Thi Từ mang theo một tia nghi hoặc lái xe về tới khu căn hộ của giáo sư.
Nàng ở tại một căn hộ khá là mới trong tầng, lái xe đỗ vào ga ra xong, xuống xe tìm túi xách trước, dư quang liếc đến ghế lái phụ bên kia có một không thứ thuộc về nàng.
Thi Từ cúi người nhặt lên, là một món đồ nhỏ, tai nghe màu đen được cuộn tròn lại.
Đường Chu một đường chạy thẳng vào trong ký túc xá, đóng cửa lại bèn dựa người vào cánh cửa phía sau lưng thở dốc.
Trên chiếc cổ trắng nõn của cô có những hạt mồ hôi óng ánh, còn nổi lên một lớp da gà.
Trong ký túc xá dù sao cũng chỉ có một mình cô, cô từ từ ngồi xuống mặt đất, túi cũng vứt ở một bên. Thở một hơi thật dài, phục hồi tinh thần lại đi nhìn thử cốc tình nhân Trương Tử Nam đưa cho mình, cũng may là bên dưới có lớp lót, cốc búp bê lại nhỏ vừa nắm tay, cho nên không bị gì cả.
Máy điều hòa không khí chưa mở, cửa ban công chưa đóng lại, ánh sáng bên ngoài nương theo cơn gió mát dịu, sâu kín chiếu rọi vào phòng.
Hai tay Đường Chu che mặt của mình lại, từng lọn tóc đen mượt buông xuống.
Sao đột nhiên lại nhớ lại. . .
Đã rất lâu rồi cô không nhớ đến.
Ở đại học cô không muốn có bạn thân, cũng không thích tiếp xúc thân thể cùng người khác, ngoại trừ Trương Tử Nam.
Trương Tử Nam là cô gái phương Bắc nhiệt tình rộng rãi, thời điểm hài lòng hưng phấn sẽ ỷ vào chiều cao nắm vai Đường Chu, ôm cổ của cô, cười ha ha, cô cũng không có chỗ nào là không thích ứng.
Có lúc cùng với tất cả giáo viên nước ngoài và du học sinh đồng thời gặp mặt ôm nhau cũng không có gì không quen, lúc diễn hội thoại tiếng Anh, tứ chi tiếp xúc cùng nam sinh nữ sinh càng không có bài xích gì.
Nhưng vì cái gì vừa nãy. . .
Thi Từ cao hơn cô, huống hồ còn mang giày cao gót, lần thứ nhất đυ.ng vào vai nàng, lần thứ hai là cả người cô nhào vào lòng nàng.
Đường Chu có thể phản ứng lại chính là -- đây là một cái ôm thành thục mềm mại.
Mùi hương không biết tên xông vào trong khoang mũi, cho dù ở dưới thời tiết nóng nực mùa hạ như vậy, khí tức trộn lẫn mùi mồ hôi của nàng vẫn là cực kỳ dễ ngửi, nhưng thân thể của cô lại theo bản năng trở nên căng thẳng, không lý do gì lại khẩn trương lên.
Ngay bây giờ vẫn còn đang nổi da gà.
Phản ứng thân thể của cô lại như vừa nhận ra cái gì đó, loại cảm giác thân thuộc kia nhanh chóng gợi lại điều gì đó trong miền ký ức xa xôi thăm thẳm của cô.
Buổi tối đêm hôm đó, bên trong tầm nhìn của cô một mảnh đen kịt, cảm quan trên toàn thân cô đều bị mở ra, cũng là thân thể thành thục mềm mại đó dán vào người cô, mùi thơm thanh u nhàn nhạt ẩn giấu bên trong cùng với âm thanh đặc hữu khàn khàn của người phụ nữ đó.
Cô cảm giác như chính mình bị chôn vùi ở một vùng đất bên trong khu rừng rậm sâu thẳm, giật giật thân mình phản đối, ngón tay mềm mịn hơi nóng của người phụ nữ kia lại như dây leo quấn quanh bản thân, mà lúc môi nàng hạ xuống, cảm giác lại như cây cỏ trong rừng dạt ra hai bên để lộ ra một vài đóa hoa hồng đỏ, từng đợt sóng dữ phun trào bao trùm toàn cơ thể.
Đường Chu đột nhiên lắc đầu, muốn bỏ qua cảm giác này, cô không muốn ôn lại hồi ức này.
Cô thẳng thắn tiến vào phòng tắm, mở vòi hoa sen giội nước thẳng xuống mặt. Giọt nước bèn từ trên gò má cô chán nản lăn xuống.
Đường Chu cúi đầu nỗ lực chống lại cái ký ức ào đến mãnh liệt kia.
Một lúc lâu sau, cô cởϊ qυầи áo bắt đầu tắm rửa.
Nước lạnh trong trường là miễn phí. Bắt đầu từ năm kia, mỗi một gian ký túc xá đều được trang bị vòi hoa sen cùng máy điều hòa không khí.
Cái vòi hoa sen này đã dùng mấy năm, có mấy mắt không phun được nước, nhưng vẫn có thể dùng được.
Từng dòng nước lạnh phun ra, hai tay Đường Chu vò lấy mái tóc, yên lặng đứng đó.
Cũng không tính là hồi ức không hay, chỉ là mấy năm kia quá khổ, mẹ cần phải tiến hành lần giải phẫu thứ hai, khi đó cô và mẹ từ Bội thành khó khăn trở về Nam thành, đã nợ không ít tiền. Cô đành phải đưa ra lựa chọn vạn bất đắc dĩ. Một cơ hội như vậy, là nhánh cỏ cứu mạng cuối cùng, cô khi đó mới vừa tròn mười tám tuổi vẫn rất bé nhỏ, không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể nắm lấy cơ hội này.
Cô vốn cho đó sẽ là nam nhân, kết quả lại là một người phụ nữ.
Cho nên việc đó mang lại cho cô sự đả kích không nhỏ, một dấu ấn như thế khắc sâu vào trong trí nhớ của cô.
Nguyên bản ngày càng hỏng bét.
Chuyện cách đây nhiều năm, bấy giờ nhớ lại tâm tình của cô bách vị tạp trần, rất là phức tạp.
Cô vốn cho đó sẽ là cơn ác mộng bết bát nhất đáng sợ nhất trong cuộc đời của mình.
Có thể là bởi vì đêm đó gặp người phụ nữ kia, tình huống xảy ra ở ngoài phạm vi hiểu biết của cô.
Hiện tại hồi tưởng lại, vẫn cứ không hiểu lắm đó là loại cảm giác gì.
Cô vốn nên bài xích chống cự cái đoạn hồi ức kia, dù sao cũng là không có cảm tình, nhưng đó lại là điều mà bản thân chủ động lựa chọn, nhưng đến cuối cùng, cũng không thể lưu lại mẹ.
Cô đã làm hết thảy những điều bản thân có thể làm, tại sao vẫn không thể giữ mẹ lại?
Giáo dưỡng, tự tôn tự ái của cô, toàn bộ đều không cần, cô đã không còn cha, cô đã làm được đến trình độ này, vì sao trời cao còn muốn cướp đi mẹ của cô?
Một đoạn ngày tháng rất dài kia, cô đều sống trong phẫn nộ bi thương, còn tự phủ định cùng chán ghét bản thân.
Cô là cố ý không nghĩ đến chuyện đêm hôm đó nữa.
Đến lúc cô dần dần tiếp thu được việc cha mẹ đã rời xa mình, trong một đêm vắng lặng nào đó, sau khi học tập đến mệt mỏi, trong giấc mộng không đề phòng đến kia, tình cờ mới lóe lên khoảnh khắc ngắn ngủi đêm đó, thậm chí là chỉ trong tích tắc.
Đường Chu kinh ngạc mà xuất thần, nước trong vòi hoa sen không ngừng mà phun ra ngoài, khiến phòng tắm bốc lên một làn sương nhàn nhạt.
Giọt nước từ trên thân thể trắng trẻo thướt tha của cô lướt xuống, gây nên gợn sóng mềm mại bên ngoài làn da của cô.
Trong bóng tối, tiếng nói ngậm lấy ý cười của nữ nhân, còn có khí tức nguy hiểm, cũng như hơi nước lan tràn tới thế này, nàng nói: "Người bạn nhỏ, em thành niên hay chưa?"
"Xuỵt xuỵt xuỵt, đừng khóc, đừng khóc, để tôi nhìn em một chút. . ."
"Được được được, tôi chỉ muốn nhìn em thôi, ngoan, đừng khóc. . ."
Thân thể Đường Chu không tự chủ run đến, cô ôm lấy hai tay, phảng phất lại trở về đêm hôm đó, cô từng chút một mà bại lộ dưới tầm nhìn của người phụ nữ kia. . .
Không được không được, không thể nhớ lại nữa.
Hốc mắt của cô đỏ lên.
Loại cảm giác tự mình phỉ nhổ kia lại trở về, cô chán ghét khi đó bản thân không có lựa chọn nào khác, bản thân không có năng lực, chán ghét mục đích cùng sự thực của buổi tối hôm đó.
Nhưng mà cô lại không tài nào chán ghét người phụ nữ kia được, thực sự là rất quỷ dị.
Nếu như có thể chán ghét, lại giả thời gian trôi đi, nói không chừng liền thật có thể quên đi, hoặc là phong tỏa lại nơi sâu xa của ký ức, không nghĩ đến nữa.
Nhưng bây giờ chỉ là một cái lơ đãng va chạm,
Đường Chu lại mới phát hiện nguyên lai tất cả chi tiết nhỏ cô đều nhớ rõ. . .
Đêm khuya, mưa rào và sấm chớp mà chỉ mùa hè mới có quét qua, vội vàng lại ngắn ngủi, sau khi xua đi thời tiết nóng nực của ban ngày, chính là mưa nhỏ ôn nhu tí tách tí tách.
Ở trong nhà bếp, Thi Từ bỏ mấy lát chanh tươi mới cắt ra, tận hưởng hương khí của thiên nhiên.
Vị chua kèm vị thơm tươi mới này có thể duy trì khoảng một đêm, vào sáng sớm mùa hè tỉnh lại ngửi thấy được dư vị, thật là một chuyện tình thích ý.
Nàng ở dưới ánh đèn màu da cam của nhà bếp uống sữa tươi, thỉnh thoảng liếc nhìn WeChat.
Sau khi nàng nhặt được MP3 trở về nhà, ở trên WeChat gửi cái yêu cầu kết bạn, từng là sinh viên khối khoa học tự nhiên, nàng có cái bản lĩnh đã từng gặp qua con số nào là sẽ không quên được, rất dễ dàng liền nhớ tới tờ giấy viết số điện thoại mà Đường Chu đã từng cho nàng kia.
Đã qua bốn mười mấy phút, sữa bò cũng đã nhanh chóng uống xong, WeChat vẫn không phản ứng chút nào.
Thi giáo sư đặc biệt chú trọng dưỡng sinh, mười giờ rưỡi sẽ lên giường ngủ, hiện tại đã mười một giờ.
Thi Từ rửa cốc, tắt đèn, bước vào phòng ngủ, thắp cây nến hương lên.
Có thể là đã ngủ thϊếp đi chăng?
Thi Từ đắp cái chăn mỏng tơ tằm, lúc vừa muốn đem điện thoại di động bỏ xuống, di động lại chấn động một chút.
Thi Từ nửa ngồi, ngón tay trắng thon dài gãi cằm của chính mình.
Tin nhắn Thi Từ gửi tới để kết bạn là -- cô là Thi Từ, Mp3 của em rơi trên xe của cô rồi.
WeChat của Đường Chu là một cái tên tiếng Anh đơn giản -- Zoe.
Phía dưới là tin nhắn tự động của WeChat – yêu cầu kết bạn của bạn đã được thông qua, hiện tại các bạn có thể trò chuyện.
Sau đó bên kia liền nhắn tới --
"Thi giáo sư, ngại quá, vừa mới xem WeChat, cảm ơn cô, cho hỏi lúc nào cô thuận tiện, em qua đó lấy?"
Thi Từ xem đồng hồ, sắp mười một giờ rưỡi rồi.
Người trẻ tuổi chính là thích thức đêm.
Nàng suy nghĩ một chút, chậm rãi đánh chữ, "Không cần khách khí, sáng mai có thể tới lấy."
Sau đó gửi địa chỉ cùng số phòng của chính mình qua.
Đường Chu rất nhanh trả lời lại, "Em nhớ rồi, sáng sớm ngày mai có thể không ạ? Cô cho em thời gian cụ thể."
Thi Từ hơi cười một cái, "Ngày mai em không cần đi làm?"
Đường Chu: "Không cần. Em làm từ thứ hai đến thứ sáu."
Thi Từ: "Sáng mai có muốn ngủ nướng thêm một chút chứ? Cô không có vấn đề, ngày nào cũng có mặt ở trường học, em cứ đúng giờ tới."
Hai người nhắn qua nhắn lại một hồi hầu như đều là trả lời ngay lập tức. Bấy giờ Đường Chu bên kia đột nhiên chần chừ vài giây, "Em không ngủ nướng, cô muốn em qua chậm một chút sao?"
Ngoan như vậy?
Thi Từ hơi nhướng mày, "Không cần," nàng thoáng suy tư, đánh lại, "Tám giờ có thể tới đây."
Đường Chu: "Được rồi."
Nói tới đây, cũng đã gần như đem sự tình an bài xong xuôi.
Giờ phải nói câu chúc ngủ ngon chứ nhỉ? Có những đêm Thi Từ cùng bạn bè nước ngoài tán gẫu, lúc kết thúc sẽ thuận miệng nói một câu, nhưng cùng bạn bè trong nước cũng không có thói quen này.
Bây giờ mấy đứa trẻ không biết là có thói quen này hay không? Hay là câu chúc ngủ ngon này chỉ có thể nói với bạn bè? Hay là chỉ cần nói xong chuyện là được rồi?
Thi Từ đang nghĩ ngợi, bên kia Đường Chu lại gửi tới một đoạn tin nhắn, "Em còn chưa chính thức cám ơn cô, trước đó trong nhà hàng cô mở rượu giúp. . . Cảm ơn cô."
Không phải đã đã cám ơn sao? Còn dùng từ "chính thức" nữa.
Thi Từ cong cong môi.
Vậy vừa nãy là xảy ra chuyện gì a? Cũng không chào một tiếng, cũng không quay đầu lại, bỏ chạy vào ký túc xá.
Thi Từ lại muốn trêu cô.
"Không cần cám ơn, chỉ cần không tức giận chuyện vừa nãy cô cướp miếng bánh bí đỏ nướng kia của em là tốt rồi."
"Em là tức giận sao? Cho nên vừa nãy xuống xe cũng không nói một tiếng hẹn gặp lại với cô liền chạy mất?"
Thi Từ liên tiếp gửi qua hai tin, tâm tình đặc biệt sung sướиɠ.
Nàng đương nhiên biết Đường Chu không có tâm tư này. Nàng liền là cố ý muốn nói như vậy.
Hiện tại có thể tưởng tượng đến cảnh tượng cô bé đối diện nhất định là kinh ngạc đến không được, thậm chí khả năng có chút kinh hãi, vẻ mặt nhất định đặc biệt nghiêm túc, nói không chừng còn cắn môi.
Mình không phải có chút quá xấu xa a.
Thi Từ nghĩ.
Ai, nhưng là không khống chế được bản thân tại sao lại làm vậy nhỉ?
Khóe môi Thi Từ mất khống chế nhếch lên.
Tiếng mưa rơi tinh tế ngoài cửa sổ, mùi chanh trong phòng cùng hương nến lẳng lặng mà tản ra mùi thơm thư thái.
Thi Từ một chút cũng không ý thức được lúc này đã so với thời gian ngủ trước đây của nàng ngày càng muộn hơn, bởi vì vào giờ phút này nàng một chút buồn ngủ cũng đều không có.
Nhưng mà nàng chờ một hồi cũng không thấy tin nhắn hồi âm.
Đáng tiếc WeChat không có chức năng "đã xem".
Thi Từ kiên trì đợi thêm một lúc nữa, khung chat bên kia vẫn im lặng.
Lẽ nào chưa xem hai câu này của nàng, vừa nãy nói cảm ơn xong liền đi ngủ sao. . .
Hành động của Thi Từ vô thức giống như đứa bé đang tức giận, nàng bĩu môi, trong lòng có chút không tư vị, ném điện thoại di động về phía tủ đầu giường.
Lập tức lại lắc đầu cười, nàng đang làm gì a, làm chuyện nhàm chán như thế. . .
Một chút dáng vẻ nhà giáo cũng đều không có. . .
Lại nói cũng không có nhà giáo nào như nàng đúng không?
Cũng không phải sinh viên của mình. . .
Ơ? Mình vì sao lại nghĩ đến vấn đề này. . .
Tại thời điểm nàng nghĩ đông nghĩ tây, điện thoại di động trên tủ đầu giường của nàng đột nhiên nhẹ nhàng chấn động.
Thi Từ lấy tới, mở khóa nhìn thử, đúng là Đường Chu gửi đến.
Cô gửi qua một đoạn ghi âm 5s.
Thi Từ nhướng lông mày, ngón tay mở ra.
Ba giây đầu nghe qua vẫn là yên lặng, tiếp theo đó thanh âm trầm thấp mềm mại của Đường mới vang lên.
Cô nói: ". . . Không phải đâu."
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, mưa bên ngoài tựa hồ vẫn chưa dừng, từng tiếng tí tách tí tách tí tách.
Căn hộ dành cho giáo sư này xanh hóa rất tốt, Thi Từ có thể tưởng tượng ra hạt mưa mềm mại rơi vào từng phiến lá trơn dày kia.
Mà lòng của nàng tựa hồ, không chút nào phòng bị, bị một chú nai con ngây ngô dùng cái sừng mới nhú nhẹ nhàng chọt chọt.