Chương 22

Ngày Trùng Dương qua đi, đại quân vốn tạm trú bên ngoài thành bắt đầu lần lượt nhổ trại rời khỏi kinh thành.

Quân đội thuộc quân phủ Hứa Tiết trừ một số ít ra thì phần lớn đều chuẩn bị ngày mai trở về Kinh Tương.

Dương Tuyên phụng mệnh ở lại, lý do là vì hôn sự của Lý Mục.

Chạng vạng tối, trong quân doanh náo nhiệt mà không hỗn loạn, đêm nghỉ ngơi cuối cùng, nhà bếp thêm món ăn, các món ăn phần lớn đều là thịt và rượu. Khắp nơi đều có không khí thoải mái có thể thấy được bằng mắt.

Lý Mục từ trong Viên Môn đi ra, thấy Cao Hoàn đã chờ ở đó thì đi đến, khẽ gật đầu chào hỏi.

Cao Hoàn mặt mày rầu rĩ âu sầu, ánh mắt đã không còn sự rực sáng như trước nữa.

– Lý Tướng quân, bá phụ tôi đến, có lời muốn nói với huynh. Huynh đi theo tôi.

Cậu tránh ánh mắt Lý Mục, thấp giọng nói một câu rồi quay người đi luôn, bước chân vội vàng.

Lý Mục đi theo cậu ta đến bên bờ Ẩm Mã, từ xa nhìn thấy Cao Kiệu đứng bên bờ sông đang nhìn mặt trời sắp lặn trên đỉnh núi xa. Gió thổi tung bộ râu, mái tóc cùng với góc áo của ông, ông lại như đang tập trung suy nghĩ gì đó.

Lý Mục đi đến sau lưng Cao Kiệu, thi lễ với bóng lưng của ông:

– Lý Mục bái kiến Tướng công.

Cao Kiệu không động đậy, mặt vẫn hướng về mặt trời lặn bên kia, cho đến khi nó lặn xuống hẳn đỉnh núi mới chậm rãi xoay người lại, nhìn Lý Mục, nói:

– Lý Mục, ngươi có biết vừa rồi ta đang suy nghĩ gì không?

– Mạt tướng không biết ạ.

– Ta đang nghĩ, hoàng hôn mà ta nhìn thấy ở nơi này chắc cũng đang lặn ở bờ tây Lạc Hà. Nhưng mà ta ở đây nhìn nó, không biết cùng thời khắc này bên kia bờ Lạc Hà người đang nhìn nó lặn xuống sẽ là ai đây?

Trong giọng nói của ông đầy vẻ ưu tư.

Lý Mục chỉ im lặng.

Cao Kiệu nhìn hắn một lát, thở dài.

– Lý Mục, nói thẳng với ngươi, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đặt kỳ vọng vào ngươi rất cao. Ngươi là tướng lĩnh trong quân có năng lực nhất mà ta từng thấy, ta tin chắc rằng tương lai ngươi sẽ trở thành báu vật của nước nhà. Nhưng mà ta không hiểu, vì sao ngay từ ban đầu ngươi đã trăm phương ngàn kế bám lấy câu nói kia của ta? Hành vi cầu thân của ngươi làm Cao gia ta, Lục gia, thậm chí Hứa gia đều trở thành người bị hại bị cuốn vào trong đó. Toan tính của ngươi chắc chắn không đơn giản chỉ muốn làm con rể của Cao Kiệu ta. Hôm nay ta gọi ngươi tới là muốn hỏi ngươi, mục đích của ngươi là gì?

Lý Mục ngước mắt lên, nhìn Cao Kiệu ở đối diện.

– Bẩm Tướng công, Lý Mục không biết tự lượng sức mình cầu hôn lệnh ái, không gì khác ngoài lòng yêu mến của tôi.

Giọng hắn bình thản không chút gợn sóng.

Cao Kiệu nhíu mày nhìn chằm chằm vào hắn, cười lạnh.

– Giỏi cho câu yêu mến! Một câu yêu mến của ngươi đúng là lý do khôn khéo nhẹ nhàng, nhưng lại khiến cho tam đại gia tộc lại bởi vì sự xuất hiện của ngươi mà tổn hại nhau, nghi ngờ lẫn nhau đấy. Bao nhiêu năm nay, hoàng thất cùng sĩ tộc Đại Ngu phân tranh không ngừng nghỉ, nội loạn liên tiếp, tiếng oán thán của dân chúng dậy đất, khó khăn lắm mới ổn định được cục diện đó, ba nhà kiềm chế lẫn nhau, tuy có tranh chấp nhưng không có nhà nào tùy tiện phá vỡ cân bằng đó cả. Lần này, trước có loạn Lâm Xuyên Vương, lại thêm đại chiến Giang Bắc, chính là mượn thế cân bằng của triều đình cùng với lực lượng của ba nhà mới có thể vượt qua được khó khăn. Bây giờ lại bởi vì hành vi này của ngươi mà ba nhà đã trở nên bất hòa.

– Lý Mục, mục đích của ngươi là gì?

Giọng điệu của Cao Kiệu đột nhiên trở nên nghiêm nghị.

– Lý Mục cầu hôn chỉ bởi lòng yêu mến thôi. – Hắn vẫn bình tĩnh đáp lại như trước.

Lông mày Cao Kiệu càng nhíu chặt hơn, sắc mặt cũng rất khó coi.

– Lý Mục, ngươi cho rằng Cao Kiệu ta không làm gì được ngươi có phải không? Nếu như ta muốn kiểm chứng, dù ngươi có dụng ý có mưu đồ gì, ta dù có thưởng thức tài năng của ngươi ra sao, nhưng vì Đại Ngu vì thiên hạ, gϊếŧ một kẻ như ngươi chỉ là việc nhỏ mà thôi.

– Tướng công, tôi có thể hỏi ngài một câu không? – Lý Mục đột nhiên hỏi.

– Nói.- Cao Kiệu mặt lạnh lùng.

– Cho dù không có chuyện Lý Mục cầu hôn, xin hỏi tướng công, thế cân bằng hòa bình giữa đương kim triều đình, bệ hạ cùng với ba nhà có thể duy trì được bao lâu?

Cao Kiệu khẽ giật mình.

– Lý Mục cả gan hỏi một câu nữa, tướng công năm đó Bắc phạt vì sao lại bị thất bại?

Cao Kiệu biến đổi sắc mặt.

– Lý Mục chỉ là một võ phu, chỉ biết hành quân đánh trận, không hiểu việc triều đình. Ngày hôm nay tướng công đã hạ mình đến tìm tôi chỉ bởi vì một câu ký thác kỳ vọng đối với tôi của tướng công, Lý Mục ngay tại đây lập lời thề, bất kể sau này thế cục triều đình như thế nào, nếu tướng công có lòng muốn Bắc phạt, Lý Mục nguyện đi tiên phong, không phá Lâu Lan thề không quay về!

Nói xong, Lý Mục đứng lui sang một bên, không lên tiếng nữa.

Cao Kiệu giật mình, yên lặng nhìn hắn.

Ráng đỏ tầng tầng nơi chân núi, gió thu ngoài đồng thổi, cỏ vàng tung bay, xa xa truyền đến vài âm thanh ồn ào huyên náo của quân doanh.

Cao Kiệu bấy giờ như mới lấy lại tinh thần. Môi ông giật giật, như là muốn nói gì đó nhưng rồi cuối cùng lại không mở miệng, một lần nữa nhìn Lý Mục, yên lặng, hai tay chắp sau lưng bước đi.

Lý Mục nhìn theo bóng lưng Cao Kiệu dần đi xa, quay người đang định rời khỏi thì Cao Hoàn lại đột nhiên bước nhanh tới.

Cậu ta dừng ở trước mặt Lý Mục, nhìn hắn rất chăm chú.

– Lý Tướng quân, tôi cực kỳ sùng kính tướng quân. Nhưng mà huynh lại khiến tôi quá thất vọng. Bây giờ nghĩ lại, khi đó huynh cứu tôi có lẽ đã hạ quyết tâm muốn làm khó bá phụ tôi rồi! Tôi…

Khuôn mặt cậu dần dần đỏ bừng lên.

– Tôi thà tự sát để trả cái mạng này cho huynh cũng không muốn khiến cho bá phụ tôi bị khó xử như thế. Càng không muốn hại A tỷ tôi mất lương duyên, phải lấy nước mắt rửa mặt!

Cậu cắn răng, “soẹt” một cái, rút trường kiếm bên hông ra, đặt lưỡi kiếm ngang cổ họng của mình.

Lưỡi kiếm cắt vào da thịt của cậu. Một vệt máu dọc theo cổ chảy xuống dưới.

Lý Mục nhìn cậu, thản nhiên nói:

– Tử Nhạc, ngươi đã biết ta là người như vậy, ngươi cho rằng dùng mạng mình để uy hϊếp ta có tác dụng hay sao?

Hắn ngẩng lên, nhìn chân trời đang dần dần tối xuống.

– Cũng muộn rồi, ngươi nên về đi.

Nói xong, hắn đi sượt qua người Cao Hoàn.

Cao Hoàn cứng đờ đứng tại chỗ, từ từ quay đầu lại, bắt gặp hắn bước đi rất nhanh, bóng dáng mau chóng biến thành một chấm đen trong bóng trời chiều.



Lý Mục trở lại doanh trướng của mình, Lưu Dũng đi theo vào, cười khì khì nói:

– Lý Tướng Quân, Tưởng Nhị huynh bên Kinh Khẩu đã nghe theo phân phó của huynh tìm được lý do đưa lão phu nhân đến nơi ở an toàn khác rồi. Cũng không biết là ai lan truyền tin tức, mới có mấy ngày thôi mà toàn bộ Kinh Khẩu đều biết chuyện này, người nào cũng phấn chấn vui mừng. Các huynh đệ thì còn vui mừng hơn là bản thân kết hôn nữa ấy. Chỉ có mỗi lão phu nhân là chưa biết gì đâu. Chờ lão phu nhân biết rồi thì không biết sẽ mừng như thế nào nữa. Còn nữa, Tưởng Nhị huynh còn nói, ngoài mấy người lần trước tới không tìm được lão phu nhân đành phải ra về thì cũng bắt được mấy tên lén la lén lút khác nữa, nghi ngờ là người của Cao gia. Xin hỏi tướng quân tính xử lý thế nào?

– Thả đi. – Lý Mục nói.

– Thả á? – Lưu Dũng trợn tròn mắt khó tin. – Tưởng Nhị huynh nói, mấy kẻ đó nhìn không lương thiện chút nào, rõ ràng là muốn gây bất lợi cho lão phu nhân. Mọi người đều đang rất tức giận!

– Thả đi. Bảo nhị huynh bảo vệ cẩn thận mẫu thân thay ta.

Lưu Dũng gãi đầu, bỗng nhiên như nghĩ ra gì đó, cười hè hè:

– Đệ biết rồi! Nghe nói Dương Tướng quân hôm nay thay mặt tướng quân đi gặp Cao tướng quân để cầu hôn đó, Cao tướng công lại đích thân đến tìm huynh, trưởng công chúa dù có không hài lòng thì tướng quân vẫn chắc chắn sẽ cưới được tiểu nương tử xinh đẹp nhà Cao gia thôi. Sắp là người một nhà rồi, dĩ nhiên là không nên làm mất mặt trưởng công chúa quá nhiều.

Lý Mục chỉ cười.

….

Vào mùa thu, ngày ngắn đêm dài, mới qua giờ Dậu thôi mà trời đã tối um rồi.

Khi trời tối, thời tiết sẽ trở nên se lạnh.

Doanh trại thực hành cấm đi lại ban đêm, cộng thêm sáng sớm ngày mai đại bộ phận quân đội sẽ lên đường cho nên đêm nay, các binh sĩ đã chui vào doanh trướng đi ngủ từ sớm.

Lý Mục nghỉ muộn hơn một chút, một mình ngồi sau chiếc bàn trà đơn sơ bên trong doanh trướng. Hắn hiện giờ được binh sĩ xưng hô là tướng quân, nhưng mà vị trí không cao. Tuy có lều vải đơn nhưng lại không có binh sĩ canh gác, lều vải cũng là loại cũ, trên đó có không ít lỗ rách.

Gió đêm thỉnh thoảng xuyên qua khe hở thổi vào trong, làm đèn đuốc chập chờn như sắp tắt.

Lý Mục còn đang đọc một quyển binh thư.

Đêm dần dần sâu, cái mát mẻ của mùa thu càng lúc càng đậm. Bên tai thỉnh thoảng truyền đến âm thanh vù vù rít gào của gió đêm thôi qua đỉnh lều vải, càng làm tăng thêm sự trống vắng hoang vu của đêm thu này.

Trên bàn có một bầu rượu, là một tên lính quèn thủ hạ của Dương Tuyên mang đến, nói là rượu mà trong doanh phân chia tối nay, Dương Tướng quân biết hắn ngủ muộn nên đặc biệt chừa cho hắn một bình, ủ ấm cơ thể.

Lý Mục rót một chén rượu, đặt ở đó. Không nhanh không chậm lật binh thư để xem, mấy lần đưa tay ra bưng chén rượu lên như muốn uống, nhưng rồi lại đặt xuống.

Mấy lần đều như thế.

Một lần cuối cùng, hắn bưng chén rượu đưa lên miệng, khi sắp uống rồi lại như xem được chỗ nào quan trọng, lại ngừng lại.

Ở một nơi tối tăm bên ngoài lều, một con mắt đang rình xem đột nhiên mở to.

Lý Mục ngừng lại một giây, cuối cùng nhấc cánh tay lên đưa chén đến bên miệng uống một hơi cạn sạch. Sau đó, hắn đặt chén rượu không xuống bàn, tiếp tục xem binh thư.

Một lát sau, hắn dường như bị đau đầu, chống trán, đặt binh thư xuống, đèn cũng không tắt, đứng dậy đi về phía sập Hồ hành quân giản dị, nằm xuống đó.

Hắn nằm im không nhúc nhích rất lâu, như là đã ngủ say như chết.

“Cạch” một tiếng, một hòn đá nhỏ từ vách trướng vọt qua lỗ thủng rách bay vào trong, bắn trúng vào bả vai Lý Mục một cách chuẩn xác.

Hắn vẫn nhắm nghiền mắt, không có phản ứng chút nào.

Lại một lát, một bóng đen lặng lẽ từ bên ngoài trướng lách mình đi vào, rón rén đi đến trước sập Hồ, lấy từ trong người ra một chiếc sọt tre mảnh khảnh, nhấc nắp lên. Một cái đầu rắn màu xanh lục hình tam giác chui ra khỏi sọt tre, khè khè phun lưỡi ra.

Người kia nín thở, đưa đầu rắn về phía cổ Lý Mục, càng lúc càng gần.

Khi đầu rắn sắp chạm phải cổ Lý Mục, đột nhiên Lý Mục mở mắt ra, đưa tay, nhanh như chớp bóp lấy bảy tấc đầu con rắn kia, hai ngón tay bóp cổ rắn gãy thành hai đoạn, con rắn như bị rút xương sống lưng, rũ oặt xuống.

Người kia giật mình hoảng hốt lui lại, quay người muốn chạy ra ngoài, nhưng nào có thể thoát được.

Lý Mục rút thanh kiếm dưới gối ra, hàn quang lướt qua, nhanh như tia chớp chống vào cổ họng người kia.

– Kẻ nào phái ngươi tới?

Lý Mục ngăn trước cửa trướng, lạnh lẽo hỏi.



Vào đêm trước khi nhổ trại, có gian tế trà trộn vào trong doanh có ý đồ ám sát Lý Mục. Gian tế kia mưu toan chạy trốn, lúc đánh nhau với Lý Mục đã thu hút lính tuần tra đến.

Dương Tuyên đang ngủ say bị đánh thức vội vàng chạy đến, biết được sự việc thì nổi giận, vừa trấn an Lý Mục vừa phái người kiểm tra doanh trại, tránh để cho có con cá bị lọt lưới.

Cuối cùng gần như toàn bộ quân doanh đều bị kinh động.

Gian tế dù đã tự sát chết rồi nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc.

Cũng không biết sao tin tức được lan truyền rất nhanh, nói gã sát thủ này chính là do Cao gia phái tới. Về phần nguyên nhân thì rất rõ ràng, dĩ nhiên là không muốn thực hiện lời hứa mà họ đã công khai với thiên hạ ngày đó.

Nếu Lý Mục chết, Cao gia tất nhiên không cần phải gả con gái cho một kẻ đã chết.

Chẳng những doanh binh của Lý Mục phẫn nộ cực độ mà ngay cả Dương Tuyên cũng cực kỳ bất mãn. Nhìn thấy sự phẫn nộ của các binh sĩ trong doanh, người nào cũng hô hào muốn gặp Hứa Tư đồ để lấy lại công bằng cho Lý tướng quân thì cũng không ngăn cản.

Trời còn chưa sáng, tin tức quân doanh rối loạn đã truyền đến hoàng cung, cũng truyền đến tai Cao Kiệu.

Hưng Bình Đế gấp gáp triệu Cao Kiệu vào cung, vẻ mặt nghiêm túc.

Ông ta nói, bây giờ dân chúng Kinh Khẩu đều biết Cao gia sắp gả con gái cho Lý Mục, ai nấy cũng đều rất mong chờ. Nếu tin tức lại lan truyền đến Kinh Khẩu, chỉ sợ sẽ dẫn đến dân loạn.

Cuối cùng hoàng đế nói, ông ta ban đầu rất thông cảm cho sự khó xử của trưởng công chúa, cũng không muốn ép gả cháu gái của mình cho Lý Mục, nhưng không ngờ rằng đêm qua lại xảy ra chuyện thế kia, bản thân mình đã bất lực, hỏi Cao Kiệu nên giải quyết thế nào.

Cao Kiệu chỉ biết quỳ xuống xin lỗi, nguyện nghe theo mọi sự sắp xếp của bệ hạ.

– Việc cấp bách hiện tại là bác bỏ tin đồn để bình ổn lòng người. Mà để bác bỏ tin đồn như thế nào, Cao tướng hẳn rõ hơn trẫm.

Hoàng đế thở dài, trong giọng nói đầy vẻ không còn cách nào khác.



Cao Kiệu vừa ra khỏi hoàng cung ngay lập tức đi Bạch Lộ Châu.

Vào lúc này, Tiêu Vĩnh Gia cũng biết được tin này.

Bà nhìn chằm chằm vào cháu gái đang quỳ dập đầu khóc lóc lóc trước mặt mình, tay chân phát lạnh.

Bà đã có một dự cảm không lành từ trước.

Bởi vì sự xuất hiện của đứa cháu gái này cùng với chuyện chẳng ngờ mà bà có nằm mơ cũng không tưởng tượng đến xảy đến, lần này, rất có khả năng, bà thật sự là không giữ được con gái của mình rồi.

Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng những bước chân dồn dập.

Tiêu Vĩnh Gia nhận ra đó là bước chân của trượng phu.

Tiếng bước chân của ông ngập sự phẫn nộ.

– Bá mẫu, cháu cầu xin bác bác cứ nói là không biết gì cả. Đừng cho bá phụ biết là cháu làm. Cháu cũng chỉ muốn giúp A Di, cháu không ngờ lại xảy ra chuyện như thế…

Cao Ung Dung khóc đứt gan đứt ruột.

Sắc mặt Tiêu Vĩnh Gia lộ vẻ mệt sắc, xua xua tay.

Cao Ung Dung dập đầu với bà, vội vàng bò dậy, lau nước mắt rồi rời đi để tránh né.

Cao Kiệu sải bước lớn bước vào.

Tiêu Vĩnh Gia nôn nóng đứng dậy, định ra đón ông thì đã thấy ông đứng ở đó.

Ông không tiếp tục đi vào. Chỉ có ánh mắt là ngập sự phẫn nộ, giống như hai thanh kiếm bắn về phía mình. Tiêu Vĩnh Gia như bị lửa đốt, co rúm người lại, bước chân khựng lại, không dám đi tới nữa mà chỉ đứng đó hứng chịu ánh mắt chằm chằm của ông, từ sự phẫn nộ ban đầu dần dần biến thành thất vọng, căm ghét.

– Trưởng công chúa, nàng khiến cho ta quá thất vọng. Ta không ngờ nàng dám làm ra chuyện ngu xuẩn kia! Ta nghe nói, nàng còn phái người đi Kinh Khẩu, muốn bắt giữ mẫu thân của Lý Mục để uy hϊếp?

Toàn thân bà như ngâm trong nước đá, cái lạnh mỏng manh từ từ xâm nhập vào da thịt, cho đến khi thấm sâu vào xương tủy, chạm đến tận xương.

Trái tim của Tiêu Vĩnh Gia theo đó dần dần chìm xuống và trở nên lạnh lẽo.

Kể từ ngày hôm đó, sau khi khóc trong vòng tay trượng phu, những ngày này, theo thời gian, niềm hy vọng khó diễn tả mà bà vô thức chờ đợi giống như mong đợi của một cô gái đã biến mất không còn sót lại chút gì.

Sắc mặt của bà dần dần cũng biến thành lạnh lẽo cứng rắn, cuối cùng hất chiếc cằm thon thả đẹp đẽ lên, lạnh lùng nói:

– Năm xưa tôi đã từng gϊếŧ người, bây giờ cũng chỉ gϊếŧ thêm một người thôi, có đáng là gì chứ?

– Tốt lắm, giỏi lắm! Nàng là trưởng công chúa, ta không làm gì được nàng, nàng muốn thế nào thì thế đó đi. Nhưng nàng có biết, cũng bởi vì nàng vừa gϊếŧ thêm một người mà A Di phải lấy chồng không, phải gả cho người mà nàng không hề muốn nhất kia. Vậy nàng hài lòng chưa?

Cao Kiệu tức giận đến xanh mặt, thanh âm run nhè nhẹ.

Tiêu Vĩnh Gia cắn răng nói:

– Ai dám mang con gái tôi đi, tôi liều mạng với kẻ đó!

Cao Kiệu giận quá hóa cười:

– Bệ hạ đã có ý chỉ, hôn lễ được cử hành ngay vào tháng sau. Nàng muốn đi liều mạng với ông ta?

Tiêu Vĩnh Gia sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch, muốn xông ra ngoài lại bị Cao Kiệu túm được cánh tay, kéo trở về.

– Nàng lại muốn đi đâu? – Ông quát to.

– Tôi đi gặp Lý Mục kia! Tôi muốn xem xem nó là thứ gì mà dám lấy con gái tôi!

Tiêu Vĩnh Gia hai mắt đỏ hồng, ra sức giãy giụa, nhưng mà cánh tay lại bị tay trượng phu kẹp chặt như sắt không làm sao mà thoát ra được, bà cúi xuống cắn vào tay ông. Cao Kiệu bị đau nhưng cố chịu, chỉ nghiêm nghị nói:

– Người đàn bà đanh đá này, nàng gây chuyện nữa, có tin ta nhốt nàng lại không!

– Ông là đồ không có lương tâm! Tôi gả cho ông bao nhiêu năm, ông lại đối xử với tôi như thế…

Tiêu Vĩnh Gia đột nhiên nghẹn ngào, buông cổ tay trượng phu đã bị mình cắn chảy máu ra, ngã bệt xuống đất, che mặt khóc lên.

Vừa mới khóc lên thì lại nghe được giọng của con gái:

– Cha, mẹ, con gái bằng lòng gả đi! Con gái sẽ sống tốt! Con xin cha mẹ đừng cãi nhau nữa!

Tiêu Vĩnh Gia ngừng khóc ngẩng lên, nhìn thấy Lạc Thần mặc áσ ɭóŧ mỏng manh màu xanh nhạt, như một nhánh hải đường trong gió mùa thu, tay vịn vào khung cửa, một đôi thắt lưng quanh eo mảnh khảnh của nàng tung bay trong gió như một con bướm. Sắc mặt nàng tái nhợt, nhưng nét mặt lại rất trịnh trọng, từ từ quỳ xuống, ngay ở bên ngoài cánh cửa, dập đầu với mình cùng Cao Kiệu.

Hết chương 22