Xuân Dược Phong Ba

8/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bộ 10 Cao Gia Phong Vân Hệ Liệt
Hậu truyện của hệ liệt Cao Gia Phong Vân Edit : Hắc Hầu lão bà bà Beta: Lynn
Xem Thêm

“Ai nha, không xong, chỉ sợ là Thực Trùng ăn thứ kia, vì chống đỡ đành phải phát huy toàn bộ đích tiềm năng của chính mình, kết quả làm cho Dật Ngọc vẫn đói khát khó nhịn —— ta gọi trùng tử kia trở về sẽ không sao.” Nói xong Tố Phi Văn tiến lên trước, mọi người chỉ nhìn thấy gì đó đen đen từ trong miệng của Cao Dật Ngọc bay ra, bay vào ống trúc nhỏ trong tay áo của Tố Phi Văn, sau đó Cao Dật Ngọc mềm nhũn ngã xuống đất. Lam Diệc Yên chụp lấy y đỡ lên ghế, chính mình tựa vào trước ngực y mà oa oa khóc.

Cao Dật Ngọc bình phục một lúc lại mở mắt, mặt mang vẻ kinh ngạc, nâng cằm của Lam Diệc Yên lên trước ngực, y kinh hỏi:

“Diệc Yên, ngươi làm sao khóc thành như vậy? Y —— tất cả mọi người ở đây? Ta, ta vừa rồi dường như có cái ác mộng. Hiện nay ta là đang ở trong mộng hay là tỉnh?”

“Tứ ca —— là ta không tốt.” Lí nhí, Cao Dật Linh lại giải thích.

Sau khi nghe xong, Cao Dật Ngọc không giận mà lại cười:” Được, tốt lắm. Các vị ca ca đệ đệ, chúng ta lúc này nếu mà tha cho kẻ Đàm Thiên Diễn kia. Chúng ta về sau cũng không cần trên đời mà lăn lộn.”

Bởi vì:

Cao Tứ định luật điều thứ nhất: hộ đoản hữu lý. (Lấp liếʍ điều sai có lý.)

Cao Tứ định luật điều thứ hai: nhai tí tất báo. (có oán tất báo.)

Cho nên:

Suy luận kết quả: chỉnh chết Đàm Thiên Diễn!

Vào buổi sáng lễ Trung Thu cùng ngày Đàm Thiên Diễn phong trần mệt mỏi chạy trở về Cao gia. Có mấy ngày không nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú động lòng người của Cao Dật Linh kia, không được nghe thanh âm yêu kiều thanh thúy của hắn, chính mình cũng thật nhớ tới. Nghĩ tới trừng phạt hắn cũng đã đủ, lại tiếp tục trừng phạt nữa không phải là hắn, mà là cấm dục cấm đến chính mình nổi điên.

Mới tiến tới đại môn Cao gia,đã thấy Quân Hoài Lân cùng Cao Dật Tĩnh đi đến, Quân Hoài Lân đưa một chén rượu nói:

“Đàm đại ca cuối cùng đã trở lại, Dật Linh nhớ ngươi lắm đó, đến, uống chén rượu đón tiếp.”

Đàm Thiên Diễn không chút nghi ngờ vô cùng cao hứng tiếp nhận chén, vội vàng cáo từ muốn đi tìm Cao Dật Linh. Lại đến đại sảnh cửa đυ.ng phải Cao Dật Vân cùng Lãnh Hà Phong, Cao Dật Hiên cùng Vệ Ưởng, Cao Dật Dũng cùng Tố Phi Văn tam đối nhân mã.

“Thiên Diễn cuối cùng đã trở lại, tiểu đệ ở bên trong chờ ngươi sốt ruột rồi đó. Mau vào đi thôi.” Đi vào đại sảnh lại không thấy thân ảnh của Cao Dật Linh thân ảnh Đàm Thiên Diễn còn đang nghi hoặc, nghe Tố Phi Văn nói:

“Ai nha, ta đã quên Dật Linh ở trong phòng chờ ngươi, đã đến, Thiên Diễn, cũng bọn ta đối ẩm một chén nhỏ rượu ngon được không?”

“Đúng rồi, đây là Cao đại ca có bạn từ Tây Vực được bình Bồ Đào Tửu, uống ngon lắm nga. Màu tím nè.”

“Đến, Thiên Diễn, ta rót cho ngươi, ngươi cũng không thể không hãnh diện.” Nhìn đến Cao Dật Hiên luôn luôn đối y kính nhi viễn chi cũng chủ động bày tỏ, vốn một phút cũng không muốn làm lỡ Đàm Thiên Diễn đi tìm Cao Dật Linh nhưng thật sự cảm thấy được thịnh tình không thể chối từ, tiếp nhận sáu chén nước màu tím uống ngay, kỳ quái, cùng vừa rồi rượu đón tiếp ở đại môn uống cũng tương tự mà?

Vội vàng cáo từ mà chạy tới phòng ngủ của mình cùng Cao Dật Linh, lại bị Hắc Ảnh cùng Cao Dật Ngọc ngăn lại uống ngay hai chén trà, nhìn sắc mặt của hai bọn hắn cũng không tốt lắm còn cố ý chờ ở cửa vì hắn tẩy trần, cảm thấy được có điểm thụ sủng nhược kinh mà Đàm Thiên Diễn đương nhiên là chối từ không được, cũng uống ngay.

Sau đó, sau đó sau đó sau đó sau đó ——

Đàm Thiên Diễn bắt đầu cảm thấy có một luồng nhiệt nóng từ trong đan điền thẳng tắp chạy lên, hướng đầu y choáng váng hoa mắt, đứng không vững. Dường như có liệt hỏa đồng thời đốt cháy ngũ tạng lục phủ cùng tất cả cảm quan của y.

“Thiên Diễn, ngươi làm sao không đi.” thanh âm quen thuộc, tràn đầy lo lắng này làm cho y quay người lại, nhìn thấy trừ hắn ra còn mười ba nhân khẩu người Cao gia đều đứng đó. Cao Dật Linh bị bọn họ chắn phía sau, nhìn không thấy người của hắn, chỉ có thể nghe được thanh âm.

Đàm Thiên Diễn bắt đầu càng ngày càng khó chịu, y chỉ cảm thấy có người đem hắn ném vào lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân quay chín, mở to mắt thậm chí còn lo lắng sẽ có hỏa cầu từ giữa bốc lên.

“Ta nóng quá, nóng khó chịu.”

“Hắc hắc, nóng a, vậy đúng rồi, có muốn ôm một cái Dật Linh a?” Cao Dật Ngọc thanh âm không đứng đắn thế nào cũng nghe như vui sướиɠ khi người gặp họa.

“Dật Linh, ngươi lại đây.”

“Đàm Thiên Diễn, ngươi nói quăng hắn thì quăng, hiện tại nói muốn hắn qua thì qua, đây không phải là muốn chung độc sư thái của Miêu Cương bọn ta không có địa vị sao?”

“Thiên Diễn, lần này ngươi vừa đi thoải mái tự tại, mấy người bọn ta phải chịu thế tội sơn dương của ngươi (quýt làm cam chịu) .”

“Đúng, hiện tại ngươi khó chịu chứ, chúng ta đem Dật Linh giấu đi, nếu ngươi còn có thể nhúc nhích, thì tự mình đi tìm đi.”

“Các ngươi, các ngươi cũng đừng nói, ta nóng quá, đầu quay cuồng, ta, ta, ta rốt cuộc là làm sao vậy?”

Nói xong hắn đột nhiên dùng ánh mắt nhiệt tình như lửa tập trung chính xác thân ảnh nhỏ nhắn mê người phía sau mọi người. Cao gia mọi người may là hơn phân nửa đều có võ công cao cường trong người, nhìn đến ánh mắt trắng trợn nhiệt tình vô cùng như vậy cũng còn không ngăn được rùng mình. Tiêu Tiêu, Vệ Ưởng cùng Quân Hoài Lân đã sớm không dám nhìn nữa, cúi đầu, lại đều lặng lẽ giữ chặt vạt áo của tình nhân mình.

Đàm Thiên Diễn cứ như vậy mang theo ánh mắt lửa nóng của y, bước chân thong thả lại vô cùng kiên định, từng bước đến gần Cao Dật Linh. Trong mắt của y đã không còn cái gì khác, như thiên địa vạn vật chỉ nhìn thấy một người này, thế gian vạn vật dưới chân y cũng như cỏ rác, chỉ trừ, người này.

“Uy, mọi người mau bảo vệ tiểu đệ a, không phải đã nói cho hắn nếm mùi dục hỏa đốt người sao?” Cao Dật Ngọc nói thật dễ nghe, ngay cả chính y nhìn thấy bộ dạng Đàm Thiên Diễn kiên trì cố chấp như vậy mà cũng nhịn không được kéo Lam Diệc Yên lùi về mấy bước. Những người khác cũng trong nhất thời vì bộ dạng của Đàm Thiên Diễn mà kinh sợ, kìm lòng không đậu mà đem Cao Dật Linh giấu hảo hảo để đi ra —— chỉ thấy Đàm Thiên Diễn càng chạy càng gần, càng chạy càng gần, trong mắt hỏa thiêu càng thêm kịch liệt, sột soạt, y bước nhanh hơn, hướng tới Cao Dật Linh đột nhiên chạy đi ————

Cao Dật Linh đã nhắm lại hai mắt, chờ đợi cái hôn sâu cùng cái ôm nồng nhiệt. Không ngờ, hắn chỉ cảm thấy đến bên tai có một trận gió thổi qua, không có ôm cũng không thấy hôn nồng nhiệt. Nghi hoặc mở mắt, cùng như những người khác ngây ngốc, giật mình nhìn Đàm Thiên Diễn hoa khoa tay múa chân chạy tới phía đại môn, vừa chạy vừa kêu:

“Mau chuẩn bị cho ta một chiếc xe ngựa, ta muốn xuất môn tìm đồ, nhanh nhẹn chút nhanh nhẹn chút, ta có chuyện gấp!”

Nhìn y phóng ngựa đi, một đám Cao gia ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong đầu mỗi người đều loạn như hồ đặc quánh, sau đó đều hướng ánh mắt xuống ——

“Tiểu đệ, trong bình dược cuối cùng kia, chẳng lẽ cũng không phải ‘xuân dược’ thiên hạ vô địch sao?”

“Này —— ta cũng không rõ ràng a, Thiên Diễn hắn, hắn không phải là đi bên ngoài tìm người khác chứ.”

“Không, y vừa rồi nhìn dáng vẻ của ngươi, như muốn nuốt ngươi mới cam tâm. Làm sao lập tức tựu vãng ngoại bào?”

Một đám người nghị luận đến nghị luận đi cũng không có lý do, chỉ có thể lo sợ ở trong nhà chờ. Hai ba canh giờ sau, đã gần hoàng hôn, mới thấy Đàm Thiên Diễn mang xe về nhà.

Cũng không để ý tới mọi người xem một cái kết cục, y sai người mang những thứ thiên kỳ bách quái đi vào phòng của y cùng Cao Dật Linh. Có bãi cỏ xanh biếc, hoa thì không nhìn ra thật giả có đủ mọi màu sắc, có l*иg chim, hủ dế, cư nhiên còn có hai cây liễu cao hơn nửa người! Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, Đàm Thiên Diễn sai các thủ công làm nghề bận rộn, chỉ thấy trong nhà này đã thay thiên đổi địa:

Tất cả gia cụ giường ghế đều bị ném ra, trên sàn lót cỏ thật dày, nhìn kỹ còn thấy giọt sương trên đó. Trên tường tất cả tranh chữ cũng đều bị đóng gói bỏ kho, chiếm lấy là hai cây liễu một nam một bắc, chỗ góc tường còn có dây hoa loa kèn quấn quanh. Trong phòng các góc đều có thể thấy các màu hoa tươi, trong đó đặc biệt hoa vàng nho nhỏ chiếm đa số. Chói lọi cả mắt người. Phòng ở khắp nơi đều là sợi bông trắng gì đó, một làn gió thổi, liền lay động nhảy múa, tư thái lả lướt muôn vàn. Cây liễu còn treo l*иg chim, trong lúc nhất thời oanh nhạn đua tiếng. Trên mặt đất cũng thường thường có tiếng dế kêu, quả nhiên cùng hợp lại rất thú vị.

Thêm Bình Luận