Giới Thiệu Truyện

Tên Truyện : 60 Không Gian: Cẩm Lý Phúc Bảo Vừa Kiều Diễm Vừa Ngọt NgàoTác Giả : Sái Thái Dương Đích Tiểu Hoàn Tử

Edit : Nguyệt Cát

Số Chương : 334

Tiến Trình : Đang Edit

Thể Loại : Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại , HE , Tình cảm , Làm ruộng , Làm giàu , Xuyên việt , Tùy thân không gian , Thị giác nữ chủ , Cẩm lý thể chất , Đoàn sủng , Niên đại văn

Link Đọc : https://truyenhdt.com/truyen/60-khong-gian-cam-ly-phuc-bao-vua-kieu-diem-vua-ngot-ngao

Văn Án :

Mộc Cẩm đã chết rồi sống lại. Chỉ sau một giấc ngủ, cô tỉnh dậy trong bụng mẹ, trở thành một thai nhi nhỏ bé. Mộc Cẩm ngáp một cái, chẳng thấy điều gì đáng sợ cả.

"Cái gì? Thập niên 60 à? Không sao, không sao cả."

"Cái gì? Thiếu thốn đồ ăn, thức uống à? Thế này thì không thể chịu nổi rồi."

Bỗng nhiên, trong đầu cô xuất hiện một không gian kỳ diệu. Đó là gì nhỉ? Một siêu thị khổng lồ thực sự tồn tại sao? Không ngờ rằng xuyên không lại có thể biến ước mơ thành hiện thực. Chỉ cần suy nghĩ kỹ thì cái "bàn tay vàng" này cũng không tệ chút nào.

Tiện nghi từ mẹ: "Ôi, dạo này cơ thể cứ thấy mệt mỏi, thèm ăn trứng ghê."

"Trứng gà? Để đó cho ta lo."

Tiện nghi từ cha: "Hôm nay mà lên núi bắt được con gà rừng thì tốt biết mấy."

"Gà rừng? Ta tin là ngươi sẽ làm được thôi."

Tiện nghi từ anh trai: "Tết này mà bắt được con lợn rừng thì sẽ có bánh sủi cảo ăn!"

"Lợn rừng? Ngươi sợ không? Nhưng mà, này, chuyện gì vậy? Tự dưng có con lợn rừng chạy đến đây là sao? Thật là khả năng thu hút mọi thứ đến với mình!"

Tiện nghi từ bà nội: "Cháu ngoan, bao giờ thì tìm một đối tượng đây?"

"Đối tượng sao? Không bao giờ, tuyệt đối không bao giờ! Sống một mình chẳng phải tự do hơn sao?"

Ấy vậy mà, số phận thật khó lường, chẳng bao lâu sau đã phải bẽ mặt.

"Tiểu ca ca, yêu đương không? Để xem, có làm ngươi đỏ mặt tim đập, muốn dừng mà không dừng được không nhé?"

Một phần nhỏ trong chương 1 để mọi người đọc thử nè :

Mộc Cẩm chìm vào một giấc mơ, thấy mình hóa thành một chú cá vàng rực rỡ, tung tăng nhảy múa, không ngừng bơi lội tự do trong làn nước mát lành. Dần dần, khi ý thức trở lại, nàng nhận ra mình đang được bao bọc trong một cảm giác ấm áp, dịu dàng và thoải mái vô cùng. Cảm giác kỳ diệu và sảng khoái ấy khiến nàng không kiềm được mà duỗi người một cách khoan khoái.

"Ai da!"

Vừa mới duỗi người, Mộc Cẩm bất chợt tỉnh giấc. Trong lòng tràn ngập bối rối, nàng thầm tự hỏi, đây là tình huống gì? Ngay lập tức, nàng hoàn toàn tỉnh táo trở lại.

Đúng rồi, chẳng phải vừa có ai đó va vào nàng sao? Đây là đâu? Xung quanh tối đen như mực. Chẳng lẽ… nàng đã bị mù?

Trong cơn hoang mang, nàng khẽ xoay người, nhưng ngay lập tức nghe tiếng "Ai da" đau đớn vang lên bên cạnh, khiến nàng giật mình, vội vã thu mình lại.

"Ngươi là ai? Ta bị sao vậy?" Mộc Cẩm theo phản xạ cất lời, nhưng đột nhiên phát hiện mình không thể phát ra âm thanh nào.

Chẳng lẽ nàng đã trở thành người thực vật, chỉ còn lại ý thức sao? Không đúng, không đúng, rõ ràng nàng vẫn có thể cử động. Không gian này chật hẹp và tối tăm đến khó chịu. Lẽ nào… có kẻ muốn hủy thi diệt tích?

Ý nghĩ này khiến Mộc Cẩm kinh hoàng không thôi. Đang chìm trong dòng suy nghĩ hỗn loạn, đột nhiên nàng nghe thấy một giọng nam trầm ấm vang lên.

"Vợ à, nàng không sao chứ? Có phải hài tử lại quấy rầy nàng không?"

Mộc Cẩm nghe những lời này mà suýt đánh rơi cả cằm. Hài tử? Chẳng lẽ họ đang nói đến nàng sao?

Một ý nghĩ chợt lóe lên. Không kìm được, nàng khẽ động đậy đôi chân nhỏ xíu của mình. Lập tức, một tiếng "Ai da" vang lên từ bên ngoài.

Ngay sau đó, nàng cảm nhận được một bàn tay lớn, ấm áp khẽ vuốt ve mình đầy âu yếm.

"Tiểu nghịch ngợm, hôm nay làm sao thế? Sao lại hiếu động như vậy?" Lần này, là giọng của một người phụ nữ, dịu dàng và chan chứa yêu thương.

Trong khoảnh khắc ấy, Mộc Cẩm chợt hiểu rõ tình cảnh của mình. Hóa ra, nàng đã được tái sinh, quay về trong bụng mẹ, và mang theo trọn vẹn ký ức từ kiếp trước.

Tuy nhiên, chưa kịp suy nghĩ sâu xa hơn, cơn buồn ngủ đã ập đến, cuốn nàng vào bóng tối sâu thẳm, đưa nàng chìm vào giấc ngủ nặng nề.

Khi ý thức trở lại, nàng không rõ đã trôi qua bao lâu. Nhưng lần này, khi tỉnh dậy, Mộc Cẩm buộc phải chấp nhận một sự thật khó tin: Nàng thật sự đã xuyên không như trong những câu chuyện tiểu thuyết – mà còn là xuyên vào một bào thai!