Chương 19: Tiểu Thử (3)

Đêm đó Thi Từ từ quán cà phê trở về, nàng hiếm thấy mất ngủ.

Nửa đêm nàng tựa ở đầu giường, kinh ngạc với chuyện mình bị mất ngủ.

Thi giáo sư phi thường am hiểu xử lý số liệu, phân tích số liệu. Đồng dạng, nàng từ trước đến giờ cũng hiểu rõ suy nghĩ của bản thân.

Thế giới này, bất cứ ai sinh hoạt cũng không phải quá dễ dàng. Bất quá đó là biển người mênh mông, là những người nàng không quen biết, không có hình tượng cụ thể, thế nhưng xảy ra ở trên người một cô gái trẻ đầy khả ái, hơn nữa là cô bé mà nàng nhận thức, cũng rất quan tâm, trong lòng Thi Từ phi thường khó chịu.

Thi Từ nhớ đến gương mặt so với người bình thường trắng đến không có huyết sắc kia của Đường Chu, thân thể cô gầy gò, cùng với cách nói chuyện vô cùng đơn giản, dáng dấp suy nghĩ nghiêm túc của cô.

Ký ức như nước lũ tràn ra, những hình ảnh trước đây toàn bộ nhảy ra ngoài, tranh nhau chen lấn mà vọt tới trước mặt nàng.

Cô mặc đồng phục làm việc, cô bởi vì mang giày cao gót quá độ mà trên chân đầy rẫy vết thương, cô mệt đến mức ngủ trên ghế lái phụ.

Trước đó nữa, ngày tết thanh minh đó cô lẳng lặng mà đờ người ra nghiêng mặt nhìn bên ngoài cửa sổ.

. . .

Ngày Thanh Minh không bắt được xe, cũng là một người đi ở trong mưa, ba lô phía sau lưng đè lên người cô, cơ thể cô hơi còng xuống, chậm rãi đi về phía trước.

Còn có cô đói bụng phải ăn vội bánh mì đến mức nghẹn, thời tiết gần 40 độ lại phải mặc bộ đồ gấu dày cộp đi phát tờ rơi.

Thân thể suy nhược mảnh khảnh, lại có nội tâm mạnh mẽ như vậy.

Bằng tuổi cô, bạn cùng phòng hưởng thụ tình yêu đẹp đẽ, em trai mình thì ở nhà nghỉ mát trải qua những ngày ăn ăn ngủ ngủ vui chơi dường như muốn tiến hóa thành con cá mắm.

Không biết là ngậm bao nhiêu cay đắng mới dưỡng thành loại tính cách mạnh mẽ trưởng thành sớm này.

Nếu như cha mẹ còn khoẻ mạnh, làm sao sẽ cam lòng để cô chịu khổ.

Nàng cuối cùng cũng coi như hiểu được, tại sao Đường Chu nói không có thời gian yêu đương.

Giãy dụa trong kế sinh nhai, nỗ lực trong học nghiệp, liền đủ khiến cô bận đến tối tăm mặt mày.

Nhưng. . .

Cô còn nói với mình rằng cô không phải đối tượng tốt để yêu đương.

Thi Từ nghĩ đến vẻ u sầu giữa lông mày Đường Chu trước sau đều chưa từng biến mất, liền ngay cả nụ cười đều là nhợt nhạt.

Không khỏi khẽ thở dài một hơi.

Thi Từ làm việc từ trước đến giờ luôn quả đoán, chỉ là buổi tối hôm đó lướt qua vô số phương án, lại từng cái một bị nàng phủ quyết.

Diệp Thanh Vu không rõ mối quan hệ giữa Thi Từ cùng Đường Chu, nhưng nàng tín nhiệm cách làm người của Thi Từ, mới đem tình huống mình biết đều nói hết cho Thi Từ.

Vẫn là có chút không yên lòng bàn giao con bé, "Chuyện Đường Chu cậu biết là được rồi. . ."

Không chờ nàng nói xong, Thi Từ liền nói: "Mình hiểu mà, chỉ một mình mình biết."

"Ừm." Diệp Thanh Vu thở dài, "Trường đại học cũng là một xã hội thu nhỏ, những năm trước, trường học còn có thể công bố danh sách sinh viên diện đặc biệt, sau công bố đó nhất cử nhất động của những sinh viên kia liền ở trong mắt đại chúng, lòng tự ái của người trẻ tuổi rất lớn a, sau đó có sinh viên nghĩ không thông còn náo loạn tự sát. . . Cho nên hiện tại liền không công bố, cũng không dán thông cáo nữa rồi. . ."

Thi Từ lại nghĩ tới lời của Diệp Thanh Vu, không tự chủ lại thở dài một hơi.

Tạm thời không có biện pháp gì khả thi.

Nàng vươn mình tắt đèn, nhắm mắt lại đi vào giấc ngủ.

Hôm sau nàng tỉnh dậy trễ một chút, sau khi tập thể dục ở nhà, ăn xong bữa sáng, chuẩn bị ra ngoài.

Thời điểm đi ra đóng cửa lại, trên cửa có một bó hoa quấn trong lớp giấy màu cà phê. Hoa hồng trắng cùng bách hợp trắng muốt, nụ hoa xanh nhạt chưa nở hết, hoa tú cầu tím nhạt, phối màu phi thường thanh tân đạm nhã, trên cánh hoa còn có giọt sương, là hoa rất tươi mới.

Thi Từ hơi kinh ngạc. Nàng thường thu được hoa biểu lộ tỏ tình, thư tình thơ tình đều có. Nhưng bó hoa này, không thẻ, cũng không có đôi câu vài lời, cứ lẳng lặng như vậy, chờ đợi sự xuất hiện của nàng.

Giờ làm việc của Đường Chu tại "Tiểu Mân Côi" là chín giờ rưỡi, buổi trưa có nửa tiếng để ăn cơm.

Bấy giờ cô mới có thời gian rảnh mở WeChat ra.

"Học tỷ đã ở trình độ nào rồi chứ? Mới sáng sớm đã mở cửa cho em. Tiền thì không cần đâu, nếu như em có thời gian rảnh lại đây giúp học tỷ trông tiệm là được rồi. " Sau đó gửi đến liên tiếp mặt cười.

Tiếp theo là Trương Tử Nam: "Học tỷ chị tính toán hay lắm a! Để Đường Chu nhà chúng ta đến cửa hàng bán hoa, nam sinh đi mua hoa khẳng định nhiều!"

Học tỷ: "Ha ha, chị đây chính là có chủ ý này. Rảnh rỗi thì lại đây giúp chị bán hoa một chút, Đường Chu em thích gì cứ ở trong tiệm lấy đi là được rồi."

Trương Tử Nam: "Học tỷ, chị sẽ không phải muốn cầm hoa thay tiềnlương đi! Chị cái nhà tư bản này! ! !"

Khóe miệng Đường Chu hơi cong lên.

Một vị học tỷ nghiên cứu sinh năm nhất cùng học viện, năm ngoái ở gần trường học cùng mấy người bạn gây dựng sự nghiệp mở ra một tiệm hoa nhỏ, là Trương Tử Nam giới thiệu vị học tỷ này cho cô quen biết.

Cô nhận sự quan tâm từ Thi Từ rất nhiều, cũng không biết làm sao biểu đạt lòng biết ơn của mình, tối hôm qua lúc đang học tập lại liên tiếp thất thần, Trương Tử Nam đều phát hiện.

Đường Chu là lần đầu tiên chủ động bày tỏ tâm sự với Trương Tử Nam.

Trương Tử Nam nghe được liên tục líu lưỡi: "Wow! Thi giáo sư quá ấm áp đi!"

"Wow! Thi giáo sư quá hào phóng!"

Còn ra một cái kết luận: "Tui cảm thấy cô ấy là đang giúp em trai mình theo đuổi bà!"

Đường Chu dừng một chút, hồi tưởng lời Thi Từ đã nói, lắc đầu nói: "Không phải, cô ấy nói cô ấy cũng là sinh viên Nam đại, cũng có thể xem như học tỷ của tui."

Đường Chu nhớ lại đêm hôm qua, lần thứ hai nhớ tới câu kia của Thi Từ "Có thể gọi cô là Thi (học) tỷ, " dáng vẻ hơi nghiêng đầu cười với cô.

Trương Tử Nam căn bản không tin: "Nói như vậy, cô ấy cũng là học tỷ của tui, cũng không thấy cô ấy quan tâm tui như vậy!"

"Cô ấy nhất định là vì Thi Hải!" Ngữ khí Trương Tử Nam khẳng định nói.

Đường Chu vốn là muốn nói không phải, sau đó lại không quá xác định rõ.

Cô đem ý nghĩ này tạm thời nhét ở một ngóc ngách trong đáy lòng, "Tui nghĩ biểu đạt một chút lòng biết ơn, lại không có biện pháp gì hay."

Kỳ thực cô muốn tặng quà, nhưng mà vừa nhìn đến ví liền ngượng ngùng, tiếp đó lại thực sự không nghĩ ra muốn tặng cái gì.

Trương Tử Nam cũng khổ não, "A! Đúng vậy! Cũng không thể để bà lại đi hẹn hò với Thi Hải một lần chứ?"

Đường Chu: ". . ."

"Vậy cùng với Thi giáo sư hẹn hò một lần thì sao?" Não Trương Tử Nam tự động mở ra.

Đường Chu: ". . . Bà đang nói cái gì a!"

Trương Tử Nam cười hì hì.

Đường Chu thấy cậu ta cũng không chủ ý, chỉ có thể tự mình nghĩ, sau đó thật sự có một ý nghĩ.

Kỳ thực cũng rất đơn giản.

"Bà có biết học tỷ mở hoa tiệm cạnh học viện chúng ta hay không?"

"Biết a, tặng hoa? Cũng được!"

"WeChat là cái gì?" Đường Chu lập tức quan tâm muốn liên hệ.

"A? Bà liên hệ bây giờ a? Không đúng, ngày mai không phải bà còn phải đi làm sao? Làm sao có thời gian?"

"Tui dậy sớm một chút qua đó.""

Vậy cũng phải chờ học tỷ mở cửa mới được a. . ."

Trương Tử Nam không hiểu Đường Chu tại sao lại vội đến như thế, nhưng mà Đường Chu chính là cảm thấy nàng lập tức muốn làm chuyện này, muốn ngày mai Thi Từ có thể nhận được bó hoa này, nếu như hoa này có thể làm cho nàng ngắn ngủi ngưng mắt thưởng thức, khiến nàng nở nụ cười, này là đủ rồi.

Nguyện vọng này ở trong lòng ngày một sâu sắc, một phát không thể bóp chết.

Rất lâu rồi cô không có thực sự chủ động đi làm một chuyện như thế.

Sáng sớm rất thuận lợi, lúc cô treo bó hoa trên nắm cửa nhà Thi Từ, cô liền thở ra một hơi, lộ ra ý cười nhợt nhạt.

Cô cũng không có để lại lời nhắn, cũng không có gởi tin nhắn cho Thi Từ.

Hi vọng lúc nàng thu được có thể cười một cái, là đủ rồi.

Đường Chu là nghĩ như vậy.

Nên sáng sớm mở cửa ra là có thể thấy được.

Cô ăn cơm, không phát hiện bên môi chính mình nở ra một ý cười.

Vội vã ăn xong cơm trưa, cô lại phải đến sảnh trước phục vụ khách hàng.

"Tiểu Mân Côi" là nhà hàng hai sao Michelin, trên dưới hai tầng lầu, thế nhưng chỗ ngồi không nhiều. Bởi vì là nhà hàng cơm kiểu Tây, hoàn cảnh lại tốt, khách đến ăn cơm thời gian khá là dài.

Đường Chu đã hoàn toàn thích ứng loại nhịp điệu này, giống như việc cô đã thích ứng giày cao gót dưới chân.

Nhưng mà cô không nghĩ tới vào lúc ba giờ chiều, lại gặp được Thi Từ.

Khi đó Đường Chu đang chào hỏi một bàn ăn khác, mới vừa viết xong món, quản đốc liền đến, "Có khách chỉ rõ muốn em phục vụ, là người phụ nữ lần trước gọi rượu, em biết chứ."

Không phải vị trí lần trước, vẫn ở lầu hai.

Tóc Thi Từ ngắn hơn một chút, thêm một vài màu sắc. Là một loại màu trà rất ưa nhìn, mặc một chiếc quần dài màu đen, nghiêng mặt nói chuyện cùng người phụ nữ đối diện.

Nghe được thanh âm, quay đầu mỉm cười với nàng, hướng nàng vẫy tay.

Cái mỉm cười kia lại như trong ngày hè, một đóa Bạch Vân xanh thẳm giữa thiên không.

Nhẹ nhàng, ấm áp, bay vào trong trái tim Đường Chu.

"Ăn cái gì?" Ánh mắt Thi Từ từ trên người Đường Chu chuyển tới chị Miu.

Chị Miu xua tay, "Cô mời chị ăn cơm, cô gọi cho chị luôn đi."

Trọng điểm của chị ta đều ở trên người Đường Chu, hai mắt sáng lên, "Cô bé này thật xinh đẹp, sinh viên của cô à?"

Thực đơn trên bàn mở ra, Thi Từ lại là nở nụ cười, "Không phải học trò của em, là một người bạn nhỏ của em."

Người bạn nhỏ.

Ba chữ này lại giống trời nắng đập tới một tia chớp, ở sau tai Đường Chu nổi lên mấy cục da gà.

Tâm trí Đường Chu bình tĩnh, không dám lại nghĩ tới chỗ khác, ánh mắt rơi xuống, thấy được hai cánh tay duyên dáng của Thi Từ, cổ tay phải đeo một cái đồng hồ và một dây chuyền vàng. cổ tay trái là trống không.

Hình như nàng là thuận tay trái?

Đường Chu mơ hồ có cái ấn tượng này.

Thi Từ chọn món xong rồi, lần này liền không thèm nhìn thực đơn rượu, trực tiếp nói với Đường Chu: "Rượu vẫn là chai lần trước."

Hai hàng lông mi nhỏ dài của Đường Chu chợt nảy lên.

Chị Miu bên cạnh bấy giờ mở miệng, "Cô cư nhiên gọi rượu? Cô lại không uống."

Môi Đường Chu mím chặt.

"Mời ngài ăn cơm, đương nhiên muốn gọi chút rượu, yên tâm, chị uống say em đưa chị trở về." Thi Từ mỉm cười nói, nghiêng mặt nhìn Đường Chu, "Liền gọi những món này đi."

Đường Chu cầm lấy thực đơn và rượu đơn, chần chờ bất định mà nhìn nàng.

Con mắt Thi Từ phi thường đẹp, đồng tử trong suốt đến gần như hiện ra màu lam, con ngươi đen láy như bảo thạch, nhìn qua rất sinh động, mà thời điểm nàng nhu hòa nhìn ngươi, giống như có ánh sáng chiếu lên trên người.

Nàng hơi cong mắt, như là hiểu được xoắn xuýt trong lòng Đường Chu, dùng ý cười động viên cô.

Môi dưới của Đường Chu lộ ra một chút dấu vết do răng cắn, rốt cục cô gật gật đầu, thu thực đơn cùng rượu đơn xoay người.

Hai con mắt Thi Từ nhìn bóng lưng của cô, lướt xuống, nhìn một chút cẳng chân nhỏ dài thẳng tắp của cô, dọc theo đường nét sạch sẽ tú lệ đi xuống, là mắt cá chân xinh xắn, đôi chân bên trong giày cao gót hình như không còn dán băng cá nhân nữa.

Lúc này Thi Từ mới thu hồi ánh mắt.

Chị Miu đã nhìn chằm chằm nàng hơn nửa ngày rồi, nụ cười trong mắt đều là mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu, "Ô, hoàn hồn rồi?"

Thi Từ không thể không cười cười một cái.

Chị Miu: "Đây hoàn toàn là thức ăn trong giỏ của cô a! Cô dẫn Chị tới nơi này ăn cơm chính là đến xem cô bé này chứ gì?"

Thi Từ khựng lại một chút, lắc đầu, "Không phải như chị nghĩ."

"Cô ấy vẫn còn là sinh viên."

"Nhìn qua là rất là nhỏ." Chị Miu cười híp mắt, "Nữ sinh đại học. . . Chà chà chà, bánh bao nhỏ!"

Thường ngày chị Miu cũng hay nói đùa như vậy, từ trước đến giờ chị ta đều ngôn từ lớn mật, nhưng Thi Từ lại có chút không thể tiếp thu chị ta nói Đường Chu như vậy, nhăn mặt chau mày.

"Sao vậy? Nếu như cô không theo đuổi, chị đây ngược lại thật ra. . ." Chị Miu kéo dài thanh âm.

Thi Từ nhìn chị ta, "Thi Hải thích cô ấy."

Chị Miu: ". . . A."

Nghe xong liền cảm thấy vô vị.