Quý Mạn tất nhiên biết nàng là tới làm gì, nhưng mà trên mặt vẫn rất kinh ngạc: “Thế mà cho Tuyết di nương dùng ư?”
Đạm Trúc gật đầu, nhìn trên bàn trang điểm bên kia còn có rất nhiều hộp, liền nói: “Tang chủ tử cũng biết, nhà ta chủ tử không thể dùng các loại son phấn bán ở bên ngoài, gặp được ngài làm thứ này, tự nhiên là yêu thích không buông tay, không biết Tang chủ tử có bằng lòng lấy ra một ít những thứ yêu thích hay không?”
Mục Túc biết, chủ tử nhà mình làm rất nhiều, cái cho Đạm Trúc chỉ là một hộp nhỏ, còn có năm hộp lớn đã được đậy rất kỹ. Nhưng mà Quý Mạn lại vì khó mà nhíu mày, nhìn Đạm Trúc hồi lâu mới nói:
“Thứ này rất là khó có được, ở chỗ ta cũng không có nhiều lắm. Hộp của ngươi đều là Mục Túc trộm đưa, cũng không nói cho các phòng viện khác.”
Ngụ ý, trên đời không có bữa cơm trưa nào miễn phí.
Đạm Trúc ngẩn người, sau đó nói lời Tuyết di nương đã dặn trước khi đi ra ngoài: “Chủ tử nhà ta nói, Tư Quá Các này rốt cuộc quạnh quẽ, phỏng chừng Tang chủ tử cũng không nghĩ ở lâu. Lão phu nhân sắp hồi phủ, trong lòng Hầu gia đại khái cũng muốn thả ngài ra, chỉ là không có bậc thang để xuống. Nếu ngài nguyện ý lấy ra những thứ yêu thích, bậc thang này chủ tử nhà ta sẽ cho, cũng làm cho Tang chủ tử thoải mái một chút.”
Quý Mạn nhướng mày, mỹ nhân ốm yếu kia thật ra là người rất hiểu chuyện, biết mình phải đánh đổi thứ gì đó. Nàng muốn cũng chính là nhanh chóng rời khỏi Tư Quá Các này, thật là không dễ chịu khi mỗi ngày đều bị người giám sát, hơn nữa đêm qua trong phòng lại có chuột.
Nhưng mà mục đích không thể quá rõ ràng, Quý Mạn do dự một hồi lâu, mới nói: “Phải cho cũng đúng, nhưng mà ta có yêu cầu, nếu các ngươi làm không được, ta cũng chỉ có thể cho một hộp này.”
Đạm Trúc nhìn nàng một cái: “Mời Tang chủ tử nói.”
“Kem bảo vệ da này, ngoại trừ hai chủ tớ các ngươi biết lai lịch, khi nói cho người khác, hãy nói là ta nhờ người từ bên ngoài mua, có được hay không?” Quý Mạn nói.
Mục Túc khó hiểu đây là vì sao, cho người khác biết kem bảo vệ da là nàng làm, còn có thể làm bộ làm tịch, bắt mỗi người đều phải đến cầu xin các nàng làm cho không được sao?
Đạm Trúc cũng hiểu được, hiện tại thân phận Nhϊếp Tang Du thấp kém, nàng là có tội, nếu cho người khác biết nàng làm ra được thứ như vậy, các viện khắp nơi tất nhiên đều sẽ tranh đoạt, đến lúc đó nàng không cho thì đắc tội người, mà cho cũng đắc tội với người. Thật ra Tang chủ tử là người thông minh đâu.
“Nô tỳ tuân mệnh, tất nhiên cũng sẽ chuyển lời tới chủ tử nhà ta.” Đạm Trúc hơi hơi uốn gối.
Quý Mạn cười, cầm một cái hộp lớn bỏ vào trong tay nàng: “Bảo chủ tử nhà ngươi yên tâm dùng đi, thứ này là bảo bối, sẽ không có hại cho thân thể đâu.”
Đạm Trúc liên tục nói lời cảm tạ, nhận đồ rồi nhanh chóng trở về Tuyết Tùng Viện.
Thiên Liên Tuyết nếm được mỹ lệ tư vị, làm sao lại chịu buông dễ dàng, tất nhiên là lấy cái gì đổi đều chịu. Mấy ngày nay Mạch Ngọc Hầu tới viện của nàng, đều khen mặt nàng, thoạt nhìn không trang điểm, nhưng lại đẹp thật sự. Thậm chí ngày này, còn ở trong viện của nàng nghỉ ngơi.
Tuyết di nương mừng rỡ như điên, lại cũng chưa quên đây đều là công lao kem bảo vệ da của Nhϊếp Tang Du. Tuy rằng trước kia nữ nhân này đối với các viện khắp nơi đều thực hung ác, nhưng cũng không có thâm thù đại hận gì với nàng. Hiện tại giúp nàng việc lớn như vậy, nàng tất nhiên sẽ giúp nói tốt.
“Hầu gia, mùa đông sắp đến rồi, thời tiết lạnh. Tư Quá Các đơn sơ, cũng không tránh được lạnh, Hầu gia còn tính toán bắt Tang Du tiếp tục ở đó sao?” Thiên Liên Tuyết ôn nhu hỏi.
Mạch Ngọc Hầu nằm ở cạnh nàng, ánh mắt giật giật, nói: “Là do trước đây nàng không có thể thống, đương nhiên là phải bị nhốt lại nhiều ngày.”
“Thϊếp thân thấy, bị nhốt cũng đủ lâu rồi.” Thiên Liên Tuyết thở dài nói: “Bây giờ nàng cũng thuận theo, bị đánh đều không rên một tiếng, nghe nói thân thể tốt hơn lại bắt đầu thêu khăn, thϊếp thân chỗ này cũng giữ được vài chiếc.”
Mạch Ngọc Hầu liếc nhìn nàng một cái, cười nói: “Ngươi luôn mềm lòng như vậy, cũng được, nếu nàng giống ngươi nói như vậy thì tốt, vậy cho nàng dọn ra ngoài, ở sân viện phía đông đi.”
Đáp ứng đến nhẹ nhàng như vậy, Thiên Liên Tuyết cũng nhẹ nhàng thở ra, nàng không có đoán sai, Hầu gia thật sự chỉ là thiếu cái bậc thang mà thôi.
Nhưng mà hiện tại Nhϊếp Tang Du đúng là bảo bối, nàng giúp nàng ấy chính là giúp chính mình. Hầu gia ở Tường Vi Viên đã suốt nửa tháng, hôm nay không phải rốt cuộc nghỉ ngơi ở nơi này của nàng sao?
Thiên Liên Tuyết duỗi tay ôm chặt Ninh Ngọc Hiên, người nam nhân này a, bạc tình nhưng lại khiến cho người ta phải ngã vào lòng, ai cũng đều hy vọng hắn chỉ thuộc về duy nhất mình mình.
Quý Mạn được đại xá như ý nguyện, có thể dọn đến một viện ở phía đông. Sân viện kia cũng không lớn, nhưng cũng là nơi thanh tịnh. Nhưng mà so với Tư Quá Các đơn sơ với chuột ở khắp nơi, ít nhất viện này còn sạch sẽ, ấm áp.
Tuy rằng Liễu ma ma cũng đi theo các nàng, nhưng rõ ràng không còn quá khắt khe đối với nàng, rốt cuộc cấm túc được giải trừ, hiện tại nàng là người tự do.
Mục Túc vui mừng đến vừa khóc vừa cười, quét tước sạch sẽ trong ngoài viện, đỡ Quý Mạn ngồi lên trên giường nệm.
“Rốt cuộc được ra ngoài rồi, chủ tử, chúng ta không còn bị nhốt lại.”
Quý Mạn duỗi tay chỉ chỉ cái mũi của nàng, cười nói: “Nhìn bộ dáng vui vẻ của ngươi kìa, cũng đừng quên, chúng ta chỉ là thoát khỏi nhà tù, còn chưa có khá giả đâu.”
Mục Túc lè lưỡi, rõ ràng so với trước kia lá gan lớn hơn không ít, thu xếp chuẩn bị đi lấy cơm trưa, trên mặt đều là cười khanh khách.
Lời nói của Thiên Liên Tuyết cũng là có chút sức nặng, nàng nhìn người không sai. Quý Mạn sờ sờ lên cái lưng đã bớt sưng tấy nhưng vẫn còn đau, nghĩ thầm đi từng bước một, nếu Nhϊếp Tang Du muốn Mạch Ngọc Hầu yêu nàng, nàng cũng muốn trước hết phải nháo cho hắn gà chó không yên, phải trả được món nợ này rồi lại nói!
Nhϊếp Tang Du được thả ra khỏi Tư Quá Các, Thiên Liên Tuyết được sủng ái, người ở hai sân viện này vui mừng vô cùng, nhưng người ở các phòng khác đều không phải thực vui sướиɠ.
Thật vất vả cảm thấy Nhϊếp Tang Du không thể trở mình, nàng thế nhưng có bản lĩnh khiến Tuyết di nương giúp nàng nói chuyện, thoát khỏi Tư Quá Các!
Mộ Thủy Tình cảm thấy bực bội, vốn tưởng rằng bị một trận gia pháp, Nhϊếp Tang Du chắc là cuồng loạn làm ra vài chuyện khác người, do đó sẽ không có ngày Đông Sơn tái khởi (*), không nghĩ tới nàng vô thanh vô tức lợi dụng sự thương cảm của Hầu gia, hơn nữa nhờ vào bậc thang của Thiên Liên Tuyết, liền có thể trở mình!
(*) Đông Sơn tái khởi: khôi phục lại lực lượng sau khi thất bại. Cũng ví ra làm quan trở lại sau khi ẩn cư.
Càng tức chính là, Hầu gia vốn dĩ vẫn luôn ở Tường Vi Viên, viện của ai cũng không đi, trong lòng đại gia đều rất cân bằng. Không nghĩ tới Tuyết di nương đột nhiên được sủng ái, Hầu gia đến nghỉ chính là vài ngày.
Ân sủng như vậy, làm sao có người không đỏ mắt? Tuy rằng phu nhân rộng lượng không so đo, sau lưng cũng khẳng định là khó chịu. Tân hôn mới được nửa tháng đâu, Hầu gia thế mà không ở cùng với nàng.
Mộ Thủy Tình đến Tường Vi Viên rất nhiều lần, trong tối ngoài sáng nói Tuyết di nương không phải, nào biết Ôn Uyển nửa điểm cũng không dao động, chỉ nói Hầu gia nên khai chi tán diệp (*), hẳn là sẽ sủng ái vài người.
(*) Khai chi tán diệp: Tương tự như "Đâm chồi nảy lộc", ý chỉ việc con đàn cháu đống, nối dõi tông tường.
Có phu nhân rộng lượng như vậy, còn có gì để nói. Mộ Thủy Tình chỉ có thể tự mình giận dỗi, sau đó đi hỏi thăm Thiên Liên Tuyết là dùng cách gì để hấp dẫn Hầu gia.
Đều là di nương, Tề Tư Lăng tất nhiên cũng không ngồi yên, đến Tuyết Tùng Viện hai lần, liền phát hiện bí mật.
“Khuôn mặt này của Muội muội, thật là đẹp lên không ít.” Tề Tư Lăng ôn nhu nói: “Chẳng trách Hầu gia bị muội muội mê hoặc.”
Sắc mặt Thiên Liên Tuyết ửng đỏ, thấp giọng cười nói: “Ít nhiều là nhờ vào Tang Du, nàng từ bên ngoài mua được kem bảo vệ da, ta dùng, mới có được khí sắc tốt như vậy.”
Tề Tư Lăng sửng sốt: “Kem bảo vệ da?”
Thiên Liên Tuyết cười đầy ẩn ý, đổi chủ đề: “Lão phu nhân sắp quay về, tỷ tỷ đã chuẩn bị tốt chưa? Phu nhân mới vừa vào phủ, còn không hiểu tính tình của lão phu nhân. Rất nhiều việc còn cần tỷ tỷ xử lý.”
Thấy nàng không muốn tiếp tục nói, Tề Tư Lăng cũng không truy vấn, cùng nàng hàn huyên vài câu, khi đi ra ngoài liền phân phó nha hoàn bên người: “Đi hỏi Nhϊếp Tang Du một chút, kem bảo vệ da là cái gì?”
Tùng Lam gật đầu, vội vàng chạy tới sân viện phía đông. Nhưng Quý Mạn đã sớm dự đoán được các nàng đã biết có thứ này, sẽ đi tìm nàng, cho nên sáng sớm liền mang theo một hộp kem bảo vệ da, đến Tường Vi Viên.
Cho đồ không phải thấy ai cũng cho, thứ có thể làm nữ nhân mê muội như vậy, nàng cũng không phải là Thiện Tài Đồng Tử. Nếu cho thì cũng phải cho người hữu dụng, ví dụ như Thiên Liên Tuyết, lại ví dụ như Ôn Uyển.
Là người trong lòng của Hầu gia, Ôn Uyển sẽ không thất sủng, nhưng hai ngày này trong lòng nhất định khó chịu. Quý Mạn mượn cơ hội đi thỉnh an, liền đem tặng kem bảo vệ da.
Đầu tiên Ôn Uyển kinh ngạc, sau lại nghe nàng nói tác dụng của thứ này, trong mắt tỏa sáng lấp lánh: “Thực sự tốt như vậy sao?”
“Phu nhân xem Tuyết di nương sẽ biết.” Quý Mạn cười nói.
Có chiêu bài sống sờ sờ là Thiên Liên Tuyết, Ôn Uyển thực dễ dàng tin. Nhận lấy kem bảo vệ da, thưởng cho nàng một đống đồ, thuận tiện cũng cho phép nàng rảnh rỗi có thể mang theo nha hoàn gia đinh ra phủ đi dạo.
Nhưng mà chờ Quý Mạn đi rồi, Ôn Uyển vẫn cho đại phu tới xem thử, biết chắc chắn là thứ tốt không có độc, mới yên tâm mạnh dạn dùng.
Quý Mạn bảo Mục Túc thu xếp những thứ Ôn Uyển cho, rồi sau đó vô cùng vui vẻ bắt đầu chuẩn bị ra khỏi phủ.
“Chủ tử muốn đi nơi nào?” Mục Túc tò mò hỏi: “Trở về Nhϊếp phủ sao?”
Quý Mạn đem ngân phiếu một trăm lượng bạc cất vào trong lòng ngực, lắc đầu nói: “Ta trở lại nơi đó làm gì, tất nhiên là có việc muốn đi ra ngoài làm. Trước đó vài ngày ngươi không phải nói, trên đường Chính Đức có một cửa hàng son phấn phấn mặt thực không tồi sao?”
Mục Túc gật đầu, nghi hoặc nói: “Hiện tại chủ tử đều dùng kem bảo vệ da, còn muốn mua phấn mặt sao?”
Vươn đầu ngón tay lắc lắc, Quý Mạn cười tủm tỉm nói: “Chúng ta đều nói với các nàng là mua kem bảo vệ da ở bên ngoài, tất nhiên phải tìm một chỗ bán. Đây là cơ hội làm ăn rất lớn, nếu làm tốt, cả đời chúng ta không lo ăn uống.”
Mục Túc mở to mắt, ngay sau đó cuống quít mà lắc đầu: “Chủ tử, không được, nữ nhân không được buôn bán, huống chi thân phận của ngài như vậy…”
Quý Mạn nhấp môi, nhìn nàng nói: “Ta lại chưa nói là ta tự mình phải đi ra ngoài buôn bán, chúng ta chỉ làm kem bảo vệ da, sau đó chờ lấy tiền là được, có hiểu không?”
Mục Túc vẫn lắc đầu, nếu vạn nhất bị người phát hiện, mới là lớn chuyện.
“Yên tâm đi, ngươi xem ta làm nhiều chuyện như vậy, có chuyện nào không suy nghĩ cặn kẽ?” Quý Mạn vỗ vỗ lưng Mục Túc, an ủi nàng hai tiếng, ngay sau đó nhớ tới bản thân từng bị đánh, khóe miệng giật giật, bổ sung một câu: “Đương nhiên, chuyện gia pháp không tính.”
Mục Túc do dự một hồi lâu, thở dài nói: “Nếu chủ tử thật sự muốn làm, vậy trở về Nhϊếp phủ tìm đại công tử bàn bạc, nô tỳ vẫn cảm thấy hắn đáng tin cậy một ít, vạn nhất xảy ra chuyện, cũng chỉ có người trong nhà mới có thể giúp người trong nhà.”