Xuân Dược Phong Ba

8/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bộ 10 Cao Gia Phong Vân Hệ Liệt
Hậu truyện của hệ liệt Cao Gia Phong Vân Edit : Hắc Hầu lão bà bà Beta: Lynn
Xem Thêm

Thợ vừa đi, cũng không để ý tới đám người Cao gia hóa đá ở cửa phòng. Đàm Thiên Diễn kéo Cao Dật Linh ở giữa ra, ôm hắn mỉm cười nói: “Bởi vì là cuối thu, lại chuẩn bị không giống, bất quá cũng tốt lắm rồi. Dật Linh ngươi thích không?”

Nói xong y còn khe khẽ ngâm:

“Khả liên bàn thạch lâm tuyền thủy, phục hữu thùy dương phất tửu bôi.

Nhược đạo xuân phong bất giải ý, hà nhân xuy tống lạc hoa lai?”

(Thơ Vương Duy)

Thương thay đá cuội bên dòng suối,

Thùy dương lướt chén sầu tương tư.

Nếu làn xuân phong chẳng thấu hiểu,

Vì sao thổi mãi làm hoa rơi?

(Thủy Linh Long dịch =)))

Đây là danh ngôn vịnh xuân của Vương Duy, Cao Dật Vân biết phi thường rõ, nghĩ nghĩ, bộ mặt y biểu tình cực kỳ quái dị, muốn cười lại muốn khóc nên không ngừng run rẩy .

“Dật Linh, ta tuy rằng chuẩn bị không được nước, không có cách nào khác lĩnh hội thi nhân gặp tuyền sương ẩm mà nhàn nhã tự đắc, cũng không có thùy dương trợ hứng, nhưng chúng ta cũng còn có thể hưởng thụ lạc thú hoa rơi liễu rủ lướt chén rượu a. Đến đến, ngồi xuống, chúng ta đi hảo hảo hưởng thụ một phen.”

Lúc này ngay cả mặt của Cao Dật Ngọc cùng Cao Dật Tĩnh đích mặt cũng bắt đầu cùng đại ca của bọn họ đi cùng một đường. Dần dần gia nhập còn có Cao Dật Dũng, Quân Hoài Lân, Hắc Ảnh, Lãnh Hà Phong. Cao Dật Hiên tuy rằng là lạnh lùng, khóe mắt đã thấy rũ xuống ~~~~ mặt khác Tiêu Tiêu cùng Tố Phi Văn không hiểu lắm về văn hóa Trung Nguyên cũng bắt đầu thấy có chút vấn đề, Đàm Thiên Diễn này vô luận như thế nào cũng không giống người uống trúng liều thuốc xuân dược liệt tính a.

“Dật Linh a, ‘xuân dược’ này chỉ, là tác dụng của giữa phòng hay sao? Ngươi, ngươi không có lầm gì chứ?” Thanh âm của Cao Dật Vân như ăn phải hoàng liên.

Dùng ánh mắt cầu cứu nhìn đại ca, lại nhìn mọi người, Cao Dật Linh rốt cục rất không tình nguyện thừa nhận sự thật tàn khốc như thế này: thật tức chết, muốn ngàn đao mà ngự phong lang băm làm ra “Xuân dược”, căn bản không phải mật bảo khuê phòng khiến người ta dính vào nhau gì, mà là —— là bệnh trạng gì, nhìn Đàm Thiên Diễn là biết, chính là sẽ thay đổi hướng tới mùa xuân vô bỉ. Thậm chí đem phòng ngủ của mình đổi thành bức tranh danh tác “Cảnh xuân”.

“Thùy điếu lục loan xuân, xuân thâm hạnh hoa loạn.

Đàm thanh nghi thủy thiển, hà động tri ngư tán.

Nhật mộ đãi tình nhân, duy chu lục dương ngạn.

Đẹp a, thật sự là ý cảnh tuyệt vời vô song a, Dật Linh, hiện tại đã là hoàng hôn, ngươi còn muốn ta ‘đãi tình nhân’ chứ?”

(Buông câu hồ xuân biếc,

Hạnh hoa lả tả bay.

Ao trong nghi nước cạn,

Sen động biết cá bơi.

Hoàng hôn đợi nhân tình,

Neo thuyền gốc lục dương.) Lại Long nhi dịch. :”>

Đàm Thiên Diễn nhìn không thấy sắc mặt khó coi vô cùng của người khác, nhưng vẫn phát xuân tính. Nói xong còn mạnh mẽ kéo Cao Dật Linh qua, đóng cửa ngăn cản xa nhân: “Cảnh xuân xinh đẹp này, ta cùng Dật Linh hưởng dụng là đủ rồi, các ngươi nhìn đủ xin mời quay về đi.”

Đám người bị nhốt ngoài phòng đã sớm mất đi khí lực vạn người một lòng chỉnh chết Đàm Thiên Diễn, đại gia đạp phải tà dương, miễn cưỡng nói lời từ biệt, mỗi người cũng theo người yêu trở về phòng.

Xuân ý dạt dào trong phòng, Đàm Thiên Diễn cùng Cao Dật Linh cùng nhau ngồi trên cỏ, nhìn liễu rủ nhẹ lay động, hoa rơi rực rỡ, nghe gió chơi đùa bách hoa, tiếng tước lượn lờ, Cao Dật Linh âm thầm ở trong lòng thở dài: “Thôi, thôi, không cần ‘xuân dược’ kia, dựa vào ‘xuân dược’ này, Thiên Diễn cùng ta cũng không có việc đi. Quên đi, quên đi, trong phòng này rất đẹp, thưởng thức quan trọng hơn.”

Ngay tại hắn nhắm lại hai mắt trầm tư hết sức, một đôi tay to thật không thành thật không khách khí luồn vào trong y phục của hắn, một thanh âm tràn ngập du͙© vọиɠ đồng thời quanh quẩn ở bên tai: “Dật Linh, chúng ta không làm gì, chẳng lẽ không phải đại đại cô phụ cảnh xuân này?”

Cao Dật Linh kinh ngạc mở to mắt, nhìn thấy trong mắt của Đàm Thiên Diễn tràn ngập du͙© vọиɠ thâm hậu vội vàng, trước kia lúc kịch tính nhất của bọn họ cũng chưa từng thấy vội vã sực nức.

“Đến, Dật Linh, khi thấy ngươi, ta đã muốn ngươi. Linh nhi, mấy ngày nay, ta rất nhớ ngươi rất nhớ ngươi ——” Lời âu yếm nhiệt tình hơn nữa gần như âu yếm thô bạo làm cho Cao Dật Linh khát vọng thân thể của ái nhân nhanh chóng mẫn cảm, muốn nói, đã muốn hổn hển không thể.

“Linh nhi, muốn chứ, chúng ta có cả đêm, ta muốn hảo hảo yêu thương ngươi, thoải mái sao? Muốn ta chạm vào nơi này của ngươi nơi này?”

“Muốn —— a, Thiên Diễn, ta —— mỗi ngày đều ở muốn ——”

“Ngoan, ta không muốn ngươi cũng không được, hôm nay, hiện tại, ta rốt cuộc không thể kiềm chế.”Nói xong Đàm Thiên Diễn liền lập tức nhào vào thân thể mềm mại Cao Dật Linh, kịch liệt trùng kích khiến Cao Dật Linh không ngừng rêи ɾỉ, kêu gào.

Rất nhanh bọn họ liền thỏa mãn lẫn nhau, chưa từng nghỉ ngơi, Đàm Thiên Diễn mà bắt đầu một vòng công kích khác, không ngừng không ngừng, khôn cùng vô tận mà đòi hỏi Cao Dật Linh. Cho đến khi hắn khóc cầu xin tha thứ vẫn là liên tục động tác dũng mãnh——

Ngay lúc Cao Dật Linh hoàn toàn mất đi ý thức, ở đã không đếm được bao nhiêu lần cao trào đã bất tỉnh, một cái ý niệm trong đầu vẫn dây dưa hắn rõ ràng nổi lên trong đầu của hắn:

Thật là ‘thần y’ chết tiệt a, làm gì mà thối nát, lại quả nhiên vẫn là uy lực khôn cùng của’ xuân dược’ nga ——————

— Hoàn —

Thêm Bình Luận