Buổi tối chín giờ mười lăm phút, Thi Từ đi vào "Heat", bầu trời bay một chút mưa thu, trên người nàng mặc một cái áo thun không có cổ, tay áo hình l*иg đèn, váy đuôi cá ngắn, tùy ý lại lãng mạn.
Heat mỗi đêm đều hạn chế số người, phần lớn là chiêu đãi khách quen, hơn nữa khuynh hướng chiêu đãi phụ nữ trưởng thành, không mở nhạc điện tử rock and roll đinh tai nhức óc, cũng không có ánh đèn đủ loại màu sắc chói mắt, mọi người uống chút rượu, nói chuyện phiếm, là một nơi khá thoải mái để thả lỏng.
Lúc Thi Từ tiến vào nhất thời dính lấy không ít ánh mắt, chị Miu bên quầy bar quay đầu hướng về nàng ngả ngớn huýt sáo, bên người chị ta là Trần Nhất Nhất và một người phụ nữ mà Thi Từ chưa từng gặp.
"Thi giáo sư đại giá quang lâm! Hiếm thấy hiếm thấy." Chị Miu vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình.
Thi Từ ngồi xuống, nói với Trần Nhất Nhất: "Nước lọc."
Trần Nhất Nhất nhợt nhạt cười một hồi, "Rốt cục cũng chịu đến rồi."
"Không uống rượu sao?" Người phụ nữ bên cạnh chị Miu mở miệng hỏi, nhìn qua cũng khoảng hơn ba mươi, mặc một bộ âu phục mỏng màu xanh sẫm, tóc dài, trang dung tinh xảo, khóe miệng ngậm chút ý cười.
"Con bé này a, ha ha ha a. . ." Chị Miu đã thay Thi Từ trả lời trước, "Lập dị."
Thi Từ cười, "Gần đây em bận."
"Vị này chính là Tô tổng." Chị Miu mở miệng giới thiệu, "Đây là bạn già của tôi, Thi Từ."
"Thi Từ (thơ từ)? Tên rất khác biệt." Tô tổng uống một ngụm rượu, con mắt rơi vào trên người Thi Từ, là ánh mắt cảm thấy hứng thú, "Cô dạy học ở đại học?"
Thi Từ gật đầu, "Người dạy học."
"Ha ha, đừng nghe con bé nói mò, nó là loại có thể làm nghiên cứu có thể kiếm tiền kia kìa, " Chị Miu ở giữa hai người bọn họ nói, "Ngành nghề chính của Tô tổng là tài chính."
Tiếng nhạc vang lên trên sân khấu, là bà i« Trường Kính », "A, trường kính, hồi ức của chúng ta không bắt lại quá nhiều khoảnh khắc rơi lệ, chỉ có gió mát biển xanh cùng cồn cát. . ."
Thi Từ lẳng lặng mà nghe bài hát, nàng như cũ là tiêu điểm mà toàn trường không thể coi thường, đa phần là chị Miu cùng Tô tổng trò chuyện.
"Gần đây có chuyện gì mới hay không " Trần Nhất Nhất hỏi Thi Từ, "Khí sắc của cậu rất tốt."
Thi Từ cười khẽ, "Nhất định phải kiên trì tập thể dục."
Trần Nhất Nhất lắc chai rượu một hồi, "Đối với mình mà nói, là cái này."
"Đối với chị mà nói, là làm yêu." Chị Miu cười ha ha gia nhập.
Tô tổng lắc đầu cười, đột nhiên cảm khái, "Của tôi là công tác, nhưng kỳ thực tôi nghĩ. . ."
Nàng ta rút điếu thuốc ra, nhóm lửa, hút một hơi, khói bay nhàn nhạt, lộ ra đôi môi đỏ xinh đẹp của nàng. Chuyên ngành thu nhập cao, tinh thần một khắc đều không thể buông lỏng, màu son môi đỏ chính là màu sắc chiến đấu của nàng, trường hợp công và tư đều áp dụng.
Nhưng mà, nàng nói: "Kỳ thực tôi càng muốn yêu đương."
Mấy người ở đây đều là xấp xỉ tuổi nhau, cũng không phải thiếu nữ xuân xanh mới biết yêu lần đầu, chốn hồng trần đã hẹn hò qua mấy người, cũng không còn dễ dàng giao ra trái tim nữa, cũng không còn dễ tiếp nhận người khác.
Lời này vừa nói ra, mấy người phụ nữ ở đây đều trầm mặc.
Chỉ có chị Miu cười nhạo nói: "Muốn đàm luận liền đàm luận, muốn yêu liền yêu thôi."
"Ở cái tuổi này của tôi, quá khó khăn. Tìm một người đẳng cấp, tuổi tác, thu nhập ngang mình, thì đều trải qua những chuyện không khác nhau là mấy, đều có tự tôn cùng tính khí của riêng mình, cho nên việc thổ lộ tâm tình cùng nhau phấn đấu cũng đều quá khó khăn. . . Mà người nhỏ tuổi hơn thì lại quá nhiều, " Tô tổng lắc đầu cười một hồi, "Làm sao chị biết chị có phải là đang thay người khác chơi trò nuôi lớn đứa nhỏ hay không đây? Trò chơi vừa kết thúc thì người cũng đi mất. . ."
Thi Từ chuyển động cái ly trong tay, cũng không phát biểu ý kiến.
"Thời gian sẽ chứng minh tất cả, có thể người thích hợp với cô vẫn luôn ở bên cạnh cô đó thôi." Trần Nhất Nhất sửa lại tóc mái, "Chỉ là chờ cô phát hiện ra mà thôi."
"Lâu như vậy cũng không phát hiện, vậy thì chứng minh là không thể bùng lên ngọn lửa rồi." Tô tổng cười nói, "Dưa hái xanh không ngọt."
"Đều đã hái xuống, ai còn để ý ngọt hay không ngọt a! Ha ha!" Chị Miu nói.
"Tâm thái của chị đúng là tốt." Tô tổng trừng chị ta một cái.
"Đúng, bảo bối, chị nghĩ thoáng ra thôi." Chị Miu đánh qua một cái mị nhãn.
Tô tổng hỏi, "Còn Thi giáo sư thì sao?"
"Tôi thì sao?" Thi Từ mới vừa bỏ di động xuống.
"Cô có thích hái dưa hay không?" Chị Miu bổ sung.
"Em?" Thi Từ suy nghĩ một chút, nói: "Em khá là chú trọng cảm giác, cảm giác của em sẽ nói cho em biết có thích hay không."
"Sau đó sẽ quyết định hái hay không hái?" Chị Miu xem ra là không buông tha cái đề tài này.
"Em thích cô ấy chủ động tiến vào l*иg ngực em hơn, em không thích ép buộc." Thi Từ cười trả lời, mở điện thoại kiểm tra.
Ánh mắt Trần Nhất Nhất sắc bén, "Đó là cái gì, mèo?"
Thi Từ thẳng thắn hào phóng đưa cho bọn họ nhìn, "Ừ, trong nhà mới nuôi con vật nhỏ."
Chị Miu cười chết, "Cho nên mấy ngày nay cô chính là đi nuôi con mèo, cẩn thận nha, phụ nữ độc thân, có con mèo thứ nhất, sẽ có. . ."
"Con thứ hai thứ ba rồi con thứ bốn rồi vô số con. . ." Tô tổng cũng trêu nói.
Thi Từ mỉm cười lắc đầu một cái, "Em rất xác định có con này là đủ rồi."
"Mình còn tưởng rằng cậu sẽ nuôi một con chó chứ!" Trần Nhất Nhất nhìn Thi Từ, "Không phải cậu thích chó sao?"
"Mèo cũng được, mèo là động vật thích ở trong nhà, không cần dắt đi tản bộ, nhưng đây là giống mèo gì chứ? Mèo đất à?" Chị Miu ló đầu sang nhìn điện thoại di động của nàng.
Thi Từ thu lại, "Thu Thu vốn là một con mèo hoang nhỏ, em vừa vặn nhặt. . ." Nàng nghĩ đến cái gì đó hé miệng nở nụ cười, "Em vừa vặn có kích động muốn nuôi."
Ba người kia nhìn nàng.
"Mắc gì lại lấy cái tên này a?" Chị Miu nhiều chuyện nói, "Nhặt được vào mùa thu?"
Ý cười của Thi Từ càng sâu, "Chị quản em à."
Thi Từ ngẩn ngơ một lát liền muốn đi, chị Miu không cho, "Ngày mai thứ bảy, cô làm gì trở lại sớm như vậy, chúng ta đi chỗ khác đi?"
"Đến đây chỉ để uống một ly nước lọc, cũng là có chút nhàm chán." Trần Nhất Nhất cũng thoáng bất mãn nói.
"Ha ha, có phải là Thi giáo sư có hẹn không nhỉ?" Tô tổng khoác vai chị Miu, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Thi Từ.
"Có phải hay không nhỉ?" Chị Miu cũng trêu ghẹo hỏi.
Trần Nhất Nhất mẫn cảm nhất, "Con mèo này kỳ thực không phải là cậu muốn nuôi, là một người khác muốn nuôi phải không?"
"Ơ, thú vị! Gọi điện thoại gọi cô ấy ra đây đi!" Chị Miu giựt giây nói.
Thi Từ nhìn những ánh mắt tìm hiểu này, nở nụ cười, "Quá muộn rồi, cô ấy. . .", Nàng chưa nói "Cô ấy phải học tập", ngược lại nói, "Lần sau đi, lần sau em dẫn cô ấy đến."
Đêm thu gió có chút lạnh, Thi Từ đi tới bên cạnh xe, bị bước chân Trần Nhất Nhất đuổi theo gọi lại, "Nói mấy câu được chứ?"
Chân trời có vầng trăng lưỡi liềm xám trắng, Trần Nhất Nhất ngửa đầu lên nhìn, nghĩ đến làm sao mở miệng, Thi Từ cũng không có giục cậu ta. Hai người sóng vai dựa vào xe, lại như nhiều năm trước, các nàng ở cấp ba, trốn học đi ra ngoài, dựa vào sân luyện tập đánh cầu của trường học, lén lút hút thuốc.
Trần Nhất Nhất nghĩ, mình biết cậu ấy lâu như vậy rồi, so với mối tình đầu của cậu ấy còn lâu hơn. Mình vẫn luôn bên cạnh cậu ấy, đứng ở chỗ này. Cậu ấy yêu đương, mình ở đây, cậu ấy đi du học, cậu ấy ở nước ngoài công tác, mình vẫn còn ở nơi này.
Nhưng trong mắt Thi Từ xưa nay lại không có mình. Nàng xưa nay không nhìn thấy mình.
"Lần này là loại người gì?" Trần Nhất Nhất có vẻ như tùy ý hỏi.
Thi Từ nghiêng đầu liếc nhìn cậu ta một cái, "Bây giờ tụi mình còn chưa có bắt đầu nữa."
"Cậu hy vọng theo đuổi được?" Trần Nhất Nhất nghĩ mình sẽ cảm thấy chua xót như những lần trước đây, nhưng mà giờ khắc này cũng không có, có lẽ là đã quen. Bất quá không sao, chỉ có điều lại là một lần ngắn ngủi □□, nàng có thể đợi.
Dư quang khóe mắt Trần Nhất Nhất yên lặng mà quan sát vẻ mặt Thi Từ.
"Mình hy vọng như vậy." Ý cười trên khóe môi Thi Từ là thứ mà Trần Nhất Nhất chưa từng thấy.
Còn chưa bắt đầu?
Có thật không?
Lúc nàng và Văn Văn cùng một chỗ, trên mặt cũng không có xuất hiện ý cười như vậy. Chờ mong, chần chừ, thậm chí còn có chút biểu hiện không xác định.
Trần Nhất Nhất nỗ lực nuốt xuống chút cảm giác không thoải mái này, đổi một chút giọng điệu chúc phúc bạn già, "Đã như vậy, vậy nhất định phải giới thiệu cô ấy cho bọn mình biết."
Thi Từ lắc đầu một cái, "Chuyện này mình còn phải suy tính một chút, có lúc các cậu hơi quá đáng."
Trần Nhất Nhất lặng yên một hồi, mới nói: "Lần này mình thật sự tò mò cô ấy là loại người nào."
Thi Từ không hề trả lời vấn đề này, trái lại hỏi: "Cậu thì sao? Còn chưa muốn ổn định sao?"
Ổn định?
Thi Từ đề cập đến cái từ này.
"Cậu biết mình, " Nhiều năm như vậy bên người Trần Nhất Nhất cũng không thiếu tình nhân, chỉ là chưa bao giờ có tình yêu thật lòng, "Cảm giác cũng không lâu dài, đúng lúc hưởng thụ là được. Cậu. . ."
"Cô bé này cho cậu có cảm giác muốn ổn định sao?" Trần Nhất Nhất không nhịn được thăm dò.
"Cô ấy cho mình một loại cảm giác, trước đây từng có, lại cũng không giống lắm, " Thi Từ ngửa mặt lên, để gió lướt qua gò má của nàng, "Càng khó dự đoán, càng. . ."
"So được với Kiều Toa sao?" Trần Nhất Nhất vừa nói ra khỏi miệng liền hối hận rồi.
Nụ cười trên mặt của Thi Từ thu lại.
"Xin lỗi, mình. . ." Trần Nhất Nhất lập tức nói xin lỗi.
Thi Từ nhẹ nhàng than một tiếng, vỗ vào vai cậu ta, "Không sao, chớ để trong lòng."
"Mình không phải cố ý. . ."
"Mình biết. . ." Thi Từ lại nhẹ giọng nói, cũng ngăn trở cậu ta tiếp tục tiếp tục nói.
"Mình chỉ là. . ." Nội tâm Trần Nhất Nhất đang kêu gào mình phải dừng lại, có thể là vừa nãy nụ cười này của Thi Từ quá chói mắt, "Mình chỉ là nhớ đến Kiều Toa, mình chưa từng thấy cặp đôi nào hạnh phúc giống các cậu vậy, mà cậu ấy lại rời đi quá sớm. . ."
Thi Từ nghe xong lời này, mới nói: "Trễ rồi, mình còn phải lái xe trở về trường, cậu cũng sớm chút nghỉ ngơi đi." Nàng xoay người lại mở cửa xe ra.
Nơi cổ họng Trần Nhất Nhất chua xót, nhìn nàng lái xe mà đi, thở một hơi thật dài.
"Cô đây cần gì phải như thế chứ?" Chị Miu ở sau lưng nàng ta lắc đầu.
Biểu hiện Trần Nhất Nhất không vui, "Chị thì biết cái gì?"
"Fine, chị đây cái gì cũng không hiểu, " Chị Miu xua tay, "Chị không nói cái gì hết."
"Chị chưa từng thấy dáng vẻ của Thi Từ cùng Trần Kiều Toa cùng một chỗ, cậu ấy yêu chỉ có Kiều Toa."
"Đó là do cô cho rằng như vậy mà thôi, Thi Từ từ chưa từng nói qua, nhưng cô chỉ có thể tự cho đây là sự thực, tự nói với mình đó là nguyên nhân cô không có cơ hội."
"Đây chính là sự thực!" Trần Nhất Nhất giải thích.
"Được rồi, giả thiết này là sự thực, vậy việc vừa nãy cô làm chính là khui lại vết sẹo của nó." Chị Miu nhìn nàng ta, "Cô a vĩnh viễn không nắm được cơ hội."
Trần Nhất Nhất: ". . ." Nàng ta cắn chặt răng, khuôn mặt sầu khổ.
Chị Miu nhìn nàng ta thở dài, "Nghĩ thông chút đi, hà tất phải thắt cổ chết trên cái cây này." Chị ta nhún vai, "Đây thật không phải là phong cách của chị, chị nói không được nữa."
"Chị trở lại uống rượu." Chị ta xoay người đi vào.
Biểu hiện của Trần Nhất Nhất cụt hứng, nàng ta run rẩy muốn châm một điếu thuốc, lại châm không được, gió thu bao bọc hơi mưa thổi lại đây, rất nhanh bờ vai của nàng ta liền dính đầy nước mưa.
Sau khi Thi Từ về nhà, pha nước nóng tắm, mặc váy ngủ, uống một ly rượu đỏ.
Mười hai giờ, nàng nằm ở trên giường vẫn chưa ngủ, thẳng thắn đứng dậy đi đến phòng khách, đèn sáng, lật sách xem. Nàng ở phòng khách mở ra một góc cho Thu Thu, ở trong ổ mèo êm dịu này nhóc con ngoan ngoãn nằm ngủ say như chết.
Đêm mưa vi vu, Thi Từ uống rượu, từ từ lật sang trang, nàng cũng không xem được bao nhiêu nội dung.
Tuổi tác càng lớn, người có thể kể ra tâm sự càng ít, muốn nói chút gì kích động với ai cũng càng ngày càng ít, nàng cũng không phải người thích nói hết chuyện của mình với người khác, đặc biệt là chuyện tình cảm, ấm lạnh tự biết, hà tất hướng người ngoài kể ra.
Người yêu của nàng, mối tình đầu của nàng, các nàng cùng nhau vượt qua tháng ngày rất dài, tình ý sâu đậm, cãi vã lẫn nhau, cuối cùng bình thản trở lại, lúc đó hai bên cha mẹ sớm đã ngầm thừa nhận các nàng sẽ cùng một chỗ, các nàng cũng đã quyết định chia tay trong hòa bình, làm bạn thân của nhau.
Không ngờ khi đó Kiều Toa kiểm tra ra đã ung thư thời kỳ cuối, lúc đó Thi Từ đã chuẩn bị ra nước ngoài học, sau khi biết được dứt khoát lưu lại.
Cho tới bây giờ Thi Từ đều vui mừng bản thân lúc đó làm ra quyết định này, nàng có thể bồi tiếp Kiều Toa vượt qua một quãng thời gian cuối cùng.
Kiều Toa đối với nàng, không chỉ là bạn bè, người yêu cũng là người thân, người cùng nhau vượt qua thật nhiều năm hồng trần thế tục, bây giờ người và người mãi mãi cách xa nhau như trời với đất, nàng làm sao có thể không đau lòng, không tiếc hận đây?
Sau đó nàng ở nước ngoài cũng trải qua một đoạn cảm tình, sau khi về nước cũng trải qua một đoạn, đều rất ngắn ngủi, tất cả mọi người cho rằng vết thương tình cảm của nàng chưa lành, đều cho rằng không có ai lại có thể thay thế được vị trí của Kiều Toa ở trong mắt của nàng, chỉ có nàng biết, đoạn mối tình đầu này trong lòng nàng đã rũ bỏ xong xuôi.
Thi Từ muốn yêu lần thứ hai, lần thứ hai đi cảm thụ loại tình yêu chân thành kia. Thượng Đế tựa hồ đã nghe được thỉnh cầu của nàng, nàng luôn luôn may mắn, muốn làm, muốn có gì, nàng đều sẽ có.
Đây có lẽ lúc cuộc đời nàng mở sang trang khác.
Chỉ là. . . Có thể như nàng mong muốn sao?
"Meo meo. . ." Có lẽ là cảm nhận được ánh sáng, lỗ tai Thu Thu giật giật, dựng thẳng lên, hướng Thi Từ bên kia kêu to, như thể vẫn chưa đủ, hai cái chân trước của nó bước ra, vội vã bò qua.
Không giống mèo con nhát gan cùng đề phòng ban đầu, hiện tại Thu Thu hoàn toàn nắm giữ skill làm sao làm nũng với con người. Nó ngửa con mắt xanh biếc long lanh vô tội lên nhìn loài người, thực sự không được, nó sẽ nằm xuống, lộ ra cái bụng vô cùng tròn xoe của mình.
Thi Từ nhẹ giọng nở nụ cười, cúi người ngồi xổm xuống, gãi nó một chút.
Nếu như vị chủ nhân khác của mày có thể học được một chút skill làm nũng của mày là tốt rồi.
Đường Chu vừa mới học xong, rửa mặt xong, bò vào giường, một chút ý lạnh từ ngoài cửa sổ tràn vào, hai mắt cá chân trắng như tuyết của cô co vào chăn.
Đêm mưa sẽ ngủ ngon, Đường Chu thích nhất, cô mở di động ra, nghĩ trước khi ngủ xem thử Thu Thu.
Thi Từ ở trong phòng khách, hình ảnh rất rõ ràng, Đường Chu thậm chí có thể thấy váy ngủ tơ tằm trắng mà nàng mặc, nàng ngồi xổm trêu Thu Thu, ngọn đèn phát ra ánh sáng lộng lẫy đẹp đẽ.
". . ."
Đường Chu lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện ra rằng cái máy thu hình này sẽ bại lộ việc riêng tư của Thi giáo sư, mặc dù chỉ là một phần phòng khách, nhưng như vậy không e dè bị người bên ngoài nhìn vào trong mắt, này cần phải tín nhiệm bao nhiêu a!
Đường Chu bỗng chốc liền lật đật ngồi dậy, động tác lớn đến mức kinh động đến giường sát vách Trương Tử Nam đang cùng bạn trai trò chuyện video.
"Làm sao vậy?" Giường hai người ngoại trừ mùng, còn có màn che giường của từng người, Trương Tử Nam bên kia còn chưa kéo lên, ló đầu sang hỏi.
"Ây. . . Không không không có gì." Đường Chu xua tay.
Trương Tử Nam nhìn cô một chút, lại lui về tiếp tục video.
Đường Chu hút một ngụm hơi, nhỏ giọng kéo màn phía bên giường mình lại, lại mở di động ra xem.
Thi Từ vẫn đang ngồi xổm tại chỗ, trêu mèo. Thường ngày vào lúc này nàng đều đi ngủ, đây là lần thứ nhất cô nhìn thấy Thi Từ bên trong máy thu hình.
Có chút kỳ quái, Đường Chu cảm thấy có chút không đúng, cô mở WeChat ra, lại chần chờ, lại suy nghĩ một chút, cô đóng di động lại, nằm trở lại.
Trong lúc nhất thời trong phòng rất an tĩnh, chỉ có Trương Tử Nam đè thấp âm lượng tiếng nói cười, còn có tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài.
Lại sau một chốc, cô mở di động lên, Thi Từ vẫn ở chỗ này, lúc này nàng ngồi trên ghế sô pha, Thu Thu ở trên đầu gối của nàng, mà nàng giống như đang chống quai hàm ngẩn người.
Bóng người xem ra có chút. . . Tịch liêu.
Đường Chu không nhịn được gửi WeChat, "Sao cô còn chưa ngủ?" Cô rất nhanh đã gửi tin đi.
Không phản ứng.
Cô lui ra ngoài nhìn video tiếp, Thi Từ vẫn ở chỗ này. Xem ra điện thoại di động của nàng không ở bên cạnh nàng.
Đường Chu không tự chủ được phun ra một hơi, bỏ di động xuống.
Ngủ.
Cô kéo chăn đến cái trán, che lại mặt của mình, cứ như vậy một hồi, Đường Chu trong chăn lăn qua lộn lại, cảm giác bên tai nhẹ nhàng chấn động một hồi, bàn tay Đường Chu đem điện thoại di động âm thầm kéo đến.
"Ngủ không được." Thi Từ nhắn lại.
Đường Chu cảm nhận được một loại cảm giác thỏa mãn mềm mại, tay cô chỉ móc vỏ điện thoại di động, đang nghĩ nên trả lời gì.
Tại sao ngủ không được? Muốn tán gẫu sao? Tán gẫu cái gì?
Ngày mai cuối tuần Thi Từ chưa nói sẽ an bài gì, như vậy các nàng sẽ gặp mặt, hiện tại muốn nói gì đây?
Ánh sáng phòng khách tối lại, Thu Thu cũng nằm trong ổ nhỏ của nó ngủ thϊếp đi, không thấy bóng dáng Thi Từ, cô nên nhắn lại chúc ngủ ngon.
Người ngủ không được nên buông di động xuống, nếu như nàng ấy đã hồi âm lại, đây chẳng phải là sẽ khiến nàng ấy càng thêm không buồn ngủ sao?
Nhưng mà khi đó nàng ấy ở trong phòng khách, xem ra thật sự có tâm sự.
Cô nên biểu đạt quan tâm làm sao đây?
Đường Chu tựa ở trên gối, xoắn xuýt.
--
Ngủ không được.
"Em có thể qua đây sao?" Câu nói này lấp loé ở khung chat, Thi Từ ấn ấn thái dương.
Tại sao có thể dung túng tâm tư của chính mình viết ra câu nói như thế này?
Cái này quá rõ ràng, lại quá có tính mê hoặc.
Thật muốn gửi đi, con chim nhỏ ngốc nghếch kia căn bản có hiểu không?
Thu Thu ngốc.
Hay là làm cho cô đỏ mặt một chút được không nhỉ? Thi Từ rất thích nhìn dáng dấp Đường Chu đỏ mặt không biết trả lời như thế nào.
Mùa thu Nam thành nhiều mưa, đêm mưa như vậy, càng khiến người ta cô quạnh. Giọt mưa xuyên lá mà rơi xuống kia phảng phất đánh vào trong lòng, quanh quẩn không đi.
Thi Từ chậm rãi cắt bỏ câu nói kia.
Nhưng này lúc, bên kia nhảy ra tin nhắn hồi âm.
"Ôm ~ "
Chỉ qua vài giây, lại giống đã qua lâu rồi.
Tí tí tách tách, đinh leng keng đông, thình thịch thình thịch.
Thi Từ sờ môi nở nụ cười.