Hôm sau Thi Từ cùng Đường Chu đều có tiết, thời điểm hai người chạy tới phòng khám bệnh đã là chạng vạng, mèo con đã trị liệu xong xuôi, mang vòng cổ, tuy rằng vẫn còn bẩn thỉu.
Tiếp đón các nàng vẫn là bác sĩ Lô, ban ngày nàng đã nghỉ ngơi một ngày, tâm tình có chút chuyển biến tốt, chỉ có điều bóng tối của việc bị tú ân ái ngày hôm qua vẫn còn, nàng quyết định giải quyết việc chung, tốc chiến tốc thắng, "Mèo bị thương không nghiêm trọng, trước tiên không thể chạm vào nước, bất quá nó có chút nhát gan sợ người lạ, thời điểm bôi thuốc sẽ không quá phối hợp. Tôi muốn hỏi một câu trước đã, " Bác sĩ Lô nhìn các nàng, "Các người chỉ là cứu trợ thôi, hay là có ý định nhận nuôi?"
Tối hôm qua Đường Chu tiêm vắc xin xong không có bị sốt, chỉ là tinh thần cả ngày hôm nay không tốt, chỗ tiêm có chút sưng đỏ, cánh tay cũng rất nhức, cô cũng đã mất một ngày để nghĩ về vấn đề này.
Bác sĩ Lô nhìn thấu khó xử của Đường Chu, "Xem ra cô vẫn còn là sinh viên, tôi không đề nghị cô nhận nuôi, như vậy là cách làm rất không trách nhiệm."
Tâm tình Đường Chu nhất thời trở nên nặng nề, ". . . Tôi hiểu."
"Tôi nuôi." Bấy giờ Thi Từ đột nhiên mở miệng, vẻ mặt nàng bình tĩnh, ngữ khí chắc chắc.
Đột nhiên Đường Chu nhìn về phía nàng, Thi Từ cười cười với cô, ngược lại hỏi dò bác sĩ Lô, "Cụ thể có gì cần chú ý sao?"
Lông mày Bác sĩ Lô dương dương tự đắc, thái độ hôm nay của vị này còn có thể nói chuyện a.
"Cái vòng cổ này cần phải đeo, không nên để cho nó liếʍ vết thương, đề nghị không tắm rửa cho nó, nếu như làm dơ vết thương thì sau khi khử trùng phải bôi thuốc lần nữa, thuốc bôi ngoài da mỗi ngày bôi ba lần, thuốc kháng sinh mỗi ngày uống hai lần. . . Tôi sẽ kê cho nó thực đơn dinh dưỡng cao và thức ăn cho mèo, vấn đề cần chú ý tiếp đó, lúc tái khám tôi sẽ tỉ mỉ viết trong phần lời dặn của bác sĩ."
Đường Chu không nhịn được sờ đầu mèo con, nhóc con này nhận ra mùi của cô, nhỏ giọng hướng về phía cô kêu to.
Thi Từ vốn thích sạch sẽ nhìn bộ dạng xám xịt bẩn bẩn này của nó, "Một chút nước cũng không thể đυ.ng sao?"
Bác sĩ Lô nói: "Mèo con khá là sợ nước, hơn nữa để phòng ngừa vết thương của nó gặp nước sẽ nặng thêm, nếu như là vấn đề vệ sinh, các cô có thể dùng khăn ướt lau sơ một chút, nhớ phải nhanh chóng hong khô cho nó."
"Được rồi." Đường Chu nghe rất nghiêm túc, "Nếu như vết thương vỡ ra, cần dùng i-ốt khử trùng vết thương sao?"
"Ừm, đúng vậy, " Bác sĩ Lô gật đầu, "Tôi cũng sẽ kê thêm, các cô thêm WeChat làm việc của tôi, có vấn đề gì có thể hỏi."
"Vâng, được ạ, " Đường Chu đi lấy điện thoại di động.
Thi Từ đã móc di động ra, "Thêm của tôi đi."
Bác sĩ Lô nhìn chằm chằm Iphone X trước mặt, nhịn ý cười bốc lên từ trong lòng ra bên ngoài xuống, Thi Từ lạnh nhạt nhìn nàng, bác sĩ Lô nhún vai, "Không thành vấn đề."
Chờ hai người này nộp tiền xong xuôi, một người ôm mèo con, một người nhấc theo túi chứa thức ăn cùng thuốc cho mèo, vai sóng vai đi ra ngoài.
Một khung cảnh nhìn rất đẹp đẽ giống như trong phim tình yêu vậy --
Thực sự là quá chói mắt!
Thôi thôi, single dog nàng vẫn nên chuyên tâm vào công tác là được rồi.
Đường Chu đi theo Thi Từ trở về nhà, dè dặt cầm nửa chiếc khăn mùi soa thấm ướt nước ấm lau chùi cho mèo con, cô rất có kiên trì, từng chút một mà lau, nhẹ giọng dỗ dành, chỉ chốc lát sau, mèo con lộ ra bộ lông vốn màu trắng, trên người có hoa văn màu cam, con mắt màu xanh biếc thanh thấu.
"Em thật là đẹp mắt a." Đường Chu cười đến mặt mày cong cong.
Con mèo con meo meo kêu, tựa như đang đáp lại sự tán dương của cô.
"Đặt cho nó một cái tên đi." Thi Từ nhìn cô, ánh mắt phi thường ôn hòa.
Con mắt Đường Chu sáng lấp lánh nhìn về phía nàng, từ khi ở trong bệnh viện nghe nàng nói phải nuôi chú mèo con này, ánh mắt Đường Chu nhìn nàng so với trước đây càng nóng hơn nhiều.
Thi Từ rất thích ánh mắt như thế.
"Lấy tên là gì đây?" Ngón tay Đường Chu gãi lên đầu con mèo con tại đang nằm trên đầu gối của mình, nhìn Thi Từ cười, nụ cười kia cũng so với trước đây nhẹ nhàng vui vẻ hơn.
Thi Từ rất thích nụ cười như thế của cô.
"Ừm. . ." Thi Từ lười biếng dựa vào ghế sô pha, sờ sờ cằm, "Đúng vậy, lấy tên là gì mới được đây?"
Đường Chu mặc sweater ghép màu, hai ống tay áo cùng cổ áo là màu xanh lục, trước ngực là xám nhạt, không có hoa văn, không có hoa văn. Là kiểu cực kỳ đơn giản.
Chút xanh lục này lại lộ ra khuôn mặt nhỏ sáng bừng của cô, đường nét từ mũi đến môi cực kỳ mềm mại lại tinh xảo, kiểu áo rộng phác hoạ ra bờ vai cùng cái cổ tinh tế mềm mại của cô, hơi chập trùng nhô lên.
Đường Chu hạ thấp mặt xuống chọc con mèo, không nhìn thấy ánh mắt Thi Từ dao động trên người nàng, bất quá cho dù bị nhìn thấy, Thi Từ cũng không muốn khắc chế, môi nàng câu lại khẽ cười, khi vận may đến thì bỗng nhiên trong lòng cũng sáng rực, nói: "Gọi là Thu Thu thì thế nào?"
Động tác của Đường Chu dừng lại, kinh ngạc ngẩng mặt lên.
Ánh mắt Thi Từ lóe lên, độ cong khóe môi không thay đổi, "Làm sao vậy, có phải là. . . Nhũ danh của em cũng gọi là Thu Thu?"
(*ps: chữ Thu trong nhũ danh của Đường Chu và chữ Chu trong tên cô đều có nghĩa là tiếng chiêm chϊếp, líu lo của con chim.)
". . ." Đường Chu im lặng, lần thứ hai hạ thấp mặt.
Nếu như cô có chút kinh nghiệm, Thi Từ nghĩ, nếu như cô hiểu như thế nào là tán tỉnh, cô sẽ nói cái gì, "Sao thế? Nếu như cô nghĩ rằng tên em là Thu Thu, vậy em chính là Thu Thu." Cô có thể sẽ thuận thế dựa theo lời nàng mà nói.
"Vâng, nhũ danh ba em lấy cho em." Nhưng mà trên thực tế con chim nhỏ ngây ngô Đường Chu này cái kỹ xảo gì cũng không hiểu, cô chỉ có thể nói thẳng.
Thi Từ thu chân lại, cũng thu hồi tâm tư khác, nàng nói: "Vậy chúng ta đổi cái khác?"
Đường Chu nghĩ đến con chó trong nhà Thi Từ, "Tên Pudding rất đáng yêu."
"Ừm. . ." Thi Từ lộ ra cái vẻ mặt sao cũng được, nhún vai nói, "Thi Hải lấy đó."
"Chó với mèo, cô thích chó hơn sao?" Đường Chu đột nhiên hỏi.
Thi Từ suy nghĩ một chút, gật đầu thừa nhận.
Đường Chu lại trầm mặc xuống.
"Em sợ Pudding, em thích mèo hơn đúng không?" Thi Từ cười hỏi cô.
"Ừm. . . Khi còn bé bị chó rượt chạy, suýt chút nữa thì bị cắn." Đường Chu nhẹ giọng nói, mèo con trong tay mang vòng cổ ngẩng đầu nhìn cô.
. . .
Không biết nói gì.
Cô chỉ là nhặt được mèo con mà thôi, tất cả phí dụng khác đều là Thi Từ bỏ ra, cô tiêm vắc xin cũng là Thi Từ dẫn cô đi, hiện tại Thi Từ còn muốn thay cô nuôi. Cho dù nàng cũng không quá thích mèo, nhưng mà Đường Chu biết Thi Từ sẽ chăm sóc cho nhóc con này rất tốt.
Bởi vì Thi Từ chính là người như vậy.
Nàng thật sự là quá tốt rồi, Đường Chu không nghĩ ra phương thức gì để cảm ơn nàng.
"Tên của nó để em đặt được chứ?" Thi Từ cười nói.
"Gọi Thu Thu cũng được." Đường Chu nhỏ giọng nói.
"Vậy không được, trên thế giới chỉ có thể có một Thu Thu." Thi Từ nhìn cô.
Đường Chu ngẩn người, ngại ngùng muốn nói thế giới này khẳng định không chỉ có mình cô có cái nhũ danh này, cô lại có chút không dễ chịu, liền không có trả lời ngay.
"Như vậy đi, vậy thì gọi -- Thu Thu nhé?" (gần giống cách đọc, khác cách viết, khác nghĩa)
Thu Thu?
Cùng với nhũ danh của cô khá tương đồng, con mèo con này cũng là nhặt được vào mùa thu, cũng thích hợp với tên của con gái. Đường Chu vừa đọc vừa nghĩ, suy nghĩ một chút, lại vừa đọc vừa nghĩ, càng nghĩ càng thích, sờ sờ đầu mèo con, "Mày thích cái tên này sao?"
"Không thích nó cũng không từ chối được." Thi Từ nhún nhún vai.
"Cũng đúng. Mày chỉ có thể nhận." Đường Chu gật đầu.
Hai người nhìn nhau, cùng cười rộ lên.
Sau khi cười xong, hai người đều không nói gì.
Lúc đêm xuống, Đường Chu cũng không biết mấy giờ rồi, cô liếc nhìn ngoài cửa sổ, khu tòa nhà của giáo sư cùng ký túc xá của sinh viên cũng không náo nhiệt giống nhau, an tĩnh, xa lạ, là một thế giới khác của người lớn, không giống thế giới của bọn cô.
Đèn tỏng nhà Thi Từ chỉ bật lên một bóng, ánh đèn trắng nhu hòa, cũng rất ấm áp. Nàng mặc một bộ jumpsuit tơ tằm màu xanh đậm, hai cái chân dài vùi vào trong sô pha, ánh mắt nhìn chăm chú chính mình cũng như sáng như ngọn đèn này.
Đây là lần thứ nhất Đường Chu nhìn thấy, ở trong buổi tối tại nhà Thi Từ, có một loại cảm giác thật kỳ diệu, có một loại vọng động muốn đi thân cận nàng.
"Có cái gì em có thể làm sao?" Đường Chu nhẹ giọng nói, "Không thể để tất cả mọi chuyện đều phải phiền phức đến cô. . ."
"Đương nhiên, có lúc cô sẽ rất bận, sẽ không chiếu cố được nhóc con này. Em cũng phải chăm sóc nó."
Đường Chu dùng sức gật đầu, "Em sẽ!"
"Đã nói rồi đó, Thu Thu hai chúng ta cùng nuôi, em cũng không thể lười biếng."
Đường Chu lắc đầu, ánh mắt kiên định, "Em đương nhiên sẽ không!"
Môi Thi Từ giương lên ý cười.
Những ngày sau đó, Đường Chu thường xuyên đi qua nhìn Thu Thu, đây là lần đầu tiên cô nuôi thú cưng, chuyện không lớn không nhỏ, mọi thứ đều phải bận tâm, ở trên internet tra rất nhiều tư liệu, viết rất nhiều ghi chú, cùng Thi Từ tán gẫu về ghi chép trên WeChat không ngừng tăng lên.
Thi Từ cực kỳ hào phóng, bên trong chỗ ở của nàng lục tục xuất hiện: Bãi cát cho mèo, bát ăn, ổ mèo, gậy chơi đùa với mèo. Các loại thức ăn cho mèo, đồ hộp cùng đồ ăn vặt cho mèo.
Mỗi lần đều hẹn trước thời gian cùng Đường Chu mang Thu Thu đi tái khám, tiêm vắc xin. Trong sự dốc lòng chăm sóc của các nàng, Thu Thu rất nhanh phục hồi khỏe mạnh, cân nặng cũng tăng, lá gan cũng lớn không ít.
Sau đó Thi Từ còn mua nhà vệ sinh tự động cho mèo, máy tự động cho mèo ăn, thậm chí còn kêu người lắp camera ghi hình, để Đường Chu bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu thông quá điện thoại di động cũng có thể nhìn thấy Thu Thu.
Đường Chu phi thường hài lòng, thỉnh thoảng liền mở ra nhìn một chút. Buổi tối trước khi ngủ cũng sẽ mở ra xem, còn có thể cùng Thi Từ tán gẫu.
Trương Tử Nam cũng phát hiện, cậu ta cảm thấy mới mẻ, "Đây là mèo của ai?"
Đường Chu giống những người mới vừa nuôi mèo không nhịn được muốn khoe khoang con của chính mình, "Có phải là rất đáng yêu hay không, bà nhìn một chút đôi mắt của nó kìa!"
Trương Tử Nam chà chà khen, "Là rất đáng yêu, " Ánh mắt của cậu ta cũng rất nhạy bén, "Đây là nhà ai? Bà này, ơ, đây cũng đâu phải là video trên internet a?"
Đường Chu giải thích với cậu ta, "Là mèo hoang mấy ngày trước tui nhặt được, hiện tại nuôi ở nhà Thi giáo sư. . ."
Trương Tử Nam nghe xong, một lúc trợn mắt lên, một lúc lại nhìn về phía di động của Đường Chu, nghiêng đầu nỗ lực lý giải, "Cho nên. . . Hiện tại con mèo này, a, không, Thu Thu, cái tên quái quỷ gì thế này? Là bà nuôi chung với Thi giáo sư?"
"Ừm, đúng vậy." Đường Chu gật đầu. Cô do dự một chút, không nói nhũ danh của mình là Thu Thu, cũng không nói tại sao các cô lại lấy cái tên này.
Trương Tử Nam luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng lại không nói ra được chỗ nào không đúng, chỉ có thể nói, "Vậy cảm tình của bà cùng Thi giáo sư thật tốt a!"
Sau đó Trương Tử Nam lần thứ nhất nhìn thấy bạn chung ký túc của mình run lên, lộ ra vẻ mặt xấu hổ, thấp giọng nói, ". . . Cũng không có tốt như vậy."
Trương Tử Nam nhìn chằm chằm gò má của cô vô thức đỏ ửng lên, nhất thời bị thấy cô dễ thương muốn xỉu, ôm cô cười ha ha, "Ôi, bà còn có một mặt như vậy a, ha ha ha ha, bà thẹn thùng cái gì?"
Đường Chu bị cậu ta kéo đi trở tay không kịp, ngơ ngác, ". . . Một mặt gì của tui?"
"Phốc, lại nói Thi giáo sư cũng quá tốt rồi, oa, mấy món đồ này rất đắt!" Trương Tử Nam cảm khái nói.
"Ừm! Cô ấy thật sự rất tốt!" Đường Chu không tự chủ lộ ra nụ cười.
Trương Tử Nam ngó ngó cô, muốn nói cái gì lại nhịn xuống.
Nhân mạch của nàng so với Đường Chu rộng hơn lắm, năng lực xã giao cũng so với Đường Chu mạnh hơn nhiều, Thi Từ là nhân vật nổi tiếng như vậy, trong sân trường cũng có một chút tin đồn liên quan đến nàng, chỉ là trước đó Thi Từ không ở trong vòng xã giao của nàng, Trương Tử Nam cũng không thèm để ý.
Bây giờ nhìn lại nàng lại muốn đi hỏi thăm một chút.