Về tới nhà, Đường Uyển thay quần áo cho cậu, sau đó đi nấu nước pha thuốc cho Hòa Quân uống.
Bếp lửa tỏa ra hơi nóng, rõ ràng bây giờ anh đã về nhà, không cần lo lắng nữa, thế nhưng Đường Uyển vẫn cảm thấy hốt hốt.
Anh không biết tại sao lại như vậy.
Trong mắt Đường Uyển phản chiếu ánh lửa, trong gian phòng, ngoại trừ âm thanh tí tách của lửa thì không còn gì khác.
Hòa Quân giống như anh nghĩ, bắt đầu phát sốt rồi. Lần này còn nặng hơn mấy lần trước. Thân thể của cậu trước nay không tốt, dậy sớm, cả ngày không ăn cơm rồi lại dính một cơn mưa lạnh, luân phiên như thế ngay cả Đường Uyển cũng đổ bệnh chứ nói gì Hòa Quân.
Nhưng lần này lại rất khó vượt quá.
Đường Uyển cũng gần giống như bác sĩ, anh không điều trị cho nhiều người, chỉ chữa bệnh cho mình Hòa Quân. Nhưng Hòa Quân này lại làm anh bó tay toàn tập.
Bác sĩ thông minh đi nữa cũng có một số bệnh không chữa khỏi, huống cho anh cũng chẳng phải bác sĩ giỏi giang.
Quan trọng nhất là...
Sắp tới giới hạn rồi.
Hòa Ngôn Chi từng nói Hòa Quân không thể sống lâu.
Nếu như có thể đổi sinh mệnh cho nhau, ông hy vọng bản thân mình có thể đổi cho cậu. Đứa trẻ kia được mọi người yêu thích nhưng lại là đứa trẻ không thuộc về thế giới này.
Dựa theo lời nói năm đó của thầy thuốc Đông y, sinh mạng Hòa Quân đã sắp gặp phải nạn lớn rồi.
Dù không có cơn mưa này, cậu cũng chẳng sống được bao lâu, sau trận mưa này bệnh tình chỉ mượn cớ tái phát mà thôi.
Đường Uyển cực nhọc ngày đêm chăm sóc cậu không nghỉ ngơi. Ba ngày sau, cuối cùng Hòa Quân cũng tỉnh lại,khuôn mặt cậu trắng bệch, thân thể càng thêm gầy gò.
"Đường Uyển, quần áo của em quá rộng." Hòa Quân bước xuống giường, sau khi mặc quần áo xong, cậu sai gương, đưa lưng về phía Đường Uyển nói.
Hòa Quân mặc áo sơ mi trắng, rõ ràng vóc dáng cao ráo nhưng quần áo lại rộng thùng thình, cả người giống như cây ngọc lan trắng ngoài kia.
Đường Uyển không nói gì, động tác trên tay hơi khựng lại, nước trà làm anh bỏng một vệt nhỏ.
Trước đây mỗi lần Hòa Quân nói vậy, Đường Uyển sẽ nở nụ cười an ủi cậu, nhưng bây giờ Đường Uyển không làm được nữa, Hòa Quân cũng đã dần ý thức được chuyện gì xảy ra.
Đường Uyển im lặng.
Hòa Quân quay đầu lại nhìn anh, hỏi. "Đường Uyển, em có thể tới Hành Vu Uyển hay không?"
Lúc này thời tiết không thuận lợi, mưa kéo dài, mùa xuân cũng đã hết, qua tháng này là tới hè rồi.
Đường Uyển lắc lắc đầu.
"Tại sao?"
"Chết hết rồi."
"Anh nói láo, em gieo hoa dại xuống rồi, nhất định sẽ nở hoa, không phải còn mấy bông hoa nhài sao?"
"Thời tiết thất thường nên chúng chết hết rồi." Đường Uyển tỉnh táo nói.
Hòa Quân ngẩn người. "Sao vậy? Không phải ngày nào anh cũng tới chăm hoa sao?"
"Ngay cả em anh cũng chưa chăm nổi, sao phải chăm mấy bông hoa đó?" Đường Uyển đứng lên ra khỏi phòng, bỏ lại câu nói đó.
Thời gian này, quan hệ hai người không mấy tốt đẹp, Hòa Quân không lạnh nhạt với anh mà là Đường Uyển đang hờn dỗi cậu.
Trước khi Lâm Giai Âm rời đi, hai người từng có một thời gian đối xử lạnh nhạt với nhau nhưng Đường Uyển chẳng hề lo lắng, anh cảm thấy Hòa Quân tới tuổi dậy thì nên mới cáu kỉnh như thế. Sau khi Hòa Quân đổ bệnh anh mới nhận ra -- Cậu thay đổi rồi.
Đứa nhỏ ngoan ngoãn năm nào ấy đã không biết điều nữa.
Hòa Quân có chuyển biến tốt nhưng bầu không khí trong nhà càng ngày càng trở nên kỳ dị.
Cậu dựa vào cửa sổ nhìn mưa bay ngoài trời. Cách cửa sổ thủy tinh dày, cậu không nghe được tiếng mưa rơi, chỉ có thể nhìn thấy hạt mưa bay lất phất, ngón tay cậu sờ lên cửa sổ, cảm giác được có chút lành lạnh.
Đường Uyển không cho cậu ra khỏi nhà.
Sắc mặt anh cũng càng ngày càng tệ.
Buổi tối.
"Đường Uyển, anh có chuyện gì thì cứ nói ra, không nên cứ giữ trong lòng như thế."
Hòa Quân nói, cậu đặt đũa xuống bàn, quay mặt đi, không muốn xem cái mặt lạnh của Đường Uyển nữa.
Một người luôn nở nụ cười với cậu bây giờ lại trở nên trầm mặc, không có cảm xúc. Hòa Quân không thích bộ dạng này của Đường Uyển, nhìn anh cậu lại thấy giận.
Vất vả lắm cậu mới nghĩ kỹ.
Nếu đã sống cùng Đường Uyển vậy cậu không muốn chiến tranh lạnh, không muốn tức giận với anh nữa. Cứ sống như vậy, đi hái hoa ngoài vườn, đi phơi trà hoa, tới sau núi vẽ vời, cái gì cũng được, sinh mệnh cậu đã ngắn ngủ như vậy, Đường Uyển lại là con người tự do, muốn bỏ cậu đi lúc nào cũng được, thêm nên... Cậu phải quý trọng từng giây từng phút.
Đường Uyển nghe cậu nói vậy, híp mắt nói. "Ăn xong rồi nói."
Giọng nói của anh rất bình thản nhưng lại làm Hòa Quân không thể chối từ. Hòa Quân bắt đầu có chút sợ Đường Uyển rồi.
Hôm nay ăn cơm, hai người cũng không mở TV, không xem phim truyền hình thường xem, cả căn nhà trở nên yên tĩnh lạ thường.
Trước đây thật lâu, lúc ăn cơm không được mở TV. Hòa Ngôn Chi quản rất nghiêm, lúc ấy Hòa Quân vẫn là bé ngoan. Sau khi Hòa Ngôn Chi mất rồi, Hòa Quân mỗi lần ăn cơm là lại khóc. Đường Uyển muốn dời sự chú ý của cậu nên mới mở TV cho cậu xem.
Vào lúc ấy, khoảng thời gian ăn cơm tối cũng là lúc bộ phim hoạt hình hay nhất chiếu, hấp dẫn lực chú ý của Hòa Quân, cậu không khóc nữa, vừa ăn cơm vừa xem TV.
Sau đó, chuyện này trở thành thói quen, nguyên nhân ấy cũng dần dần thay đổi.
Nhà của hai người quá yên tĩnh, cho dù mở TV hết cỡ cũng chẳng át đi âm thanh nói chuyện của hai người. Đáng tiếc, người lớn nhưng TV thì già đi, thường xuất hiện nhiều vạch trắng thế nên hai người ít khi mở TV.
Chỉ là do thói quen nên mở thôi.
"Ăn xong rồi." Hòa Quân nói, cậu để chén sang một bên, cơm trong chén đã hết.
Đường Uyển giương mắt nhìn Hòa Quân, cậu không nhìn rõ biểu cảm trên mặt Đường Uyển, cậu chỉ biết Đường Uyển không vui.
"Được rồi." Đường Uyển nói. "Em muốn nói gì? Hòa Quân."