Này động tĩnh lớn đến có hơi giống bắt trộm, Khi Quý Mạn bị bắt đến tiền viện, vẫn là có chút mờ mịt.
“Vì sao ngươi lại ở chỗ này?” Sắc mặt nam nhân ngồi ở chủ vị thật sự khó coi, nghe hạ nhân bẩm báo tình huống, một đôi mắt như là muốn xuyên thấu nàng.
Quý Mạn không ngẩng đầu, so với việc vì sao nàng lại ở chỗ này, thì việc làm nàng càng tò mò chính là: “Vì sao các ngươi tìm được ta?”
Tư Quá Các là nơi không có người đến, theo lý thuyết ngay cả nàng không có ở đó, cũng sẽ không có người phát hiện mới đúng. Kết quả thế mà có một đoàn gia nô giơ cây đuốc tìm tới, đều thấy không bình thường đi?
Ninh Ngọc Hiên nghe lời này vào trong tai, hơi có chút chết cũng không hối cải hương vị, lập tức liền trầm sắc mặt nói: “Nhϊếp Tang Du, ngươi còn bị cấm túc, không nói đến việc tự mình ra ngoài, còn lén lút trốn ở bên cạnh đống củi trong hậu viện của Tường Vi Viên, muốn làm gì?”
Quý Mạn há miệng thở dốc, còn không có kịp nói cái gì, bên ngoài liền có người bước vào.
“Thϊếp thân thỉnh an Hầu gia, nghe nói tìm được người rồi.” Thanh âm của Mộ Thủy Tình khó có được ôn ôn nhu nhu, quỳ gối bên cạnh nàng hành lễ.
Ninh Ngọc Hiên giơ tay nói: “Ngươi đứng lên trước đi.”
“Tạ ơn Hầu gia.” Mộ Thủy Tình chậm rì rì đứng lên, Quý Mạn quỳ đến đầu gối đau, cũng đứng lên xoa xoa.
Mạch Ngọc Hầu tức đến tái mặt: “Ta bảo nàng đứng lên, không phải ngươi, ngươi tiếp tục quỳ cho ta!”
Đương nhiên biết không phải bảo nàng đứng lên, chính là nhân cơ hội xoa xoa thôi. Quý Mạn một chút cũng không phản kháng mà lại quỳ xuống, lén lút đem xiêm y lót đến dày.
Ôn Uyển ngồi ở một bên, chờ Mạch Ngọc Hầu phát hỏa đủ rồi, mới nhỏ giọng mà khuyên nhủ: “Trước hết Hầu gia nghe người kia nói cho hết lời.”
Ninh Ngọc Hiên nhíu mày nhìn nàng: “Nửa đêm chạy đến nơi đây, có thể làm cái gì?”
Quý Mạn trong lòng mắt trợn trắng, ngoài miệng vẫn là không thể không ôn tồn giải thích: “Buổi chiều Mục Túc đi ra ngoài một chuyến mà chưa trở về, nô tỳ thấy trời đã tối, không biết nàng có phải hay không xảy ra chuyện gì, cho nên muốn ra ngoài tìm xem, không nghĩ lại lạc đường.”
“Lạc đường?” Mộ Thủy Tình ở bên cạnh hô nhỏ một tiếng, bộ dáng thực sự kinh ngạc. Ngay sau đó cảm thấy có chút thất lễ, cười nói với Mạch Ngọc Hầu: “Thϊếp thân thất lễ.”
Sắc mặt Ninh Ngọc Hiên rất khó coi, khóe miệng lại mang theo ý cười trào phúng: “Ngươi là bị nhốt lâu rồi, nên lấy cớ cũng không tìm được cái cớ gì tốt đúng không? Nhϊếp Tang Du, ngươi vào phủ 6 năm, này một gạch một ngói có chỗ nào mà người không biết, hiện tại thế nhưng sẽ lạc đường? Lạc chỗ nào không được, mà lại lạc ở hậu viện của Tường Vi Viên?”
Tường Vi Viên là nơi chính thất phu nhân ở, vì trước kia Nhϊếp Tang Du thích tường vi, nên trồng đầy tường vi ở đây, đặt tên là Tường Vi Viên. Ôn Uyển cũng không ghét hoa, cho nên để lại.
Quý Mạn âm thầm nhéo chính mình một phen, thế mà nàng quên mất, Nhϊếp Tang Du sẽ không lạc đường ở trong phủ của Mạch Ngọc Hầu, nàng nên đổi lý do khác. Nhưng mà hiện tại nếu muốn nói là do nàng vô ý đi tới, đến chính nàng cũng chẳng tin được, lúc ấy khi bên ngoài có gia đinh đi ngang qua, nàng đã lựa chọn trèo tường vào viện này. Nếu là trèo tường, khẳng định hết đường chối cãi.
“Cho dù Hầu gia có tin hay không, nô tỳ thật là không cẩn thận tiến vào.” Quý Mạn thở dài, từ bỏ chống cự.
Ninh Ngọc Hiên hừ lạnh một tiếng, Ôn Uyển cũng không nói. Mộ Thủy Tình bên cạnh phất tay, Bán Hạ liền dẫn một nha hoàn tiến vào.
“Tang du tỷ tỷ nói muốn tìm nha hoàn của nàng, chắc cũng là sự thật, nô tỳ nhờ Mục Túc giúp Bán Hạ lột hạt dưa. Chỉ là không nghĩ tới mới một canh giờ, tỷ tỷ đã vội vã tìm người. Trước kia không phải luôn đánh Mục Túc đến mình đầy thương tích hay sao?”
Mục Túc bị đẩy ở trên mặt đất, vội vàng quỳ ngay ngắn sau lưng Quý Mạn, nhỏ giọng mà gọi một tiếng: “Chủ tử.”
Quý Mạn ngẩng đầu nhìn Mộ Thủy Tình liếc mắt một cái, nhàn nhạt nói: “Nô tỳ hiện tại thân ở Tư Quá Các, nha hoàn bên người chỉ có mỗi mình Mục Túc. Buổi chiều Tình chủ tử còn rảnh sai Bán Hạ lại đây kêu ta thêu khăn tay cho nàng, làm sao mà đến lột hạt dưa đều phải mượn người của ta?”
Mộ Thủy Tình tươi cười ngừng lại, hơi liếc nhìn đánh giá một chút thần sắc của Ninh Ngọc Hiên, thấy hắn tựa hồ không có ý làm chủ cho Nhϊếp Tang Du, liền lại cười nói: “Mượn nha hoàn là chuyện nhỏ, tỷ tỷ vẫn là trước hết giải thích cho Hầu gia, trộm đến bên cạnh đống củi trong Tường Vi Viên, là muốn làm cái gì?”
Nhắc tới đống củi, mày Ninh Ngọc Hiên lại nhăn chặt, nhìn người đang quỳ trên mặt đất: “Nhϊếp Tang Du, ngươi thật là tính xấu không đổi. Hai ngày này ta còn tưởng rằng ngươi đã hối cải, không nghĩ tới vẫn là tà tâm bất tử (*). Làm hại Lăng Nhi còn chưa đủ, hiện tại còn muốn hại hầu phu nhân sao?”
(*) Tà tâm bất tử: người có ý xấu mà không đổi, trong lòng lúc nào cũng có ý đồ xấu xa.
Trong mắt bọn họ, Nhϊếp Tang Du đại khái là người điên, khi nhìn thấy củi thì phải châm lửa đốt. Quý Mạn không biết trước kia phát sinh những cái gì làm Mạch Ngọc Hầu lấy loại ánh mắt này xem Nhϊếp Tang Du, nhưng là trong tay nàng cũng không có đuốc đâu, này ngoài sáng trong tối nhắc tới đống củi là muốn làm gì? Vu khống nàng muốn thiêu chết Ôn Uyển không thành sao?
“Nô tỳ cái gì cũng không có làm, Nếu Hầu gia muốn định tội, cũng phải cho nô tỳ một lý do.” Quý Mạn bình tĩnh nói: “Lý do thích đáng, nô tỳ cam nguyện chịu phạt.”
Ninh Ngọc Hiên hơi hơi híp mắt: “Ngươi là cảm thấy trong tay ta không có chứng cứ, không trị được ngươi đúng không?”
Quý Mạn không nói.
“Được lắm.” Mạch Ngọc Hầu tức đến bật cười: “Không ai tự nhiên bắt ngươi làm cái gì, nhưng ngươi tự trốn khỏi Tư Quá Các, tự tiện xông vào Tường Vi Viên, hai điểm này ngươi nhận hay không nhận?”
Quý Mạn gật đầu: “Ta nhận.”
Mục Túc sau lưng run run, trong thanh âm có chút khóc nức nở: “Chủ tử…”
“Nếu nhận thì chịu gia pháp đi.” Ninh Ngọc Hiên dừng một chút: “Ngươi cam nguyện chịu phạt?”
“Vâng.” Làm ầm ĩ cũng không có lợi lộc gì, nam nhân này rõ ràng chán ghét Nhϊếp Tang Du, muốn che chở Ôn Uyển, nàng còn giãy giụa cái gì, phạt sớm xong sớm.
Mạch Ngọc Hầu trầm mặc trong chốc lát, giống như có chút ngoài ý muốn. Nhưng nhiều người ở đây như vậy, hắn cũng không biểu hiện cái gì, chỉ là nói: “Một khi đã như vậy, Tiền quản gia, đưa nàng xuống dùng gia pháp đi.”
“Tuân mệnh.” Tiền quản gia phất tay, hai cái gia nô liền đi lên kéo Quý Mạn ra khỏi nhà chính, đi vào trong sân viện.
Mục Túc bị dọa choáng váng, không nghĩ tới chủ tử nhà mình đã bình tĩnh như vậy mà tiếp nhận gia pháp rồi. Nếu không phải bởi vì mình, chủ tử cũng sẽ không rời khỏi Tư Quá Các a!
Nghĩ như vậy, Mục Túc liền khóc ra nước mắt, dùng sức dập đầu với Mạch Ngọc Hầu: “Hầu gia, chủ tử thân thể đã không tốt, không nhận nổi gia pháp, để nô tỳ nhận thay đi, để nô tỳ nhận thay nàng đi! Cầu xin ngài!”
Ninh Ngọc Hiên ngoảnh mặt làm ngơ, mọi người trong phòng, bao gồm cả Ôn Uyển đều không lên tiếng. Mục Túc có chút tuyệt vọng mà ngẩng đầu nhìn bọn họ liếc mắt một cái, xoay người quỳ bò ra ngoài viện.
Quý Mạn thực bình tĩnh, nhưng khi tiền quản gia lấy tới dây mây, nàng liền thấy hối hận đến hỏng luôn rồi.
Tốt rồi, hầu phủ gia pháp nặng như vậy a? Trong tình huống bình thường thì một cái dây mây liền xong rồi sao? Gia hỏa này được lắm, gia pháp thế mà là năm cây dây mây làm thành, sớm biết thế này thì nàng đã giãy giụa một chút a!
Trong lòng hối hận không thôi, nhưng mà nhìn Mục Túc bên kia khóc đến thảm hề hề mà bò ra tới, trong lòng Quý Mạn có chút khó chịu, trên mặt chỉ có thể banh đến làm ra vẻ không biết sợ mà an ủi nàng: “Mục Túc, đừng khóc, không đau lắm đâu, trở về nghỉ ngơi hai ngày là tốt thôi.”
Mục Túc lắc đầu, nước mắt ào ào tuôn rơi, hướng nàng dập đầu, cái trán đều đỏ.
Quý Mạn xem đến không đành lòng, nàng từ trước đến nay không am hiểu ứng phó tình huống này, dứt khoát nhắm mắt lại.
Ninh Ngọc Hiên cùng Ôn Uyển, còn có Mộ Thủy Tình đều ra tới, thần sắc hai người trước đều có chút phức tạp, nhưng người thứ ba chỉ đến xem náo nhiệt, hơn nữa còn có chút vui sướиɠ khi người gặp họa.
Gia pháp của Mạch Ngọc Hầu là đánh mười dây mây, Quý Mạn cảm thấy chắc là cũng không khó khăn lắm.
Nhưng thật là không nghĩ tới, nô tài dùng gia pháp không biết là có hận nàng nhiều hay không, một dây mây đánh xuống, đánh đến nàng một người còn không có quỳ vững liền ngã sấp về phía trước, trong nháy mắt sau lưng đã chết lặng, tiếp theo chính là đau đến che trời lấp đất.
Người hiện đại đâu có chịu nổi mấy việc này. Quý Mạn không muốn tỏ ra yếu đuối nhưng nước mắt tuôn rơi, cắn chặt răng một lần nữa quỳ vững, bên cạnh còn sót lại dây mây.
Ninh Ngọc Hiên thờ ơ lạnh nhạt, nhìn người nọ trong viện nắm chặt tay, trên trán mồ hôi lạnh đều rơi xuống, nhưng vẫn cắn môi không rên một tiếng. Nếu là trước đây, nàng làm sao sẽ nhịn xuống như vậy?
Đến cây thứ bảy hạ xuống, Quý Mạn đau đến có chút không thanh tỉnh, vô ý thức mà mở to mắt nhìn Mạch Ngọc Hầu.
Nam nhân kia bao lấy tân phu nhân của hắn, mặt vô biểu tình mà nhìn nàng.
Nhϊếp Tang Du tốt xấu gì cũng theo hắn 6 năm, hắn có thể nhẫn tâm đến mức độ này, đúng thật là nửa điểm cũng không yêu thương gì nàng.
“Ta hận hắn.” Trong đầu có một thanh âm, tê tâm liệt phế mà khóc lóc.
“Ừ, ta cũng hận hắn.” Quý Mạn nhẹ nhàng trả lời nàng: “Ta sẽ giúp ngươi đòi lại.”
Ánh mắt của nàng lạnh lạnh, không còn có nhìn hắn nóng bỏng như trước kia. Ninh Ngọc Hiên nhìn Nhϊếp Tang Du tiếp nhận gia pháp xong rồi, cũng không nói thêm cái gì, phất tay sai người đem nàng nâng trở về.
Mục Túc khóc đến khàn giọng, bổ nhào vào Quý Mạn, lại không thể giúp được cái gì, chỉ có thể vẫn luôn nức nở.
“Không có việc gì, Giang tỷ cùng Củ Cải Nhỏ (*) năm đó so với ta thảm hại hơn đâu.” Quý Mạn mở mắt ra, nhìn Mục Túc cười nói: “Cách mạng luôn là yêu cầu hy sinh.”
(*) Giang tỷ, Củ Cải Nhỏ: là hai nhân vật trong lịch sử Trung Quốc.
Mục Túc nghe không hiểu, nhưng càng khóc lớn hơn.
Trở lại Tư Quá Các, Ôn Uyển phái người tặng dược, Mục Túc thật cẩn thận giúp nàng cởi xiêm y, thoa thuốc. Quý Mạn đau đến sắc mặt trắng bệch, trên lưng sưng vù lên.
“Là nô tỳ hại ngài.” Mục Túc nhịn không được lại khóc: “Nô tỳ muốn trở về sớm chút, nhưng Tình chủ tử ngăn không cho.”
“Không liên quan đến ngươi, là ta quá ngốc.” Quý Mạn nhe răng trợn mắt nói: “Không vội vã đi ra ngoài như vậy thì sẽ không có việc gì, hoặc là không đến Tường Vi Viên, cũng sẽ không chọc Ninh Ngọc Hiên tức giận như vậy. Nhưng ta không khống chế được bản thân mình, mà đi Tường Vi Viên.”
Mục Túc khóc càng lớn: “Đó là nhà của ngài, ngài đã ở 6 năm a.”
Quý Mạn trầm mặc trong chốc lát, trong lòng cũng cuồn cuộn dâng lên cảm giác bi thương.
Nhϊếp Tang Du khổ sở, nàng cũng khổ sở. Nhϊếp Tang Du đau lòng, nàng cũng đau lòng theo. Hiện tại cả người Nhϊếp Tang Du đau đến như là muốn nứt ra rồi, làm nàng cũng phải chịu đau theo.
Luôn muốn đứng ở góc độ người ngoài cuộc để sống tốt ở thế giới này, nhưng lại không nghĩ rằng mỗi ngày đều không thể sống tốt.
Nàng là Nhϊếp Tang Du, nên chắc là phải làm một Nhϊếp Tang Du cho tốt, lắng nghe suy nghĩ của nàng một chút, nghiêm túc sắm vai của nàng.
Uống một chén thuốc đắng, cắn răng cố chịu mùi vị này, Quý Mạn nghĩ, nàng phải nghe tiếng lòng của Nhϊếp Tang Du một chút, nghe xem nàng muốn làm gì, cùng nàng thương lượng cẩn thận. Bằng không lần sau nếu nàng dùng thân mình này đi bóp chết Ôn Uyển, nàng cũng phải chịu tội theo.