Chương 59: Kết thúc

Hai người về tới nhà.

Hòa gia chẳng thay đối gì so với khi hai người đi, hai bên cửa, dây thanh đằng đã bò dài ra. Trong ánh hoàng hôn, nơi này vô cùng yên tĩnh, không một bóng người.

Lúc hai người mở cửa ra, tiếng "két" vang lên giống như thanh âm cổ xưa duy nhất trên thế giới này.

Rời khỏi đây chưa tới nửa năm nhưng trong nhà đã đầy bụi.

Đường Uyển thấy may mắn vì lúc trên trấn đã nua một vài món ăn, cái bếp nhà hai người không biết phải nhóm bao lâu mới lên lửa. Anh thả hành balo xuống, đầu tiên đưa Hòa Quân tới phòng ngủ. Cũng may đường điện không có vấn đề, đèn ở trong nhà vẫn sáng như cũ.

Đường Uyển yên lòng, chuẩn bị dọn dẹp nhà cửa.

Tối đầu tiên hai người ngủ trong nhà, rất ngọt ngào.

Đường Uyển không phải thu mình trên cái giường chật hẹp nữa, anh ôm Hòa Quân vào lòng, cười vui thành tiếng. Hòa Quân cũng cảm thấy an toàn, vui vui tới nỗi không nói thành lời.

Về nhà giống như là về trong vòng tay ôm ấp của mẹ, hai người không phải lo lắng nữa.

Sáng hôm sau Đường Uyển dậy từ rất sớm. Anh có rất nhiều chuyện cần làm, ví dụ như đi giặt quần áo, dọn dẹp nhà cửa, mua đồ.

Hai người đã chẳng liên quan tới thái tử gia nữa, ở căn nhà hẻo lánh này không có ai tới đưa đồ nữa, chỉ có Đường Uyển tự mình xuống mua. Lúc trước không thấy khó khăn gì nhưng mãi tới khi rơi xuống đầu mình anh mới cảm thấy lên núi xuống núi phiền phức cỡ nào. Đường Uyển chạy qua chạy lại nhiều lần thấy rất mệt, anh tự tay trồng một ít cải xanh, như vậy hai người không còn lo thiếu rau xanh mỗi ngày nữa. Hai người cũng không cần xuống núi thường xuyên nữa.

Nghĩ tới là một chuyện nhưng bắt tay vào làm là chuyện khác. Đường Uyển chỉ khai khẩn một nơi, đó là Hành Vu Uyển.

Lúc mới về, Hòa Quân đã ra Hành Vu Uyển ngắm nhìn rồi. Mấy cây hoa ở đây đã khô héo, ví dụ như mẫu đơn. Lúc bọn họ về đây, sơn chi đã hết mùa, kim quế vẫn chưa nở. Tử đằng mọc xanh um, cây ngọc lan vẫn đứng sừng sững.

Nói chung là vẫn xum xuê.

Đường Uyển muốn phá một ít hoa để trồng rau.

Hòa Quân không phản đối, yên lặng gật đầu, chỉ là lưu luyến nhìn toàn bộ Hành Vu Uyển một lần.

Cuối cùng, Đường Uyển thở dài một cái.

Hành Vu Uyển nhiều năm anh khai khẩn, phá đi cũng không đành lòng.

Thôi, để anh trồng rau ra chỗ khác.

Anh chọn một nơi đất đai bằng phẳng, vô cùng phì nhiêu, hạt giống anh chuẩn bị chỉ có mình cải xanh.

Hòa Quân vui vẻ cười.

Nhưng cậu cũng có lúc không mấy vui vẻ.

Ấy là khi Đường Uyển mua thuốc về. Đương nhiên không phải thuốc Tây mà là thuốc Đông y. Đường Uyển bắt mạch cho Hòa Quân, anh không tìm ra thuốc gì thích hợp nữa nhưng lúc đi ngang qua tiệm thuốc, anh vẫn mua phương thuốc trước đây thường sắc cho Hòa Quân uống.

Đối với bát thuốc đen thùi lùi và cái vị đắng nơi khóe miệng, Hòa Quân im lặng, lắc lắc đầu rồi nói. "Đường Uyển, em không uống."

Đường Uyển không cười nổi.

"Em không chịu được vị đắng, em chỉ muốn nó ngọt một tí thôi."

Đường Uyển nói không ra lời.

Hòa Quân cười cười, nói: "Em dẫn anh đi xem làm sao để chế hương, có được không? Đây là nghề gia truyền của Hòa gia."

"Không được." Đường Uyển cứng rắn nói nói. "Là nghề gia truyền, không truyền cho anh được."

Hòa Quân lắc lắc tay anh, cà cà eo anh giống như con mèo nhỏ, dựa vào cạnh anh không muốn rời xa.

Đường Uyển nhắm mắt lại, không nhìn Hòa Quân. Lúc Hòa Quân kéo anh đi, anh bất đắc dĩ đi theo cậu.

Hòa Quân dẫn anh vào từ đường, ở đó có một mùi hương thoang thoảng. Hòa Quân lấy ra một quyển sách, đưa cho Đường Uyển, cười nói. "Sau này em sẽ dạy cho anh chế hương."

Có lúc Hòa Quân cảm thấy bản thân cậu thích hoa cỏ cũng là vì cậu là một cây cỏ cắm rễ ở đây, chỉ có nơi này mới hợp với cậu.

Cái ôm của Đường Uyển làm cho cậu an toàn nhưng Hòa Quân vẫn muốn về đây.

Cuộc sống cứ thế trôi qua, dưới hồ nước sen đã nở đầy hồ. Gió thu thổi nhè nhẹ trên núi làm mùi hương kim quế bay khắp nơi, Đường Uyển cũng học xong cách chế hương, tuyết cũng rơi rồi.

Cho dù cố gắng níu giữ như thế nào, cuối cùng thân thể Hòa Quân vẫn cứ suy nhược dần.

Nhưng dù vậy cậu vẫn cứ cười.

Bởi vì cậu thỏa mãn.

Hai người vẫn ở đây, vẫn luôn bên cạnh nhau.

———————————————————————————— kết thúc ——————————

"Nếu như chúng ta cứ sống trên núi vậy thì tốt rồi.

Trên núi có nhà của chúng ta, trong nhà có một vườn hoa anh trồng vì em.

Trong vườn hoa ấy có tất cả các loại hoa mà em thích.

Thật tốt.

Em muốn được an táng ở ngọn núi cao kia, nếu như cách xa quá, em sẽ không thể thấy anh được.

Thế nên anh có thể đợi đến mùa xuân rồi rải hạt giống hoa khắp nơi, như vậy thì em có thể nhìn thấy hoa nở đầy núi rồi.

Em biết anh vẫn luôn bên em.

Anh, anh chờ một chút, đợt em một chút. Đợi đến khi hoa nở khắp núi, em sẽ quay về."

Mùa xuân năm đầu tiên.

Hoa nở đầy Hành Vu Uyển, anh trồng một nửa vách núi là hoa.

"Ừm. Vẫn chưa đủ. Hòa Quân, em đợi thêm một chút."

Mùa xuân năm thứ hai.

Đường Uyển tiếp tục trồng hoa, ong bướm đã bay đầu núi.

"Hòa Quân, em thấy không?"

Mùa xuân năm thứ ba.

"Hòa Quân, em nói dối."

"Cho dù hoa nở đầy núi em cũng chẳng về."

Biết rõ đây là lời nói dối nhưng anh vẫn phải tin, vẫn muốn làm. Nếu không sống để làm gì nữa?

Nhưng …

"Vì sao anh chẳng mơ thấy em?"

"Hòa Quân, hoa nở rồi."

Nhưng em lại vẫn chưa tới, sao anh có thể giữ lời được nữa?

Thôi, hay là anh tới tìm em đi.

————————————————————————————————

"Chôn em trên núi cao, có thể thấy rõ mùa xuân rực rỡ, hoa cỏ khắp nơi." - Hòa Quân.

"Chôn anh trên sườn núi, như vậy có thể bảo vệ em." - Đường Uyển.

- HOÀN -