Chương 3

Một năm sau ---------

Ánh sáng bao trùm, biển hoa như nhiễm máu.

Trải dài khắp sơn cốc.

Cho dù người mà bình thường rất dễ dàng đạt tới cảnh giới cao tăng như Phó Lâm Xuân, cũng không tránh được khẽ giật mình. Những đóa hoa xinh đẹp đỏ thẫm, loại cỏ màu đỏ không tên, tất cả phát ra cỗ hương khí kỳ dì.

Trong giây lát, cảnh vật xung quanh trở nên mơ hồ, vặn vẹo.

Hương hoa có độc!

Hắn thầm kêu không ổn, kịp thời bế tức, động tác nhanh chóng muốn thoát khỏi sơn cốc, nào ngờ độc tính xâm nhập cực nhanh, hắn phải lấy kiếm chống đỡ, mới có thể ổn định thân thể cao lớn.

Ánh mắt hắn bắt đầu tản ra, cảnh sắc từng chút từng chút biến mất trong đôi mắt, hắn biết đây là dấu hiệu sắp bị mù, cũng không kinh hoảng, con mắt nhìn không thấy cũng không sao, về sau vẫn có thể sử dụng khẩu thuật để ghi sử.

Huyết quản nóng rực, khí tức trong cơ thể bắt đầu chạy loạn, đúng là dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma. Rất ít người biết rõ, hương khí trời sinh trên người hắn có khả năng kháng độc, nhưng hiện tại hắn cũng có chút choáng váng không ngừng, đây rốt cuộc là hoa cỏ gì, hại người cũng thật quá ác độc?

Hắn liên tục điểm vài huyệt đạo chính mình, tạm thời phong bế khí đang chạy loạn, sau đó, hắn dựa vào hình ảnh cuối cùng trước khi mắt hoàn toàn không nhìn thấy, ngã xuống biển hoa, một đường lăn tới mục tiêu vừa xác định.

"Người đâu?"

"Rõ ràng hắn chạy đến đây.."

Có tiếng nữ nhân nói chuyện với nhau, kinh động đến Phó Lâm Xuân. Thần trí hắn dần khôi phục, nhấc khẽ mí mắt, quả nhiên một mảnh hắc ám.

"Tại sao phải dẫn hắn đến đây? Hắn là Xuân Hương công tử của Vân gia trang a! Nếu bị hắn phát hiện.. không tới một tháng, Thanh môn chắc chắn sẽ bị những danh môn chính phái tiêu diệt!"

Thanh môn? Trước mắt đều là màu đen, Phó Lâm Xuân dứt khoát nhắm mắt lại luôn, vận dụng năng lực công tử Vân gia trang, nhớ lại môn phái này.

Thanh môn là môn phái nhỏ, đều là nữ tử. Môn chủ võ công không quá xuất sắc, nếu không cố gắng làm cho môn phái phát dương quang đại, môn phái này sẽ nhanh chóng bị xóa tên theo thời gian. Đệ tử Thanh môn không đi lại trong giang hồ, cũng ít qua lại với các môn phái khác, càng không nói đến sự tích hiển hách gì. Nếu như không phải Vân gia trang làm hết phận sự, quyết định ghi chép Thanh môn vào sách giang hồ, trời mới biết trên giang hồ có tồn tại môn phái nhỏ này.

Bình thường vẫn chưa biết, lần này hắn phát hiện ra, thân là Vân gia trang Xuân Hương công tử, kỳ thật hắn coi như cũng phi thường tận tâm tận lực, ngay cả môn phái nhỏ này cũng có thể ghi nhớ.

"Ta cũng không nghĩ tới a! Hắn một mực đi theo ta, ta sợ hắn phát giác Thanh môn có, có.. cho nên, ta liền dẫn hắn đến, cỏ Kỳ Lân có thể khiến người ta sinh ra ảo giác, cuối cùng sẽ phát điên, cho nên nếu Xuân Hương công tử thành kẻ điên, sẽ quên.."

Phó Lâm Xuân nghe vậy, nhớ tới hắn đi theo nàng ta, là bởi vì phát hiện quan viên trong thành có dấu ấn Huyết Ưng có tiếp xúc với nữ tử Thanh môn, tiếp xúc không là vấn đề, nhưng nữ tử này lại rất khẩn trương, làm cho người ta khó mà không sinh nghi.

Đột nhiên, hắn mở ra đôi đồng tử vô thần.

Hoa cỏ màu máu, hương khí khác thường, có thể làm cho người ta phát điên.. Loại kỳ hoa dị thảo như vậy chưa từng xuất hiện trên giang hồ, chẳng lẽ là dùng nó để nuôi cái gì?

"Cho dù Phó Lâm Xuân có thành kẻ điên, cũng phải tìm ra hắn!"

Phó Lâm Xuân bần thần một lúc, mười ngón tay thon dài sạch sẽ búng búng áo bào. Một lúc sau, hắn hoàn hồn, nghe hai nữ tử thanh môn nói chuyện với nhau, đồng thời nhẹ nhàng lấy túi hạt dưa ra, chậm rãi cắn.

Nói đến người may áo bào thật có lòng, sau khi hắn dưỡng thành thói quen, mỗi một năm áo bào đưa tới đều có túi bên trong để có thể đựng hạt dưa.

Hạt dưa rất tốt, vừa để ăn vừa dùng ám khí, nhiều tác dụng. Hắn một bên cắn một bên nghe các nàng nói:

"Đúng rồi, Xuân Hương công tử gặp xuân thì hương, hôm nay đúng là cuối xuân, dựa vào hương khí có thể tìm ra hắn! Lúc hắn theo dõi, ta chính là dựa vào mùi hương mới phát giác ra.

" Xuân Hương đần như vậy sao? Biết rõ trên người có hương thơm mà vẫn còn theo dõi ngươi? "

Phó Lâm Xuân tự động bỏ qua việc có người bảo hắn đần. Hắn lại ngẩn người một chút, thu hồi hạt dưa, cởi bỏ các huyệt đạo trên người, trong cơ thể chân khí không ngừng tán loạn, công lực chưa phục hồi, hắn đơn giản điểm huyệt ngủ chính mình, ý thức lập tức biến mất.

Dù sao hiện tại một thân công phu cũng không có, sớm muộn cũng bị người ta dựa vào mùi hương mà tìm ra, không bằng trước ngủ một giấc, mặc cho các nàng ta giở trò quỷ.

Ảo giác? Hắn có thể lý giải vì sao hắn không có ảo giác, một người sinh ảo giác, chỉ khi họ có mối quan tâm, sợ hãi, hi vọng, nhưng hắn hôm nay cái gì cũng không có, tất nhiên không thể nào phát sinh ảo giác.

Hi vọng gì cũng không có..

Đột nhiên, rõ ràng hắn đang nhắm mắt, nhưng một mái tóc dài đẹp đẽ bỗng hiện lên trong mắt, không thể xua đi, cũng không thể bỏ qua.

Nàng rời đi một năm, có công sự đột xuất cũng qua người trung gian, lại vô tin vô tức. Hắn không chủ động hỏi, cũng không nghĩ đến nhiều, nàng nếu có thể bởi vậy mà tránh được hiểm họa từ Huyết Ưng, đó là chuyện tốt nhất.

Lần đó, đôi mắt nhỏ dài của nàng trong veo như nước nguyệt quang, nguyệt quang đầy trong mắt nhưng vẫn không chịu rơi xuống má, một cô nương sống quá lý trí.

Khóe miệng hắn vô thức mỉm cười, ngón tay vuốt ve cái gì đó cất giấu bên hông. Thói quen này thật không tốt, rõ ràng đã mất lâu rồi, mỗi lần ngẩn người lại quên, chờ đến khi hoàn hồn, mới thấy mất đi mới tốt.

Mất rồi, hết thảy liền một lần nữa bắt đầu lại, trở về điểm xuất phát.

Như nước nguyệt quang.. Hắn thu hồi tâm trí, âm thầm nhắc nhở bản thân, ngừng nghĩ đến, nếu không, đến khi hắn tỉnh lại có khả năng thành kẻ điên mất.

Ý thức dần rời rạc, đột nhiên trong đầu nảy ra một ý niệm------------

TruyenHD

Nếu như nàng gặp phải loại sự tình này, nàng nhất định sẽ sinh ảo giác, nó sẽ hành hạ nàng đến chết.

Trong ba vị chủ tử Vân gia trang, hai người thất tình lục dục quá mức mãnh liệt, nghĩ đến, do hắn vô dục vô cầu nên mới có thể giảm mức sát thương của cỏ kỳ lân đến mức thấp nhất a!

Xuân Hương gặp nạn, mất tích tại sườn núi phía bắc, Công Tôn Hiển điều động đệ tử, tìm kiếm khắp nơi đều không thấy. Nếu gặp phải Huyết Ưng, Xuân Hương sợ lành ít dữ nhiều. Công Tôn Hiển chủ trì đại cục, bí mật điều động, triệu chủ trở về.

* * *Vân gia trang bí sử? Đại công tử Phó Doãn

" Đại! Đại! Đại! A, đúng là gặp quỷ.. "Nàng đập bàn mắng, buốt hà bao trên người, bên trong xẹp lép.

" Đi đi, không có tiền thì cút ra ngoài, nếu không thì kỹ viện ở cách vách đấy, ngươi đi ký văn tự bán mình rồi hãy đến đánh cược! "

" Lão nương có tài, cần gì phải bán mình? "Nàng phun nước miếng.

Rất có phong thái đường phố rời khỏi sòng bài, hướng tiệm thuốc mà đi, trên đường nàng vò đầu bứt tai, một chút khí chất đều không có, ống tay áo rộng rơi xuống khủy tay, mơ hồ có thể thấy được khối nốt ruồi đỏ.

" Thần y đến rồi! Thần y đến rồi! "Bên cạnh tiệm thuốc có tiếng kêu, lão đại phu bên trong vội lao tới, liền kéo tay nàng, nói:" Ngươi tới đúng lúc lắm, có người đang bệnh nặng! "

" Ai, bệnh nặng vừa hay, một người một lượng, nếu không mặc kệ! "Nàng hét lên.

" Người ta sớm đã chuẩn bị đủ một lượng bạc, thanh danh ngươi cũng sớm truyền ra ngoài thành rồi! "Lão đại phu thở dài:" Sáng nghe đạo, chiều chết cũng cam, nghĩ tới ta hơn bảy tuổi học y, hành nghề năm mươi năm, lại không bằng một cô nương mới hai mươi tuổi đầu, ngươi có thể coi là thần y a! Không, không những là thần y, còn là quan thế âm bồ tát cứu khổ cứu nạn a! "

Nàng cười hì hì tiếp nhận lời ca ngợi của hắn, ca ngợi xong, cái lão đại phu này đã mặt đỏ bừng bừng, đem bàn ghế bày ra trước cửa xong, họ lập tức tiến vào trong tiệm thuốc.

Lúc này, người vây quanh xem không ít, chen chúc trong tiệm thuốc chật như nêm cối, người bệnh sắc mặt xanh lè được khiêng ra, nàng an vị trên ghế, cười xoáy ống tay áo rộng, nhẹ đặt lên cổ tay người nọ.

Mạch a? Mạch a?

Nàng theo thói quen lại đảo tròng mắt, cũng may, mắt nàng vốn nhỏ dài, có sự biến đổi này người khác khó mà nhìn ra.

" Cái này đơn giản. "Nàng múa bút viết xuống đơn thuốc.

Không biết từ lúc nào, lão đại phu đã xuất quỷ nhập thần xông ra, cầm lấy phương thuốc, thập phần phấn khích.

" Lão phu ta hành nghề năm mươi năm, lại không bằng một cái cô nương mới hai mươi tuổi đầu, quả nhiên là thần y, à không, là quan thế âm bồ tát mới đúng.. Ta sao lại không nghĩ ra? Sao lại không nghĩ ra? "

Nàng nghiêng đầu nhìn hắn. Loại ca ngợi này, thật sự quá nhàm rồi, lòng hư vinh của nàng không cách nào thỏa mãn được!

" Thuốc này thật sự linh nghiệm sao? "Có người hỏi

" Linh a! "Người bên cạnh nói:" Trước ngươi chưa từng tới sao? Thần y ở trong thành mới hơn một tháng, mỗi lần có người bệnh nặng, đều chỉ cần một thang thuốc, thuốc vào bệnh hết, tuyệt không ngoại lệ. "

" Đúng đúng đúng, một thang thuốc liền có thể hết bệnh. "Nàng cười ha hả, rất tự nhiên coi mình là thần y." Ta đi ngang qua đây, hai ngày nữa sẽ rời đi, muốn trị bệnh hãy tới tìm ta, một người.. đổi thành ba lượng bạc! "Nàng hướng lão đại phu cao ngạo nói:" Ngày mai nếu có người bệnh ngươi không trị được, ta lại tới a. "

Lão đại phu mau miệng nói:" Đây là đương nhiên, van ngươi nhất định phải tới a! Nhờ cả vào ngươi đó! "

Nàng gạt đám người bước qua, gãi gãi mặt, ống tay áo rộng lại trượt xuống, lộ ra khuỷu tay có vết bớt hình Lão Ưng.

Trong ánh nhìn của mọi người, nàng rẽ vào ngõ nhỏ, vuốt ve miếng bạc, miệng khẽ nói:

" Ca ca ngốc a, ca ca ngốc a, chỉ vì nữ nhân mà một đi không trở lại, một dấu viết cũng không thèm lưu lại, nhìn nữ nhân đó có khác gì mẫu dạ xoa không, một mồm ăn.." "Đông", một tiếng đập đột ngột vang lên.

Nàng nằm rạp trên mặt đất thành hình chữ đại, toàn bộ cái đầu với mái tóc dài rất đẹp cắm xuống đất.

Một lát sau, người làm trong tiệm thuốc một đường đuổi theo kêu lên:

"Cô nương, cô nương, Dư đại phu nói ngươi thích ăn điểm tâm ở" Kim Bảo phường ", buổi sáng có mua một phần, ta vừa rồi quên đưa cho ngươi.." Hẻm dài không một bóng người, người làm nhất thời ngơ ngẩn.

Theo cước bộ của nàng thì không thể rời con hẻm nhanh như vậy được, cũng không thể bay được.. Đột nhiên, ánh mắt hắn dính chặt vào một lượng bạc trên mặt đất.

Hắn nhanh chóng tiến đến, nhặt lên, xem kỹ, xác thực là bạc trong tiệm thuốc.

Bạc ở đây, người thì không thấy, cái này rõ ràng là.. Hắn sắc mặt đại biến, xoay người chạy khỏi con hẻm, tính toán báo cáo lại việc này, đồng thời, hắn rút một bông hoa nhỏ từ trong thắt lưng, chuyển qua treo ở bên hông.

Trên bông hoa có gắn ba đồng tiền nhỏ.

Tối mùa hạ, trời luôn nóng đến choáng váng, đặc biệt là trước khi giông bão, không khí ẩm ướt đến bực mình, người đầy mồ hôi.

Trong phòng trúc, nam tử hồng bào tựa như không hề bị ảnh hưởng, bộ dáng nhẹ nhàng khoan khoái, tựa cột giường, thần sắc thong dong, mi mắt rủ xuống, giống như đang ngủ.

"Ngươi tốt nhất là thông minh một chút, đừng nói năng lung tung, nhớ kỹ, phải hốt thuốc đúng bệnh." Ngoài cửa, truyền đến âm thanh nữ nhân đang dặn dò.

"Dạ dạ dạ, trị cái bệnh không tiện nói, là sở trường của ta rồi."

Nam tử nghe âm thanh nói chuyện, mi mắt đột nhiên run lên.

Cửa được mở ra, nữ nhân nhẹ nhàng tiến lại gần giường, dịu dàng nói:

"Xuân Hương công tử, đại phu đã đến, bây giờ có thể trị bệnh cho ngươi rồi."

Nam tử thần sắc tự nhiên, khách khí nói: "Làm phiền Triệu cô nương cùng vị này.. đại phu?"

Nữ đại phu cười hì hì nói: "Gọi ta là Lý thần y. Ngoài trừ việc cải tử hoàn sinh, bất luận loại bệnh gì cũng không thể chạy thoát khỏi tay Lý thần y ta, vị Hương Hương công tử này, cứ yên tâm, mọi việc hãy giao cho ta!"

"Xuân Hương công tử!" Triệu Kiến Phù sửa lại

"Xuân Hương? Hương thơm mùa xuân? Đáng tiếc bây giờ là mùa hè, nếu không, ta thật sự muốn thưởng thức hương thơm trên người Xuân Hương công tử a!"

Nàng đứng trước mặt hắn, vừa vặn tiến vào tầm mắt hắn. Trong đôi mắt hắn soi rõ y phục bạch sắc, cùng với bông hoa không rõ ràng ở thắt lưng, trên đó hư hư thực thực có đồng tiền hình tròn.

"Tốt lắm, mời đưa tay ra, để cho ta xem công tử của ngươi.. đôi mắt có vấn đề." Nàng xoáy ống tay áo, ngồi xuống chiếc ghế nữ tử Thanh môn đưa tới.

Hắn trầm mặc, xác định không phải do ảnh hưởng của cỏ Kỳ lân, như vậy, chính là thật? Công Tôn Hiển lại triệu nàng về Vân gia trang? Chẳng lẽ Công Tôn Hiển không biết Huyết Ưng hiện tại đang theo dõi Vân gia trang sao?

"Hương hương?" nữ đại phu trêu ghẹo.

Hắn rốt cuộc vươn tay, mơ hồ trông thấy người tới đặt ngón tay nhỏ nhắn trắng trẻo ở cổ tay hắn.

"Như thế nào? Có thể cứu được không?" Triệu Kiến Phù khẩn trương.

"Cái này.. Hương Hương công tử, ngươi nhìn thấy ngón tay ta không?"

Phó Lâm Xuân giương mắt, ngón tay nhỏ trắng mơ hồ đung đưa. Hắn không đổi sắc, mỉm cười, nói:

"Không nhìn thấy."

"Toàn bộ màu đen?"

"Thiên đại tận hắc."

"Tình trạng này?" Nàng khom người, khuôn mặt cách hắn rất gần, gần đến nỗi hắn có thể ngửi được hương thơm đặt biệt trên cơ thể nàng.

Hắn không lùi lại, nhẹ giọng nói:

"Nhìn thì không được, nhưng mùi thơm trên người cô nương thì lại ngửi thấy rõ ràng."

"Đại phu!" Triệu Kiến Phù trách cứ nàng lỗ mãng.

Nàng gãi gãi mặt, ngồi lại chiếc ghế, mở chiếc hộp dẹp quý báu.

"Kỳ thật muốn chữa trị không khó, nhưng phải mất một khoảng thời gian a."

Triệu Kiến Phù nghe vậy mừng rỡ. "Thật sao? Xuân Hương công tử, ánh mắt ngươi cuối cùng được cứu rồi, không uổng công môn chủ nhà ta mấy ngày nay chăm sóc cẩn thận!" Ánh mắt hướng nữ đại phu nhìn.

Phó Lâm Xuân nhìn thấy nữ đại phu kia gật đầu ranh mãnh, chỉ chỉ hông hắn. Nhưng đáng tiếc, con mắt hắn chưa khôi phục, chỉ biết là Triệu Kiến Phù tìm nàng, cũng không phải là đến để trị mắt cho hắn.

Nữ đại phu cười nói:

"Tốt lắm, đôi mắt công tử, cũng không phải khó trị. Triệu cô nương, ngươi muốn ở lại sao?"

"Đương nhiên!"

Nữ đại phu gật đầu, hướng hắn nói: "Công tử, thỉnh cởi y phục a."

Triệu Kiến Phù sắc mặt kinh hãi, bật kêu lên: "Cởi y phục? Ngươi muốn làm gì?"

"Châm cứu a!" Nàng nhặt một cây ngân châm nhỏ màu bạc, làm động tác châm kim,

".. Cái đó cái đó?" Phó Lâm Xuân nhếch lông mày

"Ngô, chính là con mắt a! Hương hương được nhiều đại phu xem rồi a? Những đại phu kia trị không được, nhưng ta trị được, chỉ cần qua tay ta, cái gì không cải tử hoàn sinh? Mau cởi y phục! Ngươi yên tâm, thầy thuốc tấm lòng phụ mẫu, không phân biệt giới tính, trong mắt ta bệnh nhân đều như hài tử mới, cởi a, ta cam đoan không phát sinh tà niệm."

Phó Lâm Xuân nghe vậy, cũng không trách nàng trêu ghẹo, cười nói:

"Người trong giang hồ không câu nệ tiểu tiết, vậy ta trông cậy cả vào đại phu." Dứt lời, hắn liền cởi bỏ đai lưng, chợt nghe thấy tiêng thét kinh hãi. Tiếp đến, hắn cởi ngoại bào màu hồng, xuân quang vi tiết, cửa rầm một cái, dùng sức phá cửa, Triệu Kiến Phù chật vật chạy trốn.

Hắn động tác chợt dừng, sau đó lại tiếp tục cởi trung y, lộ ra nửa người trên trắng nõn.

"Ca ca đừng ngại, muội muội ý à, cũng đã nhìn qua không ít nam tử, nước miếng sẽ không chảy quá nhiều a." nhả nhẹ từng chữ, ngữ khí rất đứng đắn, tựa hồ đối với thân hình hắn hoàn toàn miễn dịch.

Nàng nhìn hắn mò mẫm như cố lấy gì đó trong túi ở đai lưng, không khỏi thầm mắng. Hạt dưa đều để ở túi phía trong tay áo, túi trong đai lưng sẽ chứa cái gì chứ? Cũng đừng là thanh môn giở trò quỷ nha.. Nghĩ vậy, nàng liền muốn chạm vào nó, Phó Lâm Xuân đột nhiên chế trụ cổ tay nàng.

"Đừng chạm."

Nàng khẽ giật mình, nhìn đôi mắt vô thần của hắn. Mẹ nó, người giang hồ thần kỳ như vậy a? Nàng sang trái sang phải cũng biết? Nàng thử rút tay về, nhưng hắn không có ý định buông ra.

"Đó là một vật của cố nhân." Hắn đạm thanh nói

"Cố nhân.. Thất lễ thất lễ."

Hắn lông mày hơi nhăn lại. "Vì sao tay ngươi lạnh như vậy?"

"Ngô.. ta khẩn trương a.." Lập tức á khẩu không trả lời được, bởi vì Phó Lâm Xuân lật tay dò xét mạch môn nàng. Sắc mặt nàng trở nên khẩn trương, đôi mắt nhỏ dài đảo quanh, nhìn kỹ nét mặt hắn.

Một lát sau, hắn rốt cuộc buông tay. "Ngươi thân thể không có vấn đề, là liên quan đến thể chất sao?"

Nàng thấp giọng cười ha ha: "Đúng đúng đúng, là thể chất, ta hè lạnh đông ấm, buổi tối ôm thích lắm."

Phó Lâm Xuân coi như không nghe thấy lời nói mập mờ của nàng, thấy nàng rời cái ghế, tiến gần sát mình, tựa như đang nghiên cứu vị trí đâm kim châm.

Hắn ngồi bất động như núi, mặc nàng nghiên cứu.

"Vừa rồi, ngươi không bắt mạch."

"Ta mới học một tháng, muốn là được, ta chính là thần y a, cái châm này.. tùy tiện đâm không biết có nguy hiểm đến tính mạng không a?" Nàng nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy da thịt người này co dãn, đường cong thập phần mềm mại đẹp mắt.

May mà, nàng đã trở thành Liễu Hạ Huệ rồi, thật sự.

"Ngươi chỉ cần hạ châm nửa ngón cái là được."

"Đó.." Lý Kim Triêu cẩn thận, ngón cái nhẹ nhàng đè lên da thịt hắn. "Chỗ này?"

"Đúng chỗ đó."

Nàng cẩn thận đâm xuống, nhìn ngân châm nhỏ dài xuyên vào da thịt rắn chắc của hắn, thật là.. thật là kɧoáı ©ảʍ a. Ngược đãi Phó Lâm Xuân, trên đời có bao nhiêu người có thể làm được?

Nàng lại lấy một cây châm dài khác, làm bộ trên người hắn tìm huyệt đạo, vỗ vỗ đánh đánh, che lấp âm thanh của nàng. "Không uổng ta và ngươi kết tình huynh muội, ngươi lại có thể nhận ra giọng ta, rất tốt, thật sự rất tốt."

Hắn trầm mặc một hồi.

Dù sao Phó Lâm Xuân tại Vân gia trang đã là một cao thủ ngẩn người, nàng không để ý, hỏi:

"Mắt ngươi thực sự không thấy gì?" Ừ.. ngay cả lưng cũng rất hoàn mỹ.

"Nhìn không thấy."

"Cũng không bị nội thương?" Nàng nói: "Công Tôn Hiển nói ngươi mấy tháng chưa về, không chết thì chính là bị thương khó trở về, hắn chỉ có thể dựa vào khách điếm ngươi ngủ lại lần cuối để tìm kiếm, đáng tiếc không tìm thấy dấu vết."

"Không thấy dấu vết, cũng không cần liên lụy ngươi."

Là không muốn liên lụy nàng hay không muốn gặp nàng? Nàng cũng không quan tâm, cười nhẹ:

"Vân gia trang có một phiền toái, chính là tiên sinh xứng công tử, đời trước sau khi Phó lão tiên sinh đi về cõi tiên, Nhàn Vân công tử liền một mình chủ trì đại cục, đến khi hắn thoái ẩn giang hồ, mới có ngươi cùng Công Tôn Hiển, Công Tôn Hiển không muốn tương lai cuộc sống quá vất vả, đành phải triệu ta trở về."

Ngữ khí nàng nhẹ nhàng, phảng phất như cùng hắn chưa từng phát sinh việc gì, thậm chí, giống như người từ phương xa đến thăm bạn cũ.

Kết quả như vậy, hắn không ngoài ý muốn, cái ngoài ý muốn là, nàng lại ở chỗ này.

Nàng vén mép váy, dứt khoát leo ra sau lưng hắn, dựa vào hướng dẫn của hắn để hạ châm. Đâm a đâm a, dù sao đâm là người hắn, có đau cũng không phải nàng. Nàng lại nói:

"Tóm lại, có người nhìn thấy hạt dưa ngươi lưu lại, hoài nghi ngươi là trúng bẫy, trên người mang thương tích nặng, cho nên mới mấy tháng không có trở về. Đệ tử Vân gia trang đều tập võ, chỉ sợ thoáng cái đã bị người giang hồ phát hiện, nên phải nhờ đến ta hỗ trợ a, ai có thể linh hoạt như ta? Nước cần cá, cá cần nước, là điều đương nhiên, hiện tại đã tìm được ngươi, mọi người có thể an tâm rồi." Trong lời nói chứa đựng vui mừng.

"Nơi này là Thanh môn, ta xác thực chẳng may trúng bẫy, các nàng không muốn cho ta biết, liền giả mạo ân nhân cứu mạng, ta đành phải thuận theo tình thế, Thanh môn cùng Huyết Ưng có quan hệ.. Ngươi làm thế nào giành được sự tín nhiệm của các nàng?"

Nàng nhếch miệng cười, ngồi chồm hỗm trên giường, cuốn tay áo lên, giơ khuỷu tay đến trước mặt hắn. "Nhìn đi, đây là cái gì? Huyết Ưng a! Còn có thể không tin ta sao? A, quên mất, ca ca người nhìn không thấy.." Nàng còn chưa dứt lời, cánh tay lập tức bị kéo, cả người nàng bổ nhào về phía trước, dán lên tấm lưng ngọc bích.

Mẹ nó, nàng bị đâm đến nội thương rồi!

"Ngươi trúng huyết ưng?" Hắn trầm mặc hỏi. Cho dù nhãn lực có vấn đề, vẫn có thể nhìn thấy vết bớt đỏ sậm đó.

Nàng lại càng hoảng sợ, vội nói: "Ca ca đừng hoảng, ta đâu có ngu, đây là giả thôi, dùng thuốc màu đặc chế vẽ lên đó. Các nàng nhìn thấy ta có huyết ưng, gặp mặt thân nhân, mới dám mang ta đến chữa bệnh cho ngươi.." Nàng không hiểu nổi, nam nhân này không phải rất chán ghét nàng sao? Hay là sợ Vân gia trang Kim bàn tính cứ như vậy bị nắm thóp? Hẳn là vậy a. Nghĩ vậy, nàng lại sảng khoái cười: "Đúng rồi, ca ca, ngươi bị bất lực?" Nàng chậm rãi rút cánh tay gầy gò về.

"Tháng trước, có người bỏ thuốc trong đồ ăn." Hắn bình tĩnh nói

"Ta biết rồi, hạ xuân dược nha, ngươi.."

"Nửa đem nghe có ngươi ở cửa do dự không tiến vào, cuối cùng lại khóc bỏ chạy."

Nàng cười khan, nói:

Đó là môn chủ Thanh môn Nhạc Quan Vũ, là người nhát gan lại sợ chuyện, ca ca ngươi có gặp lại nàng lần hai chưa? Có mẫu thân lười nhác thì phải có nữ nhi tháo vát, môn chủ quá mức nhát gan, đệ tử càng phải cường thế, các nàng cố tình khiến cho ngươi cùng Nhạc Quan Vũ gạo nấu thành cơm, một khi có Vân gia trang làm chỗ dựa, Thanh môn liền có thể phát dương quang đại, Triệu cô nương nói, đêm đó ngươi bị chuốc loại thuốc đủ để khiến voi động dục, nhưng ngươi lại một giấc đến sáng, về sau cứ vài ngày, nàng lại tiếp tục bỏ thuốc trong đồ ăn, ngươi vẫn như vậy.. bát phong xuy bất động, đúng là.. một chút động tĩnh kích động giãy giụa cũng không có, nàng lại không thể tìm ai đến để thử ngươi, môn chủ lại quá mức nhút nhát, chỉ có thể cân nhắc Phó gia qua tuổi bốn mươi phương hôn, nhưng thật sự rất vô nhân đạo, nếu không, chính là ngươi bị nội thương nghiêm trọng, tạm thời.. dục hỏa vô pháp ảnh hưởng đến thân. "

Nàng nói kỹ càng, kỹ đến mức hắn thiếu chút nữa cho rằng nàng chính là đệ tử Thanh môn. Phó Lâm Xuân ít nhiều có thể hiểu được nàng, hiểu được nguyên nhân nàng có thể có được năm miếng tiền đồng. Nàng tuy khí tức đường phố nặng nề, nhưng lại rất dễ hòa đồng, Thanh môn phần lớn là nữ tử, Lý Kim Triêu rất xinh đẹp, nhưng cũng không làm cho người ta cảm thấy áp bức.. Hắn khẽ giật mình, nhìn nàng không chút buồn bã túm túm mép váy, mơ hồ để lộ ra hai bắp chân nhỏ, vượt qua người ngắn bước xuống giường.

Tay hắn hơi nâng lên, chạm vào đuôi tóc nàng. Cái đuôi tóc này.. Hắn chậm rãi mở trừng hai mắt.

Mơ hồ trong tầm mắt, có thể nhìn ra màu tóc hơi nhạt, cơ hồ là ánh sáng mặt trời. Mới một năm, mái tóc đen dài đẹp đẽ của nàng đã xảy ra chuyện gì?

" Đại phu, xong chưa? "Triệu Kiến Phù bên ngoài kêu lên.

" Xong rồi, xong rồi! "Nàng lớn tiếng nói, đồng thời xoay người đối mặt với hắn, thấy hắn như đang suy nghĩ gì đó, nàng ghé lỗ tai hắn nói nhỏ:" Ta không biết trị bệnh, nhưng Công Tôn Hiển có cho một hộp dược hoàn, tên gì mà trăm.. chính là một trăm loại nội thương đều có thể trị, còn có thượng vàng hạ cám tất cả đều là thần đan, tuyệt đối có thể khiến ngươi nhanh chóng phục hồi, ngươi mở ra nhìn xem. "

Hắn lại ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể nàng, tiếp đó, lòng bàn tay hắn bị nhét một cái hộp nhỏ, ngón tay tiếp xúc, nhiệt độ cơ thể nàng dị thường lạnh giá.

" Ca ca, có muội muội ở đây, ngươi có thể an tâm a. "Nàng nói, là ha ha cười:" Mặc y phục đi, Hương Hương bảo bảo! Trời sáng lại tới thăm ngươi, liệu pháp châm cứu này phải mấy vài ngày mới hoàn thành. "

Triệu Kiến Phù nửa người ghé vào trong, trộm dò xét, phát hiện Phó Lâm Xuân đã mặc trung y, không khỏi thẩm thở phào.

" Ta đi đây. "Lý Kim Triêu tiêu sái cười nói

" Đại phu! "Hắn gọi lại, xác định nàng quay lại nhìn, mới nói:" Ngày mai, ta chờ ngươi. "Ngữ khí chắc chắn. Tiếp đó, hắn hướng phía cửa nhẹ nhàng vuốt cằm, nó:" Phiền Triệu cô nương cùng Nhạc môn chủ. "

Triệu Kiến Phù khuôn mặt đỏ ửng, gật đầu." Là chuyện nên làm. "

Lý Kim Triêu mang theo hộp dẹp ra phòng khách, rốt cuộc thở phào. An tâm a! Người tìm được rồi, nàng rốt cuộc có thể ngủ một giấc ngon rồi!

" Ngươi theo ta vào phòng khách a. "Triệu Kiến Phù nói

Lý Kim Triêu gãi gãi mặt, cười hì hì theo đuôi nàng.

" Ngươi tâm tình rất tốt nha? "Triệu Kiến Phù hiếu kỳ nói

" Đúng a, vừa trông thấy da thịt mỹ nhân như ngọc, đặc biệt hợp khẩu vị a! "

Triệu Kiến Phù trừng mắt nàng, phát hiện sắc mặt nàng xanh xao mệt mỏi, hiển nhiên khí lực không đủ, liền an ủi:

" Ngươi yên tâm đi, chỉ cần ngươi trị khỏi cho hắn, ta sẽ gửi thư, sớm cho ngươi giải dược, ngươi nhớ rõ, chỉ cần trị cái kia của hắn, mắt cùng nội thương không cần trị. "

" Nhạc môn chủ ngày thường không xấu, nếu như Xuân Hương công tử có thế nhìn thấy, nhất định sẽ nổi sắc tâm, không bằng đôi mắt cũng.. "

" Không được! Chữa khỏi mắt, việc đầu tiên hắn làm chính là rời khỏi Thanh môn! "Triệu Kiến Phù hiểu được miếu nhỏ không thể lưu đại phật, toàn bộ đều nhờ vào việc hắn bị mù.

Ông trời rơi xuống lễ vật tốt như vậy, cũng đủ làm cho Thanh môn xoay người ba mươi năm, tuyệt đối không thể bỏ qua!

" Ừ, không bằng chữa tốt mắt cho hắn, ngược lại, cắt đứt chân hắn, lưu lại vẻ đẹp hắn. "Lý Kim Triêu trêu đùa.

Triệu Kiến Phù chưa gặp qua đại phu nào bị bắt lại còn có tâm trêu trọc người như vậy, nàng chỉ có thể nói, trên đời không gì là không thể xảy ra.

" Lý đại phu, ngươi trúng Huyết ứng chưa được mấy tháng a? "

" Chuyện như vậy ngươi cũng có thể nhìn ra? "

" Đó là đương nhiên, chính vì nhìn thấy ngươi trúng Huyết ưng, chúng ta mới có thể bắt ngươi trở về Thanh môn. Người vừa trúng máu ưng, tứ chi lạnh giá, thể chất biến đổi, đó là do sâu trong cơ thể ngươi dang thích ứng, thẳng đến khi được giải dược lần đầu tiên, mới có thể chuyển biến tốt hơn một chút. Ta đã bố trí trong phòng ngươi chăn ấm, từ nay về sau ngươi hãy chiếu cố thân thể nhiều hơn. "

" Đa tạ Triệu cô nương. "Nàng cười nói.

" Ngươi đừng nghĩ mình là thần y là có thể giải độc. Trong sách giang hồ Vân gia trang có viết, Huyết ưng không có giải dược chính thức, ngươi muốn lấy thân làm thí nghiệm, cuối cùng chỉ có thể rơi vào kết cục thảm khốc. "

" Ta đã thử qua, cũng sớm minh bạch. "Nàng thở dài, lại hỏi:" Triệu cô nương, chỗ ngươi có hầm không? Ta sợ sấm, sợ lắm, lần sấm chớp gần đây, vừa tiếng sấm lần thứ nhất, ta liền hôn mê bất tỉnh a. "

" Cũng không còn là tiểu hài tử.. "

Nàng cười hì hì nói:" Không có cách nào, một loạt sấm đầu ta liền đau nhức a. "Nàng chỉ chỉ phần sau tai

" Đó là huyệt khổng hải, rất nguy hiểm, sao lại đau nhức? Được rồi được rồi, có sấm chớp, ta liền sai người đưa ngươi xuống hầm. "Triệu Kiến Phù hộ tống nàng đến phòng khách, sau đó liền rời đi.

Lý Kim Triêu nhìn màn đêm, miệng nở nụ cười, sau đó vung mái tóc dài nhạt màu, xoay người mở cưởi, ngâm nga:

" Ca ca ngốc, ca ca ngốc, đại mãng xà tránh được một kiếp, có ngươi nhảy lên giường, ngươi còn không muốn, quả nhiên là ca ca ngốc.. Ui, lạnh quá."Nàng run rẩy, mau chóng đóng cửa lại.

Ngoài phòng khách, từng đợt gió oi bức thổi qua.