Mộ Thủy Tình hoảng sợ, sau đó sắc mặt trở nên khó coi: “Ngươi đừng nói bậy, ai muốn đẩy ngươi xuống!”
Quý Mạn hơi hơi mỉm cười, duỗi tay chạm vào nước lạnh thấu xương, quyết tâm nói: “Ngươi không dám, vậy ta làm.”
Nói xong, thân thể đang ngồi xổm lăn một vòng, cuốn theo cả đá cuội bên hồ, lăn vào hồ nước mùa thu lạnh thấu tim can.
Mộ Thủy Tình choáng váng, nàng là có xúc động muốn đẩy nàng ấy, thậm chí đã đứng ở phía sau Quý Mạn, nhưng mà nàng không dám đẩy thật a, kể cả Hầu gia không thích Nhϊếp Tang Du, tại thời điểm này đẩy nàng ấy xuống hồ nước, Hầu gia tuyệt đối sẽ tức giận, nàng bình tĩnh một chút liền biết việc này làm không được.
Nhưng Nhϊếp Tang Du tự mình lăn xuống? Nàng ấy không biết rằng vạn nhất sinh bệnh, thì không thể hầu hạ Hầu gia sao? Hay là nàng ấy đã hận nàng đến mức để mất cơ hội thị tẩm cũng phải hại nàng sao? Mộ Thủy Tình cắn răng, nhìn Nhϊếp Tang Du đang giãy giụa trong hồ nước, cũng không nghĩ kêu cứu, đã bị hãm hại, vậy cứ để nàng ấy trong nước lạnh đi!
Nước trong hồ chỉ không quá hông, Quý Mạn có thể đứng lên, nhưng chân lại bị rút gân, hơn nữa đáy hồ đều là nước bùn, chỉ có thể ngồi giãy giụa hai cái, biểu tình rất thống khổ.
“Nhϊếp Tang Du, ngươi cho rằng ngươi chơi thủ đoạn như vậy, Hầu gia sẽ trách tội ta sao?” Mộ Thủy Tình không một chút tự tin nói: “Ta sẽ nói cho Hầu gia là chính ngươi nhảy xuống!”
Quý Mạn sặc nước miếng, ngồi không vững mà trượt chân ngã xuống nước rồi vùng vẫy ngồi dậy, quần áo cả người ướt sũng, mặt mày tái xanh vì lạnh: "Trước hết gọi người tới cứu ta."
“Ngươi cảm thấy ta sẽ cứu nữ nhân độc ác như ngươi sao?” Mộ Thủy Tình tức muốn hộc máu: “Ngươi chết đuối là tốt nhất! Mọi người trong viện này sẽ có cuộc sống tốt hơn!”
Hàm răng Quý Mạn bắt đầu run lên, chỉ có thể gắt gao bám vào ven hồ nước: “Mau… Mau cứu ta!”
“Ngươi mơ đi!” Mộ Thủy Tình quay đầu muốn đi, không liên quan đến nàng, không liên quan đến nàng, dám mơ tưởng ném lên đầu của nàng!
Nhưng khi quay người lại, Mộ Thủy Tình liền choáng váng. Mạch Ngọc Hầu vừa lúc từ cửa hoa viên đi lại đây, xa xa thấy nàng, liền hướng bên này đi tới.
Vậy phải làm sao bây giờ? Vạn nhất Hầu gia lại đây, thấy người trong hồ nước cùng bộ dáng phải rời đi của các nàng, nàng có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội.
Mộ Thủy Tình luống cuống, nhéo khăn dậm chân, Ninh Ngọc Hiên cảm thấy kỳ quái, sao Tình nhi đứng ở chỗ này, biểu tình kinh hoảng như vậy?
“Sao lại thế này?” Hắn đến gần, mở miệng hỏi.
Cơ thể Mộ Thủy Tình đều run lên, cười gượng định nói không có việc gì, sau đó lôi kéo Hầu gia rời đi, lại không nghĩ hồ nước phía sau truyền đến tiếng nước xôn xao.
Ninh Ngọc Hiên tò mò nhướng mày, lướt qua Mộ Thủy Tình hướng đến hồ nước xem.
“Hầu gia…” Quý Mạn yếu ớt vẫy vẫy tay với hắn.
Sắc mặt Ninh Ngọc Hiên trầm xuống, bước vài bước qua, tự mình lôi Nhϊếp Tang Du từ dưới hồ lên.
Nước bắn đầy người hắn, đôi mi của Mạch Ngọc Hầu gắt gao nhăn lại: “Sao lại thế này?”
Nữ nhân trước mặt đầu bù tóc rối, toàn thân ướt đẫm, môi tái xanh, thật ra có vài phần đáng thương.
“Không liên quan đến nô tỳ!” Mộ Thủy Tình vội vàng kêu to: “Là nàng tự mình nhảy xuống!”
Cơ thể Mạch Ngọc Hầu cứng đờ trong chốc lát, vẫn là đem Nhϊếp Tang Du ôm vào trong lòng ngực. Thời tiết này rất lạnh, đứng thế này chắc sinh bệnh nặng mất.
Quý Mạn mở to mắt, không nghĩ tới người này sẽ chịu ôm nàng. Thân thể đột nhiên ấm áp, nước mắt không biết tại sao lại rơi xuống. Nhưng mà lẫn trong nước, cũng không ai phát hiện ra. Đây là nước mắt của Nhϊếp Tang Du a, khi gặp được Ninh Ngọc Hiên, liền phá lệ mà nhiều.
“Đại khái là ta luẩn quẩn trong lòng, tự mình nhảy xuống đi.” Quý Mạn vẫn còn nói lắp, nắm lấy xiêm y của Mạch Ngọc Hầu nói xong câu đó, bị gió thu thổi qua, toàn bộ đầu óc đều bắt đầu hôn mê.
“Ngươi!” Mộ Thủy Tình hung tợn nhìn Quý Mạn, Bán Hạ phía sau cũng không cam lòng nói: “Rõ ràng là Tang chủ tử tự mình nhảy xuống, muốn hãm hại chủ tử nhà nô tỳ, mong Hầu gia nắm rõ!”
Mạch Ngọc Hầu không nói chuyện, một đôi mắt sắc bén nhìn Mộ Thủy Tình hồi lâu, xem đến nàng ủy khuất chết đi được.
“Truyền đại phu đến sân phía đông.”
Ném xuống một câu như vậy, Ninh Ngọc Hiên đem Quý Mạn bế ngang lên, xoay người liền đi.
Mộ Thủy Tình nhéo khăn đứng ở tại chỗ, suýt nữa thì khóc, lại vẫn cắn chặt răng, sai Bán Hạ đi truyền đại phu, chính mình cũng đi theo tới tiểu viện kia.
Quý Mạn nhắm mắt lại dựa vào ngực nam nhân này, chỉ cảm thấy trừ các mặt khác không nói, ôm ấp nhưng thật ra ổn thỏa, cho dù đi được thực nhanh, cũng không làm nàng có cảm giác bị xóc nảy quá nhiều. Ôm đến vững vàng, thực làm người an tâm.
Nhưng mà hôm nay nàng không nghĩ tới Ninh Ngọc Hiên sẽ đột nhiên xuất hiện, hơn nữa nam nhân trước nay tránh Nhϊếp Tang Du như tránh rắn rết, lại sẽ đối tốt với nàng như vậy? Có chút không thể tưởng tượng.
Cơ thể được đặt ở trên giường, bên tai nghe thấy được Mục Túc kinh hô. Mạch Ngọc Hầu giống như sai người thay xiêm y cho nàng, tiếp theo lại bế nàng lên giường, đại phu cũng tới.
“Tang chủ tử rơi xuống nước chấn kinh, hơn nữa thân thể ốm yếu, sợ là bị cảm nhiễm phong hàn.” Đại phu một bên khai dược một bên nói: “Trong thời gian ngắn sợ là không thể thị tẩm.”
Mày Mạch Ngọc Hầu nới lỏng, lại lần nữa nhăn chặt, nhìn Mộ Thủy Tình đang đứng một bên nói: “Tình nhi, ta cho rằng ngươi luôn luôn hiểu chuyện.”
Mộ Thủy Tình bùm một tiếng liền quỳ xuống, cắn răng nói: “Thật sự không phải nô tỳ, nô tỳ lấy tính mạng mình ra thề!”
Ninh Ngọc Hiên nhìn nàng trong chốc lát, lại nhìn người đang nhắm nghiền hai mắt trên giường: “Thôi, ngươi hồi Phi Nguyệt Các, thêu nốt chỗ khăn nàng chưa thêu xong đi, chuyện này coi như xong.”
“Hầu gia!” Mộ Thủy Tình không phục.
“Đừng nhiều lời.” Mạch Ngọc Hầu nhàn nhạt xua tay.
Này nói rõ là muốn thiên vị Nhϊếp Tang Du a, sự việc trải qua đều không hỏi, trực tiếp phạt nàng sao? Mộ Thủy Tình tức giận đến phát khóc, lại không dám ầm ĩ, chỉ có thể nén giận mà lui ra ngoài, trở về Phi Nguyệt Các khóc lớn một hồi, trong lòng càng hận Nhϊếp Tang Du.
Quý Mạn nghe thấy đại phu nói liền nhẹ nhàng thở ra, không thị tẩm là được, còn có người giúp nàng thêu nốt chỗ khăn còn lại, lần nhảy hồ nước này thật đáng giá.
Mục Túc đi sắc thuốc, Mạch Ngọc Hầu cũng không có ý tứ phải đi, một đôi mắt lẳng lặng nhìn Quý Mạn, xem đến nàng nhắm mắt lại đều không quá an ổn, lông mi loạn run.
Biết nàng tỉnh, Ninh Ngọc Hiên liền nhẹ giọng nói: “Tình nhi không hiểu chuyện, ngươi cũng không cần so đo. Ta biết ngươi gần đây bị không ít ủy khuất, nhưng ngươi cũng nên hiểu rõ, thân phận của ngươi ở chỗ này, làm ra những việc không phù hợp với thân phận, tất nhiên phải bị phạt.”
Đây là qua lâu như vậy, mới chạy tới giải thích với Nhϊếp Tang Du vì sao biếm nàng sao? Người ta nói đánh một cái tát cho một trái táo ngọt, nhưng trái táo ngọt này có phải đến quá muộn hay không a?
Quý Mạn trong lòng mắt trợn trắng, lại vẫn hơi hơi mở to mắt, nhìn nam nhân ở mép giường.
Mạch Ngọc Hầu ôn nhu lên, là thực dễ dàng mê hoặc nhân tâm. Tựa như hiện tại, nhìn nàng bằng ánh mắt đầy dịu dàng, duỗi tay giúp nàng giũ giũ tóc còn ướt, mười ngón thon dài, khớp xương rõ ràng.
Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song (*).
(*) Câu “Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song” (chữ Hán: 陌上人如玉,公子世无双) nghĩa là người ở trên đường đẹp như ngọc, các công tử trên đời không ai sánh bằng, là một câu thơ khuyết danh ở trên mạng, dùng để miêu tả người đàn ông thanh lịch, ôn hòa.
Đổi thành Nhϊếp Tang Du kia không có trí nhớ, bị một màn cám dỗ như vậy, khẳng định sẽ lập tức quên đủ loại không tốt của Mạch Ngọc Hầu, thậm chí khi lão phu nhân trở về giúp hắn giải vây.
Nhưng Quý Mạn là chòm Bò Cạp, đặc biệt mang thù, kể cả hiện tại người trước mặt này đẹp vô cùng, ôn nhu vô cùng, nàng cũng sẽ không quên lúc trước là ai ban cho nàng gia pháp.
“Hầu gia nói, Tang du đều hiểu rõ.” Trong lòng ghi hận, trên mặt lại vẫn là vẻ mặt cảm động: “Tang Du không trách Hầu gia. Kết cục như bây giờ, cũng là Tang Du tự làm tự chịu.”
Gả cho nam nhân như vậy, thật sự là Nhϊếp Tang Du tự làm tự chịu!
Trong mắt Mạch Ngọc Hầu có chút thần sắc nghi hoặc: “Từ khi Uyển Nhi được gả vào, ngươi giống như thay đổi rất nhiều.”
Trở thành một người không giống Nhϊếp Tang Du trước kia một chút nào.
Quý Mạn hơi hơi mỉm cười: “Tang Du là đã hiểu, cuồng loạn không đoạt trở lại cái gì, cũng không nghĩ lại đi đoạt. Tang Du chỉ nguyện quãng đời còn lại an ổn, sẽ không bao giờ đòi hỏi điều gì mà mình không thể có được.”
Ninh Ngọc Hiên ngẩn ra, trong lòng có chút vặn vẹo.
Nhϊếp Tang Du đối với hắn si cuồng toàn kinh thành đều biết, hai mắt nữ nhân kia luôn nhìn hắn một cách nóng bỏng, ngóng trông hắn, chờ hắn. Dùng vô số thủ đoạn buồn cười, chỉ để được hắn ưu ái.
Mà hiện tại, nàng nói, sẽ không bao giờ đòi hỏi điều gì mà mình không thể có được.
Nói không rõ cảm xúc tràn ngập trong hắn là gì, Ninh Ngọc Hiên có chút chật vật mà quay đầu, nhớ tới mục đích đến của mình, lại khôi phục thần sắc bình thường: “Ngươi hiểu rõ là tốt, hai ngày này ta sẽ ở chỗ này bồi ngươi, sân còn chưa treo biển, ngươi muốn tên gì?”
Hai ngày đều bồi nàng? Quý Mạn tròng mắt xoay chuyển, quả nhiên là nắm chắc mấy ngày này lão phu nhân sẽ trở về, gác nơi này đưa táo ngọt đâu.
“Viện này thanh tịnh, gọi là Phi Vãn Các đi.” Quý Mạn thuận miệng nói: “Tang Du Phi Vãn.”
Ninh Ngọc Hiên lại là cả kinh. Mất cái này được cái khác (*), không phải là muộn. Nhϊếp Tang Du có cảm xúc như vậy từ khi nào?
(*) Gốc là “Thất chi đông ngung, thu chi tang du”: Đông ngung 东隅: nơi mặt trời mọc, cũng chỉ lúc sáng sớm. Tang du 桑榆: nơi mặt trời sắp lặn chiếu đến, cũng chỉ nơi mặt trời lặn. Ví lúc ban đầu tại một phương diện nào đó thất bại, nhưng cuối cùng lại thành công ở một phương diện khác. Phi Vãn nghĩa là chưa phải là muộn.
Thời gian càng dài, hắn ngược lại càng không hiểu nữ nhân này. Trước kia cảm thấy nàng ngu xuẩn đến không có thuốc chữa, hiện tại lại cảm thấy nàng thập phần thông tuệ.
Nhìn ánh mắt hắn, Quý Mạn cười: “Hầu gia có phải suy nghĩ làm sao nô tỳ lại đột nhiên thông minh như vậy hay không?”
Mạch Ngọc Hầu hít sâu một hơi, ngược lại cười: “Ngươi có thể đọc tâm sao?”
Quý Mạn lắc đầu: “Là vẻ mặt của Hầu gia quá rõ ràng. Không biết Hầu gia có nghe qua một câu hay không?”
“Cái gì?”
“Nữ nhân khi yêu say đắm, luôn là ngu xuẩn nhất.” Quý Mạn cười nói.
Ninh Ngọc Hiên mờ mịt, một hồi lâu mới suy nghĩ cẩn thận ý tứ trong những lời này, sắc mặt lập tức liền trầm xuống: “Nhϊếp Tang Du, ngươi có biết những lời này của ngươi là phạm vào thất xuất chi điều (*) không?”
(*) Thất xuất là khái niệm được sử dụng trong thời kỳ phong kiến, theo đó người vợ phạm vào một trong 7 điều được nêu thì người chồng có quyền bỏ vợ. Bảy điều phạm đó gồm có: Không sinh được con; Ghen tuông; Ác tật; Dâʍ đãиɠ; Bất kính với cha mẹ, ông bà; Bất hòa trong gia đình; Trộm cắp.
Là bởi vì không yêu hắn, cho nên trở nên thông minh đúng không?
Quý Mạn cười nhạt một tiếng: “Cả đời này của Tang Du chỉ từng yêu một người là Hầu gia, nhưng Hầu gia đâu?”
Đây là lời kịch về sau của Nhϊếp Tang Du, nàng nói trước, chắc là không sao đi?
Mạch Ngọc Hầu sửng sốt, sau đó trầm mặc. Trong phòng tức khắc an tĩnh lại, Quý Mạn cũng một lần nữa nhắm hai mắt lại.
“Hầu gia, thuốc đã đun xong.” Mục Túc bưng thuốc tiến vào, nhẹ giọng nói.
Ninh Ngọc Hiên lấy lại tinh thần, duỗi tay nhận lấy thuốc, lấy thìa quấy thổi cho nguội: “Uống thuốc trước đi rồi nói sau.”
Quý Mạn gật đầu, nhưng trợn mắt thấy bát thuốc đen như mực kia được đưa tới bên miệng mình, nàng vẫn là không quá bình tĩnh: “Hầu gia, vẫn là để nô tỳ tự uống đi, ngài không cần khách khí như vậy, Tang Du sẽ không oán ngài cái gì đâu.”