Nhìn Tiêu Tiêu cư nhiên một thân áo đơn, xông ra đại môn hắc hắc bất nã, Hắc Ảnh vội vàng đứng lên muốn đuổi theo hắn, mới vừa đứng lên đã thấy ngực một trận không khoẻ. Sau đó Cao Dật Hiên đè hắn xuống, Lãnh Hà Phong ngăn cản Tiêu Tiêu.
“Tiêu Tiêu ngươi đừng làm bậy, nhà chúng ta một hai ngày này xảy ra nhiều chuyện kỳ quái, nhất định là có ai đang giở trò.” Cao Dật Vân kết luận nói.
“Ta cũng có đồng cảm.” Cao Dật Tĩnh cũng làm bộ mặt trầm trọng.
“Nói cũng phải, các ngươi không biết buổi chiều Phi Văn quả thực như một người khác, suýt nữa hù chết ta.” Cao Dật Dũng tỏ vẻ đồng ý.
“Hắc đại ca, là ta không đúng, ta không nghĩ tới ‘Tổn’ dược này là như vậy, ta thực xin lỗi ngươi, với thật xin lỗi Tiêu Tiêu.” Tiếng nói từ ngoài cửa, Cao Dật Linh cầm tờ giấy vàng ố, gian nan tiến vào. Nhìn ánh mắt nghi hoặc của mọi người, hắn trước nói với Tiêu Tiêu:
“Tiêu Tiêu, vừa rồi Hắc đại ca nói với ngươi, có phải chính là điều ngươi lo lắng nhất hay không, bình thường cũng lúc nào cũng cho rằng hắn nghĩ như thế, lại chính là lời ngươi sợ nghe nhất?”
Lời này chấn động như roi quất vào tấm thân đơn bạc của hắn, hắn tuy rằng nói không, nhưng bộ dáng của hắn đã chứng thực có thể lời của Cao Dật Linh nói rất đúng.
Cao Dật Linh thở dài, giơ lên tờ giấy kia lên, chậm rãi đọc:
“—— đặc biệt ‘Tổn dược’ quá mức, thuốc này nếu bị ăn phải là người yêu nhau say đắm, thì lập tức sẽ nói ra lời tổn thương người như vậy, những lời mà người kia tâm tâm niệm niệm ngày nghĩ đêm ưu. Đột nhiên nghe ái nhân miệng phun ngôn luận như thế, tất nhiên đau lòng khó nhịn, hai người sẽ lấy chia ly vi kết cục. Cũng là tai họa lớn trong lòng ta. Kẻ được bảy loại dược này, phải cẩn thận dùng thuốc này, nhớ lấy nhớ lấy.”
“Cái này khó trách ta vừa rồi làm sao liều mạng muốn chính mình câm miệng, lại như bị ai khống chế được. Nguyên lai bình màu lam kia, không phải rượu a. Tiêu Tiêu, ngươi làm sao lại nghĩ ra nhiều ý niệm đáng sợ như thế trong đầu, thật sự là bắt ngươi không có biện pháp ——” Hắc Ảnh cảm thán nói.
“Nguyên lai là lời Tiêu Tiêu lo lắng, Hắc đại ca sau khi uống dược gì đó, liền từ trong miệng ngươi nói ra, Tiêu Tiêu, ngươi còn phát ngốc cái gì? Còn không mau lại đây, không có việc gì, đều là chính ngươi suy nghĩ dọa mình thôi.” Tố Phi Văn kéo tay của Tiêu Tiêu để lên tay của Hắc Ảnh.
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy Tiêu Tiêu có chút hồ đồ, hắn nhìn bàn tay to nắm thật chặt tay của chính mình, nhìn lại khuôn mặt nụ cười sủng nịch kia, thật sự bao nhiêu chua xót đắng cay trong lòng tuông ra, hai mắt mơ hồ đẫm lệ, chỉ nhìn đôi tay kia, trong ý thức mơ hồ, thầm nghĩ đến chính mình không có mất đi người này, vậy, không cần cầu những thứ xa xỉ nào khác.
“Dật Linh, ngươi cũng quá hồ nháo , khi không lại lấy dược này đi giỡn với bọn ta, hiện tại tứ ca ngươi còn chưa biết sống chết nữa. Lần này ngươi nghịch quá đáng rồi!” Tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng hiểu được những chuyện kỳ quái mình và người nhà xảy ra ở đây, Cao Dật Vân không vui nói.
“Ta ——”Cao Dật Linh thanh âm phát run, “Ta chỉ muốn cho Đàm Thiên Diễn hồi tâm chuyển ý —— ta cũng không biết xảy ra chuyện lớn như vậy, làm cho Hắc đại ca bị thương, còn làm cho tứ ca như vậy ——”
“Hồi tâm chuyển ý? Dật Linh, Đàm Thiên Diễn kia chẳng lẽ dám can đảm phụ ngươi sao?”
“Đúng rồi, lần này các ngươi từ Miêu Cương trở về, hắn quẳng ngươi ở nhà rồi một mình chạy đi, lúc ấy ta đã cảm thấy kỳ quái. Tốt, họ Đàm, dám khi dễ trên đầu của Cao gia ta, ta đi hủy nhà bọn họ đi!!”
“Ta đi theo ngươi, thuận tiện làm cho toàn gia bọn họ cả người ngứa ngáy, đau khổ khó nhịn đến một năm rưỡi.”
“Coi ta một người cũng tốt, ta đang nuôi một vài con này nọ, đến lúc đó Phi Văn ngươi còn có thể giúp ta nhìn xem hiệu quả.”
“Kêu quản gia mang sổ sách lại đây, nhìn xem Trần gia kinh thành kia có thể chống đỡ ‘chiếu ứng’ của chúng ta tới mức nào nào.”
“Không phải rồi, hắn lại chưa nói còn không cần ta, các ngươi muốn gì chứ a?”
“Lão lục!” Lần này là toàn thể cùng nhau rống với hắn: “Nói rõ cho bọn ta nào!”
Vì thế Cao Dật Linh ấp a ấp úng giải thích, Cao gia mọi người cuối cùng cũng hiểu rõ sự tình từ đầu đến cuối ——
Nguyên lai là ở Cao Dật Linh cùng Đàm Thiên Diễn trở về trên đường Cao gia, vô tình gặp được một thân thích phương xa của Đàm gia, đối phương thịnh tình nên không thể chối từ, hai người làm khách vài ngày. Cao Dật Linh chưa bao giờ che dấu quan hệ với Đàm Thiên Diễn, người nhà thân thích nhìn thấy tự nhiên cảm thấy chuyện này không ổn, liền nói với Đàm Thiên Diễn vài câu kỳ thật cũng là lời nhân chi thường tình. Không có gì chỉ muốn y không cần thân mật cùng nam nhân như thế, hay là muốn cân nhắc cưới vợ sinh con, nối dõi tông đường quan trọng hơn. Đàm Thiên Diễn mới nghe cũng liền cười cho qua, dù sao điều này cũng tuyệt không ảnh hưởng y đối với tâm ý của Cao Dật Linh. Nhưng vẫn là đương nhiên đích làm cho Cao Dật Linh buồn bực. Hắn không chịu ăn mà liền dùng cách làm cho người nhà kia ăn không chút đau khổ. Quá đáng chính là khiến cho một nữ nhân chưa xuất giá nhà y suýt nữa cùng kẻ chăn ngựa hơn bốn chục tuổi làm chuyện tằng tịu.
Sau khi Đàm Thiên Diễn biết, cũng không nói một câu với Cao Dật Linh, mang theo hắn vội vàng cáo từ. Suốt dọc đường đi cũng không để ý đến hắn, cứ lãnh lãnh đạm đạm, cũng không chạm vào hắn. Cho đến khi trở về Cao gia, nói chưa được hai câu đã bảo muốn đi kinh thành thăm tỷ tỷ. Cao Dật Linh bắt đầu hối hận khẩn trương, lục lọi dược của vị ngự phong thần y kia, định dùng cực phẩm xuân dược ở bên trong lưu lại muốn trói Đàm Thiên Diễn sắp trở về. Rồi sau đó, người Cao gia trở thành vật thí nghiệm bi thảm, bị chỉnh đến là khổ không thể tả.
Nghe xong hắn nói một phen, tất cả mọi người trong phòng dở khóc dở cười. Mọi người hai mặt nhìn nhau, cũng không hiểu được nên nói cái gì, muốn mắng Cao Dật Linh sao, nhìn vẻ mặt hổ thẹn ánh mắt đỏ đỏ như cũng quái lạ khả liên khả ái, thì không quá nhẫn tâm. Muốn mắng thần y kia, người ta cũng đã viết rõ ràng, huống chi đã chết mấy trăm năm, không quá thỏa nguyện.
“Ai, sự tình như thế, đều cũng đã xảy ra, nói thêm nữa vô ích. Trước tiên chúng ta vẫn là xem lão tứ làm làm sao rồi.” Cao Dật Vân nói một câu, đám người liền tiến tới phòng của Cao Dật Ngọc.
Cửa phòng đã bị đạp đổ, trong phòng không có mùi đáng sợ, im ắng. Bọn họ đi vào đã thấy, Cao Dật Ngọc ôm Lam Diệc Yên ngồi ở trong phòng, vẫn không nhúc nhích.
“Không phải đã chết thật chứ, với cá tính của Lam Diệc Yên kia, tất không muốn sống một mình, chẳng lẽ đuổi theo hắn cùng đi sao?” Ý niệm đáng sợ này lướt qua trong đầu mỗi người.
“Dật Ngọc, Diệc Yên, các ngươi có sao không?” Cao Dật Tĩnh cấp bách hỏi.
“Tứ ca, tứ ca, ngươi không cần chết a, đều ta sai, tứ ca ——” Cao Dật Linh làm vẻ muốn khóc lớn.
Lúc này, Cao Dật Ngọc có động tĩnh, hắn nghe được bước chân, động tác nửa người chầm chậm quay đầu khi nhìn rõ mặt của y, tất cả mọi người giật mình. Đó là vẻ mặt rõ rệt đói đến khó chịu đựng được mà còn mạnh mẽ chống đỡ. Phía sau y, bữa cơm tình yêu đáng sợ trong cái chảo lớn của Lam Diệc Yên—— đã là rỗng tuếch. Lam Diệc Yên thấy tất cả mọi người đến đây, nhưng vừa vui vừa khóc:
“Thật tốt quá, các ngươi đều đến đây, ta vừa tỉnh lại đây, đã nghe thấy mùi làm người ta buồn nôn, sau đó lại thấy Dật Ngọc hắn lại, lại từng ngụm từng ngụm ăn cái gì đó. Ta khóc cầu hắn không cần ăn, hắn chính là không nghe. Còn nói đó là ta làm, hắn nhất định phải ăn xong và vân vân. Dưới tình thế cấp bách, ta chỉ có điểm huyệt đạo của hắn, nhưng mà không còn kịp rồi, hắn đã ăn hết rồi, ta —— ta rất sợ, không dám rời hắn, vạn nhất nếu là hắn có tam trường lưỡng đoản*, ta ——”
* Chuyện không may, việc bất trắc.“Chúng ta biết rồi, Diệc Yên ngươi đừng khóc, giải huyệt đạo cho hắn đi.”
Sau khi được tự do, câu đầu tiên Cao Dật Ngọc nói chính là: “Ta thật đói, cho ta ăn đi!”