Chương 5: Xuân Phân (2)

Lời này lúc còn nghĩ ở trong đầu thì cảm thấy phi thường thuần khiết, vừa nói ra, kết hợp với tình cảnh này, nghe vào có cảm giác mình đang ép buộc cô nương nhà lành, đặc biệt là nàng so với cô bé này lớn hơn 10 tuổi, còn là mối quan hệ cô trò cùng trường nữa.

May mà nhân vật chính không phải là mình, bằng không có thể tố cáo mình tội quấy rối tìиɧ ɖu͙© rồi.

Thi Từ nghĩ.

Ai, cũng là vì thằng em trai ngốc nhà mình.

Lần trước khiến cô bé ngã chổng vó, để cho Thi Hải dựa vào cái cớ này đi mời cô bé ăn cơm, cư nhiên Thi Hải lại không thành công.

Đây là lần thứ hai rồi.

Quá tam ba bận (chuyện xấu không xảy ra quá ba lần).

Không biết có phải là ảo giác của Thi Từ hay không, nghe những lời này của nàng, khuôn mặt cô bé trước mặt này lại trắng bệch lại, lông mi rũ xuống, nốt ruồi màu trà giống như đang rung động.

Ông trời ơi! Thi Hải ơi! Mi đã khiến cô bé này chán ghét đến mức nào a!

Chỉ một cái hẹn với mi như vậy người ta cũng không cam lòng.

Thi Từ tự nói với lòng mình rằng tâm địa phải cứng rắn hơn một chút, tự nói với lòng mình rằng máu mủ tình thâm quan trọng đến mức nào, thanh âm cũng không tự chủ mềm mại xuống, "Bạn học Đường Chu, em đừng hiểu lầm, em có thể đi ăn bữa cơm với nó ở căn tin cũng được mà, hay là tham gia câu lạc bộ gì đó cũng được, không thì đi dạo vườn trường cũng tốt, do em làm chủ, em thấy có được không?"

Cô bé trước mặt này rất là không tình nguyện, từ ngôn ngữ cơ thể của cô ấy là có thể nhìn ra, hai vai cuộn lại, môi mím rất chặt.

Lại giống như đang nỗ lực khống chế bản thân không giống như con chim nhỏ xù lông lên.

Thi Từ hầu như tính toán cần phải nói gì đó kiểu như cái gì cũng không cần nữa.

Bấy giờ lại nghe được cô ấy nói: "Như vậy là được rồi sao?"

Nàng nhìn vào đôi con ngươi trong đến thấy đáy của cô bé, so với bầu trời xanh biếc còn muốn hoàn mỹ hơn.

Thi Từ nhìn vào mắt cô, khẽ cười, "Ừ, vậy là được."

Đường Chu nhìn nhìn nàng, lại nhìn nhìn chiếc xe kia, "Em đồng ý."

Thi Từ không xác định lúc này cũng không nên vì thằng em trai ngốc của mình mà lộ ra nụ cười, nàng chỉ nói: "Cám ơn em, bạn học Đường Chu."

Cô gái ngước mắt nhìn nàng một chút, lần này thời gian có hơi lâu, tư thái căng thẳng lúc nãy cũng buông lỏng xuống. Phảng phất chỉ là đơn thuần tò mò, bị nàng hấp dẫn sự chú ý nên mới nghiêm túc nhìn nàng một cái?

Thực sự là cái ánh mắt có ý vị sâu xa a...

Sau đó cô dời tầm mắt sang chỗ khác, "Thi lão sư, em có thể đi rồi chứ?"

Ai nha, ngữ khí vẫn lãnh đạm như thế à?

Thi Từ duy trì nụ cười mỉm, "Đương nhiên là có thể rồi."

Một giây sau, cô gái này lần nữa cưỡi xe đi mất, hai cánh tay gầy yếu giống một đôi cánh non nớt tung ra.

Thi Từ từ lúc vừa mới bắt đầu yêu đương, chưa từng gặp qua cô gái nào lãnh đạm như vậy đối với nàng. Sau khi đi làm, đồng nghiệp rất thích thân cận với nàng, nữ sinh trong lớp không biết tính hướng của nàng cũng đều rất yêu thích nàng.

Thi Từ liếc nhìn tờ giấy trong tay, kiểu chữ xem ra kinh diễm, từng chữ như được vẽ ra, duyên dáng giản tĩnh.

Đây là học Triệu Mạnh Phủ? Thi Từ đối với lĩnh vực này không nghiên cứu nhiều lắm, nhưng mà thư phòng cha nàng có một ít tranh chữ.

Nàng gấp tờ giấy lại cất đi.

"A? A? Cô ấy đồng ý rồi." Thi Hải nghe được tin tức này ngay lập tức hoan hô, vội vàng mở điện thoại di động lên, ngón tay nhanh chóng trượt xuống, trong miệng thét lên: "WeChat WeChat, thêm WeChat!"

Hắn ở trong căn hộ trường học của Thi Từ, ngồi trên ghế sô pha gào lên, "Chấp nhận rồi chấp nhận rồi!!!"

Thi Từ lắc lắc đầu, thở dài.

Quá ngu đi, một mực là là người thân của mình.

Nam đại cấp cho nàng căn hộ 140 mét vuông này, một phòng làm ngủ chính, một phòng để treo quần áo và để đồ, một phòng khác cho Thi Hải, thư phòng và phòng khách đều là không gian mở, chỗ cửa sổ sát đất phía bên kia là một góc trống lớn đặt một cái bàn thấp, hai cái giá sách khảm vào tường, thảm lót, gối ôm, còn có một cái ghế thư giãn có thể thoải mái làm ổ lên đó.

Ở giữa phòng khách là một cái ghế sô pha dài, máy chiếu hình và TV, một cái bể cá cao 1,2 mét.

Thân hình cá Ngân Long màu trắng bạc mềm mại, thong thả bơi lội tung tăng.

Sau khi được chấp nhận trên WeChat, Thi Hải mò vào xem vòng bạn bè của Đường Chu.

"Tương tác trên vòng bạn bè cũng quá ít đi." Thi Hải nói lầm bầm.

"Chắc là người ta không muốn mở ra cho ngươi xem đấy." Thi Từ nói.

"Chị, đừng có đả kích em mà!" Thi Hải nói.

"Là cậu nói với Đinh nữ sĩ chị có bạn gái đúng không?" Thi Từ đột nhiên nhớ tới chuyện này.

"A? Không có!" Thi Hải từ màn hình điện thoại di động ngẩng đầu lên, "Làm sao vậy?"

"Không có gì, chỉ là chia tay thôi." Thi Từ lời ít ý nhiều nói.

"Tại sao lại vậy? Chị Văn Văn rất đẹp mà!" Thi Hải kinh ngạc hỏi.

Xem ra thật sự không phải nó nói.

Thi Từ cụp mắt suy tư chốc lát, trả lời: "Không tại sao cả."

"Ai..." Thi Hải kéo dài giọng, " Mưu đồ muốn có cháu của Đinh nữ lại rơi vào công cốc rồi!" Hắn sờ soạng cằm mình, "Không sao cả, xem ra không thể làm khác hơn là em mang bạn gái trở về rồi!"

Thi Từ: "..."

Tự tin của mi là từ nơi nào đến...

Thi Từ: "Vừa nãy chị đã nói với cậu, cậu đừng có mà làm loạn, phải nghe ý kiến của người ta nữa."

Thi Từ dùng sức gật đầu, "Em biết rồi, nhưng mà bây giờ cô ấy còn chưa gửi tin nhắn cho em, chị nói em có cần phải giục không..."

Thi Từ liếc hắn một cái.

Thi Từ vung tay lên, "Được được được, em đợi cô ấy liên hệ mà."

Trong phòng yên lặng một hồi, Thi Từ nghịch di động một lúc, bất đắc dĩ nói: "Không có bao nhiêu tin tức hữu dụng... Cô ấy thật sự là rất thần bí!"

"Vừa lạnh lùng vừa khó tiếp cận nha."

Thi Từ nghe hắn nói như vậy, vẫn nghiêm túc cẩn thận suy nghĩ một chút.

Thông thường những người trẻ tuổi như Thi Hải mà như vậy thì một là hận đời, hai là tỏ vẻ thanh cao ngạo mạn cũng không hiếm thấy.

Hào hoa phong nhã, nóng tính dại dột, tuổi này là tuổi coi trọng cá tính nhất, đều nghĩ rằng mình như vậy sẽ có điểm khác biệt với tất cả mọi người.

Ở trước mặt người lớn nhìn một cái là có thể nhìn thấu, như tờ giấy trong suốt trống rỗng.

Bất quá ở trên người cô bé kia thì càng giống như...

Càng giống như quanh thân cô ấy bị một lớp kính mỏng manh bao trùm lấy, cùng người bên cạnh trước sau vẫn duy trì khoảng cách, vừa cứng cỏi nhưng cũng lại ngây ngô yếu ớt.

"Đưa chị nhìn một chút." Thi Từ bỗng mở miệng, lấy điện thoại di động qua.

Trừ chút ngôn ngữ văn chương tri thức đăng lên, tin tức liên quan tới cá nhân quả thật rất ít.

Có một tấm hình, đang mở sách ra, bên cạnh là cốc nước, trong khe hở của sách có một que kẹo.

Mùi vị táo xanh ở Từ Phúc.

Một tấm khác, là bóng đêm vườn trường, một chiếc đèn đường soi sáng con đường, chiếc xuống ánh sáng mờ nhạt.

Còn có một post khác, là một bài thơ.

Tiếng Anh của Thi Hải rất nát, Thi Từ lại xuất thân là dân khoa học kỹ thuật, mấy loại sách về thơ ca rất ít khi xem. Hai chị em lấy sở trường bù sở đoản, cùng nhau đoán xem thơ này là dạng gì.

"Had I not seen the Sun,

I could have borne the shade

Cái ngữ pháp này là lạ,"

"Ta vốn có thể chịu đựng được bóng tối, nếu ta chưa từng nhìn thấy ánh mặt trời, đại khái có nghĩa như vậy nhỉ?"

"Oh oh oh a ha! Emily Dickinson a!" Thi Hải bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Cô ấy thích nhà thơ này a."

Thi Từ đọc tiếng Anh tiếp, "Rất nổi tiếng?"

"Nổi tiếng, cũng rất đặc biệt." Thi Hải hệ tiếng Trung bấy giờ cuối cùng cũng coi như có thể phát huy sở trường, "Chính là rất đặc biệt, nữ nhà thơ này sau 25 tuổi hình như konog bao giờ bước ra cửa nữa, từ sáng đến tối ở nhà làm thơ. Dựa theo cách nói thời nay chính là trạch nữ đến chết đó."

"Lúc còn sống cũng không yêu đương với ai, cũng không tung ra tác phẩm của mình, hơn nữa bà ấy đặc biệt am hiểu viết thơ về chết chóc."

"Là một nhà thơ cô độc, nội tâm phong phú, lại khắc chế nữ tính ưu tú." Thi Hải thao thao bất tuyệt.

Thi Từ nhếch môi lên, "Lần này cậu biết gặp mặt cô ấy sẽ tán gẫu cái gì rồi chứ?"

Thi Hải nở một nụ cười tràn đầy tự tin, "Đương nhiên biết mà. Sinh viên khoa ngôn ngữ bọn em vẫn là có rất nhiều điểm giống nhau nha!"

Sắc xuân giống như đứa trẻ đầy sức sống. Sau mấy trận mưa xuân hiếm thấy, các loại cây trong sân trường chậm rãi nảy mầm lên, sinh cơ bừng bừng nổi dậy.

Bạn học Thi Hải rốt cuộc được toại nguyện nhận được tin nhắn WeChat của Đường Chu, "Chào cậu, cuối tuần có thể đến phòng tự học ở thư viện lầu hai gặp mặt chứ?"

Bạn học Thi Hải chớp chớp mắt, trả lời: "Đương nhiên là có thể."

"Chín giờ sáng thứ bảy, mình ở cửa phòng tự học lầu hai chờ cậu nhé."

Mắt Thi Hải long lanh lên, thật sớm a, hắn bình tĩnh đáp, "Được rồi."

Mới vừa đáp lại xong liền tự ghét bỏ bản thân quá lãnh đạm, vội vàng gửi thêm sticker con thỏ mắt hí nghiêng đầu cười rất đáng yêu để bù đắp lại, "Tốt quá đi!"

Nhưng đối phương lại không trả lời.

Thế nhưng Thi Hải vẫn rất hưng phấn nhảy dựng lên, vung vẩy hai lần trong không khí, "Ô a!"

Vị trí sát cửa sổ ở lầu hai của thư viện có thể nhìn thấy cảnh sắc bên hồ của trường học, bên cạnh chỗ ngồi có tấm ngăn, có thể cách bàn bên cạnh một khoảng cách.

Thế nhưng lại là một nơi hẹn hò rất tốt.

Thứ bảy Thi Hải hiếm thấy tám giờ đã rời giường, nam sinh cũng cần phải chú ý hình tượng, huống hồ từ nhỏ hắn được Thi Từ hun đúc, biết cách chú ý hình tượng đồng thời còn hiểu mặc đồ thế nào cho đẹp, huống hồ bản thân hắn còn là một công tử bột, hôm nay hắn còn phải cùng nữ sinh đã ngưỡng mộ rất lâu hẹn hò nữa mà.

Chỉ là, bạn học Đường Chu trước mắt xem ra không nghĩ tới việc hẹn hò, thật sự đến đây để học tập.

Thi Hải chỉ tùy tiện đem theo quyển tiểu thuyết giả vờ giả vịt xem, chỉ là trước mặt Đường Chu lại là một quyển tiểu thuyết nước ngoài không nhìn thấy tên, một quyển "giáo trình Anh-Hán phiên dịch", chính là cô ấy còn đang mở ra quyển "IELTS đột phá 1000 từ ngữ" mà chỉ cần nhìn thấy tên hắn liền run rẩy, còn có một quyển vở bên cạnh.

Ngoại trừ lúc bắt đầu bọn họ có hàn huyên vài câu ---

"Chào cậu."

"Chào cậu, mình là Thi Hải."

"Mình biết, mình là Đường Chu."

"Mình...biết mà, cậu ăn sáng chưa?"

"Ăn rồi."

Bạn học Thi Hải sờ sờ cái bụng, ngắm Đường Chu đối diện đang vùi đầu học tập.

Thức dậy quá sớm, hắn còn chưa kịp ăn gì. Nếu như Đường Chu cũng chưa ăn, hắn có thể thuận tiện hẹn ăn sáng thì thật tốt.

Hiện tại không thể hẹn ăn sáng, bầu không khí còn lạnh lẽo như thế này.

Nhưng không sao hết, bạn học Thi Hải đã rất quen thuộc rồi.

"Đúng rồi, lần trước chị gái mình không phải khiến bạn té xe sao? Không bị thương chỗ nào chứ?"

"..."

Cô gái đối diện ngẩng mặt lên, "Không có."

"Vậy thì tốt." Bạn học Thi Hải nhanh chóng lộ ra nụ cười.

Đôi mắt kia vừa to vừa sáng, tròng mắt thâm thúy, lông mi cong dài, cười lên quả thực là cảnh xuân sáng sớm, trong phòng sáng sủa lên hẳn. Khí tự cực kỳ nhẹ nhàng khoan khoái, người lại rất cao, ngồi thẳng so với Đường Chu cao hơn rất nhiều, rất có cảm giác tồn tại.

"Mình đυ.ng vào xe chị cậu, chiếc xe kia có tốt không?" Đường Chu đột nhiên mở miệng hỏi.

Thi Hải rất vui vẻ trò chuyện, "Xe đều có mua bảo hiểm, không có chuyện gì, chị mình còn rất hay đổi màu mà!"

Hắn mở di động ra, tìm WeChat đưa cô xem, "Ầy! Cậu xem!"

Chiếc xe màu trắng sữa đã biến thành một chiếc màu xanh lam.

Cái màu xanh lam kia rất đặc biệt. Trong suốt long lanh, như là ánh mặt trời chiếu xuống mặt nước biển xanh biếc.

"Xe Miami màu xanh, hình như mất hơn 3 vạn, cậu không cần để ý. Chị mình đã sớm muốn đổi màu xe, bà ấy vốn là nhà giàu vô nhân tính mà!"