng lão phu nhân chán ghét ta đi? Đều nói là trong vòng hai ngày này, ngài…”
Tươi cười hoàn toàn lạnh xuống dưới, Mạch Ngọc Hầu thu hồi tay, chăm chú nhìn Ôn Uyển một hồi lâu, mới nói: “Ta đã biết.”
Nói xong, xoay người liền đi khỏi Tường Vi Viên.
Ôn Uyển ngơ ngác nhìn bóng dáng của hắn, cắn môi, đôi mắt liền đỏ: “Đàn Hương, ta có phải có chút không biết điều hay không? Hắn yêu ta như vậy…”
Đàn Hương đứng ở một bên, thở dài nói: “Chủ tử là có phong phạm của chính thất, không có sai. Chờ Hầu gia hiểu rõ, sẽ càng thích ngài.”
Nữ nhân nào sẽ thật sự nguyện ý nhường nam nhân của mình a, trong lòng Ôn Uyển khó chịu, ngồi ở trước bàn trang điểm nức nở không thành tiếng.
Quý Mạn mới vừa tính toán ngủ một giấc ngon lành, thì thấy Ninh Ngọc Hiên đen mặt trở lại, cả người toát ra một cỗ khí tức “không cần chọc ta”, tiến vào liền ngồi ở mép giường, ánh mắt âm trầm.
Nuốt nuốt nước miếng, Quý Mạn không tính toán hỏi nhiều, không cần hỏi cũng biết chắc chắn là ở đại thánh mẫu Ôn Uyển nơi đó ăn bế môn (*) canh, nàng không có ham mê xông lên làm nơi trút giận.
(*) Bế môn: bị cấm cửa.
“Mục Túc, đi hỏi Tiền tổng quản lấy khăn trải giường, chăn và gối đầu, thu thập giường nệm giúp Hầu gia một chút.”
Mục Túc gật đầu đáp ứng, xách váy rời khỏi phòng.
Mạch Ngọc Hầu hơi hơi nhướng mày: “Ngươi sao biết ta muốn ngủ ở nơi này của ngươi?”
“Cái gì nô tỳ cũng không biết.” Quý Mạn vội vàng lắc đầu: “Chỉ là trời tối rồi, Hầu gia lại đi cũng quá mệt. Đành ngủ trên giường nệm ủy khuất một đêm đi.”
“Thật ra ngươi rất chu đáo.” Ninh Ngọc Hiên đột nhiên hết tức giận, nhưng thật ra lấy ánh mắt tò mò vẫn luôn đánh giá nàng.
Quý Mạn nhắm mắt giả bộ ngủ.
Ngày hôm sau nhàn rỗi, Mạch Ngọc Hầu nơi nào cũng không đi, ngồi ở Phi Vãn Các đọc sách. Quý Mạn vốn có kế hoạch là hôm nay gọi Thủy nương tử tới, thương lượng về công việc liên quan đến cửa hàng mới. Nhưng mà một đại tôn Phật như vậy ngồi ở chỗ này, nàng cái gì cũng không dám làm.
Nhưng thật ra hoa tường vi thật mau được mang tới, chủng loại nào cũng có, các đóa trắng như bột phấn, được trồng khắp viện.
Quý Mạn ở trong phòng dưỡng bệnh không thể đi ra ngoài, rất vui sướиɠ khi nhìn những bông hoa qua cửa sổ. Lần sau có thể làm kem bảo vệ da từ hoa tường vi, nguyên vật liệu hoàn toàn miễn phí, phí tổn của một hộp kem bảo vệ da chỉ có năm đồng bạc, bán đi mười lượng, quả thực kiếm bộn tiền.
Mạch Ngọc Hầu ngẩng đầu, nháy mắt thấy sườn mặt Nhϊếp Tang Du đang mỉm cười, hơi có chút thất thần. Nha đầu này an tĩnh lại, không sảo không nháo không bám riết lấy hắn như vậy, kể ra cũng khá xinh đẹp.
Nhận thấy được ánh mắt của hắn, Quý Mạn quay đầu trở về, bốn mắt nhìn nhau, con ngươi đối diện đột nhiên có chút hứng thú.
Quý Mạn bĩu môi, nam nhân hấp dẫn này, quả thực là con ngựa giống, cũng chỉ có các cô nương cổ đại mới có thể chịu được hắn.
“Nghe nói ca ca ngươi gần đây được Hoàng Thượng coi trọng, bận bịu suốt ngày cũng được ba ngày nghỉ. Có muốn ta mời hắn qua phủ thăm ngươi hay không?” Ninh Ngọc Hiên đột nhiên mở miệng nói.
Quý Mạn hoảng sợ, phản xạ có điều kiện liền nói: “Không cần.”
Trong mắt Ninh Ngọc Hiên hứng thú càng đậm: “Hả? Làm sao lại không cần đâu, trước kia mỗi lần ngươi bị ủy khuất, thích nhất mời Nhϊếp đại nhân qua phủ vấn an.”
Hắn đang hoài nghi cái gì? Sau lưng Quý Mạn nổi lên tầng lông tơ, cảm thấy người trước mặt này tươi cười thật sự quá âm hiểm.
“Nô tỳ hiện tại không có chịu ủy khuất.” Quý Mạn đầu óc quay cuồng nhanh chóng: “Chỉ là tình cảnh hiện tại của nô tỳ… Không muốn làm ca ca lo lắng thôi.”
“Nhϊếp đại nhân hẳn là biết tình cảnh hiện tại của ngươi, cũng không có gì phải lo lắng.” Ninh Ngọc Hiên khép sách lại, mỉm cười nói: “Buổi chiều vừa lúc cũng không có việc gì, ta đây sẽ cho người đi tìm hắn lại đây, thuận tiện bồi ta uống chút rượu.”
Không xong.
Quý Mạn cứng đờ mặt đồng ý, xoay đầu tiếp tục xem phong cảnh bên ngoài. Trước kia nàng không biết Nhϊếp Tang Du cùng Nhϊếp Thanh Vân cư xử thân thiết như thế nào a. Đây là Ninh Ngọc Hiên hoài nghi thân phận của nàng, nếu Nhϊếp Thanh Vân cũng cảm thấy nàng không thích hợp, nàng có phải sẽ bị trói lại, bị thiêu như yêu quái hay không a?
Trong lòng nghĩ biện pháp đối phó, Quý Mạn quay đầu lại nhìn nhìn Mục Túc, nha đầu kia vì chừa không gian cho hai người, vẫn luôn thủ ở ngoài cửa.
“Mục Túc.” Nàng gọi một tiếng: “Lại đây đỡ ta, ta muốn đi xem hoa tường vi.”
“Không được.” Mạch Ngọc Hầu mở miệng ngăn cản: “Ngươi vẫn còn bị bệnh, không thể đi ra ngoài gặp gió, muốn xem hoa, nơi này cũng có thể thấy.”
Quý Mạn khóe miệng hơi giật, muốn đi hỏi Mục Túc cũng không thành sao, tôn ôn thần này tính toán canh giữ ở bên người nàng hả? Nàng nên làm cái gì bây giờ a. Ban đầu xem tiểu thuyết là chỉ xem các đoạn tình cảm, mặt khác hoàn toàn không biết, càng không biết tính tình Nhϊếp Thanh Vân kia như thế nào.
Tròng mắt dạo qua một vòng, không có biện pháp, dù sao nàng vẫn đang bị bệnh ư, trực tiếp giả vờ suy yếu, thấy Nhϊếp Thanh Vân liền khóc là được rồi.
Hạ quyết tâm, Quý Mạn liền đỡ cái trán nằm trở về trên giường: “Hầu gia vừa nói, đầu nô tỳ lại bắt đầu mơ màng, nô tỳ trước nghỉ tạm trong chốc lát.”
Ninh Ngọc Hiên cong môi gật đầu: “Ừ.”
Hắn không phải lần đầu tiên hoài nghi nữ nhân này, hắn không tin có người tính tình trong một đêm có biến hóa lớn như vậy. Tuy rằng Liễu ma ma vẫn luôn giám sát người, nhưng vạn nhất có người nào suy nghĩ biện pháp thâu long chuyển phượng thì sao? Địa vị của Nhϊếp gia vô cùng cao, Nhϊếp Tang Du cũng là một quân cờ rất quan trọng, gắn liền với cân bằng của triều đình. Vạn nhất người ta đã đánh tráo, vậy phiền toái.
Biện pháp duy nhất có thể làm hắn yên tâm chính là làm Nhϊếp Thanh Vân đến xem.
Nhϊếp Thanh Vân luôn cưng chiều muội muội này, nghe thấy tin tức, tới cũng thực nhanh, vẫn là cưỡi ngựa tới. Tiến vào Phi Vãn Các liền nhíu mi: “Tang Du sinh bệnh sao?”
Mùi thuốc trong phòng vẫn còn chưa bay hết, tất nhiên là khi uống thuốc, Quý Mạn cố ý làm đổ ra một chút.
“Ừ, nhiễm phong hàn.” Mạch Ngọc Hầu ngồi ở mép giường, vẻ mặt ôn nhu nói: “Bảo nàng ngoan ngoãn uống thuốc, còn không chịu đâu.”
Quý Mạn không dám trợn mắt, liền làm bộ ngủ rồi. Nhưng bên hông đột nhiên bị người véo một cái, nàng đột nhiên không kịp phòng ngừa đã kêu một tiếng: “A!”
Nhϊếp Thanh Vân vội vàng tiến lên, nhíu mày nói: “Làm sao vậy, đây là?”
Ninh Ngọc Hiên vẻ mặt bình tĩnh, ngồi ở một bên an ủi: “Gặp ác mộng sao?”
Quý Mạn cắn răng mở mắt ra, trước hết nguyền rủa Ninh Ngọc Hiên vài câu, tiếp theo nhìn về phía đại ca nhà mình, người vẫn luôn lấy ánh mắt quan tâm nhìn nàng.
Nhϊếp Thanh Vân bẩm sinh đã rất cứng rắn, sống mũi cao thẳng, mặt mày rõ ràng, thoạt nhìn giống như một người tốt. Quý Mạn nhìn, duỗi tay véo một cái ở chỗ mình vừa mới bị Ninh Ngọc Hiên véo, nước mắt cứ thế tuôn rơi: “Ca ca…”
Nhϊếp Thanh Vân thở dài một tiếng: “Đang êm đẹp, làm sao lại tự mình biến thành như vậy?”
Quý Mạn nức nở không thành tiếng, duỗi tay lôi kéo vạt áo của Nhϊếp Thanh Vân không buông tay: “Ta mơ thấy mẫu thân.”
Mẫu thân của Nhϊếp Tang Du mất từ rất sớm, cho nên về sau mẫu thân Nhϊếp Thanh Vân thành tục huyền (*). Nhϊếp Thanh Vân cảm thấy nàng thực đáng thương, nên vẫn luôn che chở cho nàng, thực hiện trọn vẹn chân lý huynh trưởng như mẹ.
(*) Tục huyền: Lấy vợ khác, sau khi vợ trước chết.
Nhϊếp Thanh Vân nghe, liếc nhìn Mạch Ngọc Hầu một cái, ánh mắt có nghi vấn, cũng có một chút bất mãn: “Ở chỗ này của Hầu gia, cũng có thể làm ngươi mơ thấy mẫu thân sao?”