Sau khi uống rượu mệt mỏi, nữ đồng nghiệp tựa vào người Giang Khê ngập ngừng nói: “Nếu có thể tìm được một người đàn ông có tiền thì tốt rồi, cũng không cần phải quá có tiền, chỉ cần có thể đảm bảo những nhu cầu cơ bản của tôi là được.”
Giang Khê vốn dĩ vẫn trầm mặc, bất thình lình nói một câu: “Đổng Lực muốn ngủ với tôi.”
Nữ đồng nghiệp ngáp một cái, thản nhiên nói: “Chuyện này không phải rất bình thường sao? Có mỗi chuyện giữa đàn ông và phụ nữ thôi, anh ta ít nhiều cũng cho cô bao nhiêu hạng mục rồi, nói không có hứng thú gì đối với cô, cô có tin không?”
Giang Khê mím môi.
Nữ đồng nghiệp nhìn cô, “Còn chồng của cô, mỗi tháng ở nhà có một ngày, còn đối xử không tốt với cô, tại sao cô phải thủ tiết vì người đàn ông như thế này?”
Chồng của Giang Khê là Thẩm Sách, bởi vì công việc mà được điều ra ngoài thành phố, mỗi tháng chỉ có thể về nhà một hai ngày, nhưng Thẩm Sách thà ngủ nướng hoặc tụ tập với đồng nghiệp vào ngày nghỉ, cũng lười về nhà một chuyến, một người đàn ông không có một chút trách nhiệm nào.
Bởi vì cô còn có một đứa con gái mới ba tuổi, cho nên Giang Khê mới có thể nhẫn nhịn anh ta đến bây giờ.
Hơn nữa bởi vì mẹ của Giang Khê lúc trước bị nhồi máu não cần phải làm phẫu thuật, khiến cho Giang Khê phải gánh một thân nợ nần, phải trả nợ, không có năng lực một mình nuôi dưỡng con gái, mới phải ủy khuất mình không ly hôn với Thẩm Sách như vậy.
Mẹ Thẩm Sách và Giang Khê cùng nhau chăm lo cho con gái Miêu Miêu, Miêu Miêu gần như nửa năm mới có thể gặp ba một lần.
Thẩm Sách có đôi khi ở bên ngoài giả bộ độc thân, mập mờ với những cô gái trẻ tuổi, về phần có xảy ra chuyện gì hay không, Giang Khê không muốn biết, cũng không có hứng thú biết.
Cô chỉ quan tâm đến con gái.
Ngày hôm sau đến công ty quẹt thẻ, Giang Khê tạm thời được quản lý dự án cử đến công trường khảo sát.
Giang Khê xỏ lên đôi giày cao gót liền đi luôn.
Cô thường xuyên đến công trường lại quên mang giày đế bằng, nữ đồng nghiệp nói với cô kiểu gì cũng có một ngày sẽ bị ngã—
Cái câu “Kiểu gì cũng có một ngày kia” đến cũng quá nhanh rồi, người giám sát ở phía trước thao thao bất tuyệt, cô dẫm bước đi một cái gót giày không vững, trực tiếp ngã từ bậc thang tầng bốn xuống.
Đổng Lực đúng lúc xuất hiện ở nơi đó, Giang Khê cũng vừa vặn ngã vào lòng anh.
“Cô Giang, có thể chuyên nghiệp một chút không, trên công trường không cho phép mang giày cao gót.”