Ca ca của Nhϊếp Tang Du, Nhϊếp Thanh Vân là đương triều ngũ phẩm Trung thư lang, tuổi trẻ tài cao, được hoàng đế coi trọng. So với Nhϊếp Tang Du tiếng xấu lan xa, quả thực là khác nhau như trời với đất.
Nhϊếp Thanh Vân là con vợ kế của Nhϊếp Hướng Viễn, Nhϊếp Tang Du lại là đích nữ, con người vợ quá cố của Nhϊếp Hướng Viễn. Không cùng mẫu thân, nhưng Nhϊếp Thanh Vân lại đối xử cực tốt với Tang Du, khi còn nhỏ nàng gây ra họa gì, đều là Nhϊếp Thanh Vân giúp nàng giải quyết. Đó là lý do tại sao ngay cả Mục Túc cũng cảm thấy, có việc thì nên đi tìm đại công tử.
Quý Mạn biết người này, ở phía sau hình như giúp Nhϊếp Tang Du rất nhiều việc, là thiệt tình đối đãi tốt với nàng. Nhưng là, hiện tại nàng không phải Nhϊếp Tang Du, đầu óc Mục Túc ngốc nghếch không phát hiện, nhưng nếu đổi thành một người thân cận tới, vạn nhất lòi ra thì làm sao bây giờ?
Nàng muốn tìm người hỗ trợ bán kem bảo vệ da, nhưng cũng không thể mạo hiểm như vậy. Bạc quan trọng, mạng nhỏ càng quan trọng.
Nghĩ nghĩ, Quý Mạn vẫn là nói: “Mỗi ngày ca ca đều rất bận, mấy việc nhỏ này không cần làm phiền hắn, trước hết chúng ta cứ ra ngoài nhìn xem, coi như đi dạo phố, được không?”
Mục Túc do dự một chút, cũng chỉ có thể gật đầu. Gần đây chủ tử thay đổi quá lớn, tuy rằng đối với nàng tốt hơn rất nhiều, nhưng nếu là chủ ý của chủ tử, nàng vẫn là không dám dễ dàng làm trái.
Có Ôn Uyển cho phép, Quý Mạn được Liễu ma ma cùng hai gia đinh khác bảo vệ, đeo khăn che mặt, đi ra khỏi phủ.
Ôn Uyển là muốn cho nàng ra ngoài mua thêm chút kem bảo vệ da, Liễu ma ma cùng hai gia đinh cũng rõ ràng là tới giám sát nàng. Nhưng mà Quý Mạn không lo lắng, tính tính ngày, hôm nay là họp chợ, đằng trước náo nhiệt, trên đường không biết có bao nhiêu người, còn sợ không thoát được ba nô tài sao?
“Kem bảo vệ da lần trước, nghe Mục Túc nói là nhờ người mua trên đường Lạc Hà.” Quý Mạn đi tới, quay đầu lại nói với Liễu ma ma một câu: “Ta không hay ra khỏi cửa, ma ma có biết phố Lạc Hà ở nơi nào không?”
Người ở đằng trước dần dần đông đúc, Liễu ma ma đáp lại một câu “Nô tỳ biết”, sai hai gia đinh mở đường ở phía trước, để tránh đám người đυ.ng phải nàng, tự mình cũng đi ở đằng trước dẫn đường.
Quý Mạn nắm tay Mục Túc, cố ý đi chậm, chờ vào chợ, khi người người chen lấn, Liễu ma ma lo lắng quay đầu lại thì đã không thấy bóng dáng hai người phía sau đâu.
“Tang chủ tử!” Liễu ma ma sợ tới mức sắc mặt trắng nhợt, vội vàng muốn quay lại tìm người. Nhưng người phía sau không chịu nhường nàng, đẩy nàng tiếp tục đi về phía trước.
“Không thấy Tang chủ tử! Mau phân công nhau đi tìm!” Liễu ma ma nóng nảy, quay đầu lại quát lên với hai gia nô một tiếng, ba người đi ngược dòng người, mày nhăn thành một đoàn cũng chưa thể đi về trước vài bước.
Quý Mạn kéo Mục Túc ra khỏi đám đông, men theo lề đường, nhanh như chớp mà chạy tới phố Chính Đức.
“Chủ tử…” Mục Túc kinh hồn bạt vía.
Quý Mạn vỗ vỗ lưng nàng, rồi sau đó nhìn nhìn xung quanh: “Ngươi nói cửa hàng son phấn là nhà nào?”
Mục Túc nhìn nhìn xung quanh, kéo Quý Mạn đi về phía trước vài bước, một cửa hàng hai mặt tiền lớn, phía trên treo bảng hiệu viết cửa hàng son phấn Thủy Ký, không có đèn, cửa hàng lại ngược sáng, bên trong tối thui.
Quý Mạn đi vào, hôm nay giống như không có khách nào, chưởng quầy đều uể oải ỉu xìu mà nằm bò.
“Phu nhân cần tìm gì?” Thấy có người tới, Thủy gia nương tử lập tức lên tinh thần, cười khanh khách hỏi.
“Nhìn xem mọi thứ ở đây như thế nào.” Quý Mạn thuận miệng đáp lời một câu, đánh giá nữ tử này. Hóa ra là một nữ chưởng quầy, xưa nay hiếm có.
“Phấn mặt của Thủy Ký chúng ta từ trước đến nay đều là hàng đầu, các phu nhân cô nương nhà giàu đều thích dùng.” Thủy nương tử cười nói.
Quý Mạn nhìn xung quanh một vòng, tò mò hỏi: “Ta cũng nghe nói các thứ ở đây của ngươi không tồi, nhưng sao lại quạnh quẽ như vậy?”
Thủy nương tử ngẩn ra, tiện đà thở dài: “Không dối gạt phu nhân, chúng ta đang tính toán bán cửa hàng đi. Gia phụ bệnh nặng, vị trí cửa hàng lại không tốt, công việc buôn bán trước sau không ổn thỏa. Nhìn phấn mặt này xem, màu sắc rất đẹp, để ở một nơi sáng sủa, sẽ không chỉ có cái giá này đâu.”
Ánh mắt Quý Mạn sáng lên: “Ngươi không định buôn bán phấn mặt nữa à?”
“Làm chứ, sao lại không làm.” Thủy nương tử cầm lấy một hộp phấn mặt, thở dài nói: “Chỉ là cha tôi cần nhiều tiền để chữa bệnh, qua mấy ngày bán cửa hàng đi, được một trăm tám mươi lượng bạc, ta sẽ tiếp tục đi bày hàng bán.”
Nói về những phiền não của mình, dường như nàng bất tri bất giác lảm nhảm. Thủy nương tử phục hồi lại tinh thần, có chút cảnh giác mà nhìn Quý Mạn nói: “Phu nhân là tới mua phấn mặt sao?”
Quý Mạn lắc đầu: “Ta muốn tìm ngươi nói vài việc.”
Thủy nương tử dừng một chút: “Ngươi muốn mua cửa hàng này sao?”
“Không phải.” Quý Mạn lắc đầu: “Ta muốn đổi cho ngươi một cái cửa hàng sáng sủa, cùng ngươi buôn bán phấn mặt. Nhưng là, ngươi phải giúp ta bán một thứ. Nếu có thể giữ bí mật, bệnh của cha ngươi, nói không chừng ta cũng có thể giúp đỡ.”
Thủy nương tử đánh giá người trước mặt, trên người mặc chất liệu quý giá, che nửa mặt, một đôi mắt phượng lộ ra chút sắc bén, giống như là thϊếp thất của gia đình giàu có.
Nữ nhân ở thời đại này rất ít nguyện ý xuất đầu lộ diện làm kinh doanh, nàng cũng là vì bất đắc dĩ. Vị phu nhân này thoạt nhìn không lo cơm áo gạo tiền, thế mà cũng muốn kinh doanh?
Nhưng mà thoạt nhìn là người có thể giúp được nàng, hiện tại nàng tứ cố vô thân, các nhà thân thích đều chỉ thèm cửa hàng này, cũng thật sự không có cách nào khác.
“Phu nhân muốn bán thứ gì?” Nàng hỏi.
Quý Mạn hơi hơi mỉm cười, không vội vã lấy kem bảo vệ da ra, mà đem ngân phiếu một trăm lượng bạc đặt vào trong tay nàng.
“Đây là tiền trả trước, ngươi có thể dùng số tiền này, trước hết thuê một cửa hàng thịnh vượng nhất trên đường Vĩnh Ninh, hai ngày sau ta sẽ thay ngươi mua cửa hàng kia, rồi sau đó ngươi bán phấn mặt của ngươi, thay ta bán đồ của ta. Bạc bán được từ đồ của ta, ngươi có thể nhận ba phần, như thế nào?”
Đây quả thực là bánh có nhân từ trên trời rơi xuống! Thủy nương tử sợ ngây người, trong tay cầm một trăm lượng bạc, miệng mở to đều không khép được.
Nhưng nàng nhanh chóng phản ứng lại, nhíu mày nói: “Như thế, chẳng phải là ta đang lợi dụng phu nhân sao?”
Cửa hàng là nàng mua, đồ của nàng còn có thể lấy ba phần, chuyện tốt như vậy, làm sao có được?
Quý Mạn bình tĩnh nói: “Ngươi cũng biết thân phận của ta như vậy, không thích hợp làm buôn bán, vạn nhất để người ta phát hiện, là không có ngày trở mình. Cho nên ta phó thác bí mật cho ngươi, nửa điểm cũng không lỗ. Về sau nếu ta yêu cầu nguyên liệu gì, ngươi phải hỗ trợ, ngươi có hiểu không?”
Thủy nương tử trầm mặc, trong mắt hiện lên vẻ do dự.
Việc lớn như vậy, tất nhiên không thể lập tức ra quyết định. Quý Mạn cũng không thúc giục nàng, chỉ là nói: “Trước tiên ngươi giữ lấy bạc, nếu người đồng ý, cứ làm việc trước đi, mấy ngày nữa ta sẽ tới tìm ngươi. Nếu không đồng ý, mấy ngày sau, ta sẽ tới đây thu hồi tiền trả trước.”
“Phu nhân cho ta suy nghĩ một chút đi.” Thủy nương tử hành lễ.
Quý Mạn gật gật đầu, quét mắt nhìn cửa hàng một vòng, liền mang theo Mục Túc đi rồi.
“Sao chủ tử lại dễ dàng đem bạc cho nàng như vậy!” Mục Túc nhíu mày nói: “Vạn nhất nàng cầm bạc chạy mất thì làm sao bây giờ!”
Đó không phải là một số tiền nhỏ, những người bình thường đều sẽ bị cám dỗ.
“Làm buôn bán quan trọng nhất chính là chữ tín.” Quý Mạn nhẹ giọng nói: “Một trăm lượng bạc là đá thử vàng, nếu nàng đủ tư cách, ta đây sẽ bớt việc. Nếu là không đủ tiêu chuẩn thì cũng thế, so với việc bị người bán đứng còn tốt hơn, rốt cuộc an toàn là quan trọng nhất.”
Nàng phải tìm một người giữ chữ tín đáng tin cậy, nếu không đem việc nàng bán kem bảo vệ da lộ ra ngoài, nàng liền thảm.
Mục Túc vẫn cảm thấy đau lòng, kia chính là tiền chủ tử bán một nửa xiêm y trang sức mới có a.
Quý Mạn không phản ứng gì, mỗi ngày mang đồ trang sức nhiều như vậy cũng quá mệt, hiện tại chỉ cần hai cây trâm bạc cũng khá tốt.
Lần này nàng còn trộm mang theo rất nhiều trang sức ra ngoài, muốn mua một cái cửa hàng, không có ba trăm lượng bạc cũng đừng suy nghĩ. Tính toán những thứ trong tay, gom đông góp tây một chút, đại khái cũng có thể miễn cưỡng gom đủ.
Ở hiệu cầm đồ cùng chưởng quầy cò kè mặc cả hồi lâu, Quý Mạn dùng ba tấc lưỡi mà có được thắng lợi, lấy được hai trăm tám mươi lượng bạc. Cầm ngân phiếu liền lôi kéo Mục Túc hồi phủ.
“Chủ tử không đi dạo chợ à?” Mục Túc hỏi.
“Dạo cái gì a.” Quý Mạn bĩu môi: “Cắt đuôi tuỳ tùng, tốt nhất phải về sớm hơn so với bọn hắn, bằng không phu nhân chắc chắn sẽ trách tội chúng ta chạy loạn. Chờ chúng ta về phủ trước, phu nhân sẽ trách bọn họ không tận chức trách.”
Mục Túc líu lưỡi, nghĩ thầm chủ tử kỳ thật cũng là người thông minh a, trước kia làm sao lại bị tình cảm làm mê muội đầu óc, một lòng chỉ nhào vào Hầu gia, ngốc hết thuốc chữa.
Quý Mạn mang theo nàng đi xe ngựa nhanh như chớp trở về hầu phủ, Liễu ma ma cùng hai gia nô quả nhiên còn chưa có trở về. Vui sướиɠ khi người gặp họa, các nàng nhanh chóng chạy đi Tường Vi Viên báo danh trước.
“Sạp bán kem bảo vệ da kia hình như hôm nay không bày bán. Trên đường người lại đông, nô tỳ sợ lạc đường, nên đã trở lại trước hạn định.”
Quỳ gối trước mặt Ôn Uyển, Quý Mạn nói với vẻ tiếc nuối.
Ôn Uyển giơ tay làm nàng đứng lên, nhíu mày nói: “Ngươi về trước nhưng thật ra rất hiểu quy củ, rốt cuộc là người của hầu phủ, không thể chạy loạn đi. Chờ đám người Liễu ma ma trở về, ta sẽ tự giáo huấn một phen, ngươi đi về trước nghỉ ngơi đi.”
“Đa tạ phu nhân.”
Quý Mạn trở về liền đem những thứ Ôn Uyển thưởng cho, tính tính giá, rồi nhờ Lý đại phu mang đi bán, gom đủ ba trăm lượng bạc. Trong lúc đó, thừa dịp không có chuyện gì, lại khuyến khích Mục Túc đến hoa viên của hầu phủ, trộm đủ loại hoa trở về, đun chắt lấy nước, lại làm ra mấy hộp kem bảo vệ da.
Vài ngày sau, Quý Mạn lại được ân xá mới có thể ra phủ, đánh giá chắc là hộp kem kia của Ôn Uyển dùng rất khá, nên tình cảnh của nàng cũng tốt hơn nhiều, khi ra phủ chỉ có Liễu ma ma cùng một gia đinh đi theo.
“Tang chủ tử, xin đừng đi lung tung, theo sát nô tỳ.” Liễu ma ma còn vì sự tình lần trước canh cánh trong lòng, một đôi mắt nhìn chằm chằm chủ tớ hai người, chỉ sợ các nàng lại biến mất.
Quý Mạn vẻ mặt nhu hòa gật đầu, nhưng khi tiến vào chợ, thừa dịp đông người, con mèo nhỏ liền cùng Mục Túc chạy trốn không có bóng dáng.
Trước tiên, đi phố Chính Đức xem cửa hàng Thủy Ký, cửa hàng đã đóng cửa, treo thẻ bài bán cửa hàng. Quý Mạn liền cùng Mục Túc xoay người đi phố Vĩnh Ninh.
Đường Vĩnh Ninh náo nhiệt hơn rất nhiều so với phố Chính Đức, đi một vòng, liền thấy một cửa hàng hướng về mặt trời đang được sửa chữa xử lý. Nữ nhân đứng ở cửa, không phải Thủy nương tử thì là ai?
“Phu nhân.” Thủy nương tử quay đầu lại thấy nàng, cười nói: “Ngài có thể tính tới.”
Quý Mạn thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mà nương tử này là người kiên định.
“Thuê được rồi sao?” Nàng hỏi.
Thủy nương tử nhìn xung quanh rồi kéo nàng vào bên trong: “Phu nhân thật là may mắn, ta đã nói chuyện với chưởng quầy của cửa hàng này rồi, hắn nói là vội vàng về quê, chỉ cần hai trăm sáu mươi lượng bạc là chịu chuyển nhượng.”