Hòa Quân nhìn phòng bệnh rộng lớn, không nói lời gì, cậu liếc mắt nhìn Đường Uyển. Tài xế không nhìn thấy mặt của Hòa Quân nữa, cho rằng cậu đang sợ hãi.
Đường Uyển thấy trong mắt Hòa Quân không đau khổ cũng chẳng vui. Cậu không để ý cái phòng bệnh này như thế nào, tàn tạ cũng được, xa hoa cũng tốt, đối với cậu mà nói, đây chỉ là một cái phòng bệnh mà thôi. Hòa Quân là bệnh nhân, nơi đây là phòng bệnh.
Đường Uyển không nhìn tài xế, cười với Hòa Quân. "Trong này rất ấm, Hòa Quân, cởϊ áσ khoác ra đi em." Đường Uyển sắp toát mồ hôi rồi, Hòa Quân còn ăn mặc nhiều hơn anh nữa.
Ánh mắt tài xế sáng ngời, anh ta không quên khuôn mặt xinh đẹp vừa nãy của Hòa Quân.
Hòa Quân gật gật đầu, cậu muốn cởi khăn quàng cổ ra trước nhưng đáng tiếc áo cậu quá dày, giơ tay lên cũng chẳng nổi. Đường Uyển cười khẽ một tiếng, chậm rãi tháo khăn quàng cổ cho cậu. Từng vòng khăn mở ra, mặt mũi cậu từ từ hiện ra, đôi mắt trong như nước mùa thu phản chiếu khuôn mặt anh.
Chẳng biết vì sao trong lòng Đường Uyển dâng lên một loại khó chịu không nói thành lời, nghẹn lại ở cổ họng, anh muốn nói ra nhưng không được, chỉ có thể sờ lên mặt Hòa Quân, nói. "Tróc da rồi kìa, cẩn thận một chút."
Hòa Quân rủ mi mắt xuống, không nói gì cả.
Cậu tháo quần áo xuống, cả người hiện ra dáng người cao gầy của thiếu niên. Cậu khiến người ta nghĩ tới xuân sơn ngọc thụ mọc trong thâm cốc u lan, chẳng cần nói gì, chỉ cần đứng thôi là đã đẹp như họa rồi.
Tuy rằng tài xế đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn nói không thành lời. Đáy mắt anh ta mang theo vẻ si mê, nhìn thiếu niên, trên mặt không mang theo một tia du͙© vọиɠ.
Đường Uyển đứng một bên, không nói lời nào.
Bác sĩ điều trị chính vào đây rất nhanh, người kia mang theo kính mắt viền vàng, có khuôn mặt nghiêm túc của người trẻ tuổi.
Bác sĩ vừa gặp Hòa Quân đã ngơ ngác như vị tài xế nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần.
Tài xế vui vẻ giới thiệu. "Đây là bác sĩ của Hòa thiếu gia, bla bla,..."
Anh ta nói gì phía sau Đường Uyển cũng không nghe rõ. Anh chỉ nhìn thấy, thiếu niên kia, ở trong phòng tắm ánh nắng mặt trời, cả người giống như đang phát sáng.
Hòa Quân rất đẹp, đẹp tới nỗi khiến người ta kinh ngạc. Ban đầu vẻ đẹp này chỉ thuộc về riêng anh, nhưng Đường Uyển lại không trông coi bảo vệ được, thế niên phải chia sẻ nhan sắc của cậu cho người ta.
Anh không biết nên nói gì, chẳng qua là cảm thấy trong lòng khổ sở mà lại
Hắn không biết nên nói gì, chẳng qua là cảm thấy trong lòng khổ sở. Không nói ra được khổ sở.
Nếu như... Hòa Quân khỏe mạnh, hai người sẽ không phải tới đây.
Anh tự tay mang cậu tới đây, giao cậu cho một vị bác sĩ khác, giao phó sinh mệnh của cậu cho người khác, gửi hi vọng mạnh mẽ vào khoa học kỹ thuật phát triển.
Mặc kệ như thế nào anh đều hi vọng cậu sống tiếp.
Đường Uyển đè sự khó chịu trong lòng mình lại, khóe môi anh cong lên, thấy vị bác sĩ kia cẩn thận hỏi Hòa Quân ăn, mặc, đi lại, ở.
Bác sĩ muốn Hòa Quân tự mình trả lời chuyện của cậu, Hòa Quân liếc mắt nhìn bác sĩ, nghiêng đầu không nói gì nữa.
Có lẽ do quá mệt mỏi thế nên bác sĩ tạm thời bỏ qua vấn đề này, định hỏi cậu vào hôn khác. Anh ta nói. "Được rồi, ở lại đây đi, tôi nhất định sẽ làm em khỏe mạnh trở lại."
Bệnh của Hòa Quân cho tới nay đều là bệnh không trị được, nhưng mấy năm qua xuất hiện một số ca bệnh tim phẫu thuật thành công cho nên anh mới dám thử. Đối với Hòa Quân, trái tim cậu đã tới cực hạn, cho dù không làm phẫu thuật thì cũng không sống được tới hết năm nay, không bằng anh mạo hiểm một lần.
Trải qua một số chuẩn bị, bọn họ có thể phẫu thuật cho Hòa Quân rồi.
Một khi thành công, cả đất nước đều biết tới cậu.
Sau khi bác sĩ đi, Hòa Quân ngồi trên ghế salon xoa xoa thái dương, hiện lên vẻ mệt mỏi.
Không biết tại sao khi ở cùng bác sĩ, Hòa Quân cảm thấy rất uể oải, loại uể oải này thấu vào cả xương. Hơn nửa cả đoạn đường đi xe đã mệt mỏi lắm rồi, Hòa Quân không chịu nổi nữa.
Lúc này, tài xế bổ sung thêm. "Hòa thiếu gia, cậu nghỉ ngơi ở đây đi."
Đường Uyển mím môi, động tác của anh và Hòa Quân giống nhau như đúc. Hai người sống chung với nhau đã lâu, có một số chuyện không biết là ai ảnh hưởng của ai, hai người cũng chẳng thấy vấn đề gì, chỉ có người ngoài nhìn vào mới nhận ra.
Anh nhìn gian phòng này, rất muốn hỏi một chuyện. Lúc này thấy tài xế đã chuẩn bị hạ lệnh đuổi người, anh mới dám hỏi.
"Tôi ở đâu?"
Tài xế nhíu mày nhìn anh, cười khẽ. "Thái tử gia chuẩn bị đồ cho Hòa thiếu gia là vì cậu ấy là Hòa thiếu gia. Tôi biết năm đó cậu được Hòa gia chọn tới chăm sóc Hòa thiếu gia nhưng bây giờ cậu ấy đã có người chăm sóc rồi, không cần cậu nữa."
Anh ta dừng một chút, nói: "Bây giờ cậu có thể... Đi."
Tài xế dùng từ có chút không quen, anh ta thường nói "cút", bây giờ dùng "đi" thấy hơi xa lạ.
Đường Uyển sững sờ tại chỗ.
Hòa Quân bỗng nhiên mở mắt ra, lẳng lặng nhìn Đường Uyển rồi đứng lên, cậu tới giá lấy quần áo của mình xuống, nói một cách lạnh lùng. "Đường Uyển, chúng ta đi."
Muốn tách cậu và Đường Uyển ra? Nằm mơ.
Trong lòng Hòa Quân dâng lên lửa giận, lâu rồi cậu chưa tức giận như thế, những lời nói của tài xế đã chạm tới giới hạn của cậu.
Tài xế kinh ngạc, anh ta biết người này được Hòa Ngôn Chi phái tới chăm sóc Hòa Quân, giống như một tên bảo mẫu. Anh ta tưởng Đường Uyển phải muốn nhanh chóng rời khỏi Hòa Quân chứ?
Hoặc là Hòa thiếu gia không thể bỏ được người này sao?
Bất kể vì lý do gì, tài xế vẫn ngăn trước mặt Hòa Quân, hỏi: "Hòa thiếu gia, có chuyện gì thế? Không phải mới nói được sao? Cậu cứ an tâm ở đây làm phẫu thuật là được."
Hòa Quân giương mắt nhìn anh ta, khuôn mặt tinh xảo làm người ta mê đắm, cậu lạnh nhạt nói. "Nhưng anh không nói là tách anh tôi và tôi ra. Tôi sẽ không rời khỏi anh tôi."
Đã rất lâu cậu chưa gọi Đường Uyển một tiếng "anh", thế nên lúc này cậu nói ra không những khiến tài xế mà còn có cả Đường Uyển cũng bị choáng.
Hòa Quân sợ anh ta không hiểu, lặp lại từng câu từng chứ. "Tôi sẽ không rời khỏi Đường Uyển. Không bao giờ."
Dù cho Hòa Quân rất đẹp nhưng bị mất mặt như thế tài xế cũng không vui vẻ gì, âm thanh lạnh xuống. "Hòa thiếu gia, cậu phải biết ở đây không nuôi người ngoài."
Vị này còn tưởng Hòa gia vẫn còn sống sao? Muốn đưa ra yêu cầu à? Lẽ nào cậu ta không biết thái tử gia để mắt tới đã là phúc phần của cậu ta rồi.
Hòa Quân mím chặt môi, không khuất phục.
"Vậy tôi không chữa."
Cánh tay cậu bị Đường Uyển kéo lại, bàn tay được ôm trọn trong bàn tay ấm áp của anh. Đường Uyển bật cười, nhẹ giọng nói với tài xế. "Anh đừng giận, Hòa Quân lớn lên cùng tôi, tới thành phố S này vẫn còn xa lạ, Hòa Quân không quen. Anh có thể dàn xếp một chút, để tôi chăm Hòa Quân được không?"
Đường Uyển không phản đối lời nói của tài xế, anh cũng không nói với Hòa Quân câu nào, chỉ nhẹ nhàng kéo tay Hòa Quân.
Anh biết rõ anh không thể làm trái lời vị tài xế này. Đối với anh và Hòa Quân mà nói, tài xế khác với hai người. Đường Uyển biết anh muốn gì. Chuyện anh muốn là Hòa Quân bình an, khỏe mạnh, vì thế nên hai người mới tới thành phố S, cơ hội ngàn năm mới có một này, anh không thể bỏ qua, cũng không cho phép Hòa Quân từ bỏ.
Dù sao…
Đã nhiều năm như thế, anh là người biết rõ Hòa Quân phải chịu dựng đau đớn ra sao.
Nhưng anh chưa từng nghĩ tới Hòa Quân lại phản đối kịch liệt như thế.
Rõ ràng không nên vui nhưng trong lòng anh lại cảm thấy sung sướиɠ, giống như đóa hoa nở từ băng, màu sắc không đẹp nhưng đó là bông hoa duy nhất chiếm giữ đáy lòng anh.
Nếu như Hòa Quân không bị bệnh thì tốt biết bao.
Đó chỉ là suy nghĩ trong lòng Đường Uyển mà thôi, trên mặt anh vẫn nở nụ cười.
Tài xế suy nghĩ một chút, nói: "Không được. Đây là phòng bệnh VIP, không phải ai cũng vào được."
Đường Uyển vẫn mỉm cười không nói còn Hòa Quân im lặng một lát, không tình nguyện nói. "Vậy tôi chuyển tới phòng bệnh thường."
Tài xế cau mày nhìn. "Cậu chắc chứ? Phòng bệnh bình thường có đủ loại người, môi trường không tốt cho Hòa thiếu đâu."
Hòa Quân dứt khoát. "Đổi phòng bình thường là Đường Uyển có thể gặp tôi."
"Được rồi." Tài xế xoa xoa đầu cậu. "Hi vọng Hòa thiếu không hối hận, nếu hối hận rồi thì có thể tìm y tá đổi về phòng VIP."