Trong mắt Lâm Giai Âm, chuyện Đường Uyển ở trên núi là lãng phí thanh xuân của anh, lãng phí cuộc đời, lãng phí tiền bạc. Cô miêu tả về thế giới bên ngoài rất nhiều, chỗ nào cũng có cơ hội, chỗ nào cũng có tiền bạc. Chính Lâm Giai Âm cũng nghĩ như vậy.
Đường Uyển ngồi trên ghế, giữa chân mày nhô lên một gò núi nhỏ.
"Được rồi. Anh từ từ suy nghĩ đi. Hôm nay tôi tới đây chỉ muốn nói thế thôi, ba ngày sau tôi phải đi rồi, chắc là buổi trưa, sắp xếp xong hành lý sẽ đi, nếu anh muốn đi cùng tôi, nhớ tới."
Lâm Giai Âm nói xong, đứng dậy chuẩn bị chào tạm biệt Đường Uyển.
Đường Uyển nở nụ cười, muốn giữ Lâm Giai Âm ở lại ăn cơm nhưng cuối cùng anh vẫn phải tiễn cô về.
Anh đứng ngoài cửa, nhìn Lâm Giai Âm đi xuống núi, lại thở dài một tiếng quay đầu lại, không thấy bóng dáng thiếu niên quen thuộc ngồi ngoài hành lang.
Chắc là giờ này em ấy vẫn còn ngủ dưới gốc tử đằng.
Đường Uyển chầm chậm đi về phía nhà bếp, chuẩn bị nấu một ít thuốc cho cậu. Đã sắp tới thời gian giao mùa, đây là lúc Hòa Quân dễ đổ bệnh nhất, mỗi lần như thế anh đều phải đun một ít thuốc cho Hòa Quân.
Lâm Giai Âm nói không sai, bên ngoài đang thay đổi một cách chóng mặt, anh lại là một người trẻ thôi bừng bừng nhiệt huyết lại không thể đi nhìn ngắm đó đây, có lẽ sau này anh sẽ thấy hối hận cả đời.
Nhưng...
Đường Uyển nhìn ánh lửa đỏ, nở một nụ cười khổ.
Nếu như rời khỏi đây, chắc là Hòa Quân không đồng ý. Đợi thêm một thời gian nữa, chờ tới khi bệnh tình Hòa Quân ổn định, đợi tới khi cậu lớn hơn một chút, hai người sẽ đi ra ngoài nhìn ngắm thế giới bên ngoài.
Lâm Giai Âm không nhắc tới Hòa Quân, cô chỉ khuyên Đường Uyển ra ngoài.
Thế nhưng Đường Uyển lại không thể bỏ mặc Hòa Quân, anh cũng không quên được ánh mắt Hòa Quân khi nhìn anh tối hôm qua. Hai người đã bên nhau hơn mười năm trời, sao có thể dễ dàng chia xa như thế?
Buổi tối, Đường Uyển không nhắc tới chuyện Lâm Giai Âm nữa. Anh cảm thấy Hòa Quân không thích hợp để nghe những chuyện này. Có lẽ từ lúc bắt đầu, anh không nên để Hòa Quân ngồi cạnh Lâm Giai Âm, nghe hai người nói chuyện, tránh cho Hòa Quân nghĩ bậy nghĩ bạ.
Hòa Quân vẫn cứ như cũ, từ đầu tới đuôi không thèm để ý tới anh. Đường Uyển cho rằng đây không phải chuyện gì to tát, ngay cả khi Đường Uyển thấy Hòa Quân ôm chăn từ phòng anh về phòng cậu, anh vẫn cảm thấy không sao, còn cười nói. "Xem ra em lớn thật rồi."
Câu nói này làm Hòa Quân ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm, ánh mắt kia chẳng có tính uy hϊếp, chỉ khiến anh cảm thấy đáng yêu. Hòa Quân thấy Đường Uyển cười, tức giận nói. "Em đã lớn lâu rồi."
Đường Uyển vẫn cười, chờ tới lúc Hòa Quân muốn vào phòng ngủ của cậu, anh mới tiến lên.
"Nào có ai trải giường chiếu như em?"
Thật ra Hòa Quân chẳng phô trương đến thế, cậu chỉ ngồi ở phía trên, không làm gì cả Đương Uyển nhìn đám ga trải giường rối như tơ vò, nở nụ cười, vén tay áo lên giúp Hòa Quân trải giường.
Trước nay anh vẫn luôn trải ga giường giúp cậu, tám phần mười là Hòa Quân không biết làm, thế nên anh đang chuẩn bị giúp cậu.
Nhưng Hòa Quân sao có thể để anh nhúng tay vào? Đặc biệt là cái người ngày nào cũng cười làm như chưa có chuyện gì thế này. Anh có biết cậu đang tức giận hay không?
Nỗi tức giận trong lòng Hòa Quân càng tăng lên, cậu gạt tay Đường Uyển ra, tức giận nói. "Không cần anh lo!"
Sau đó cậu nằm lên giường của mình, trùm kín chăn, buồn rầu nói. "Em muốn ngủ. Anh tắt đèn đi."
Đường Uyển nhìn cậu, không tức giận trái lại còn nở nụ cười.
Anh ung dung thong thả nói. "Em cứ ngủ như thế đi. Nhưng mà chăn của em để trong tủ quần áo hơn một năm nay, không phơi nắng bao giờ, không biết trong chăn có bao nhiêu vi trùng sinh sống. Em ngửi thử một cái xem, có phải là mùi mốc không? Còn cả cái giường đơn này nữa, không phải là anh bỏ trong cái rương sao? Đã lâu không lấy ra rồi, em muốn ngủ thế sao?"
Hòa Quân. "..." Cậu lén lút cắn răng, không tự chủ khịt khịt mũi, quả nhiên cảm thấy được một ít mùi ẩm mốc, không khó ngửi nhưng cũng làm cho cậu cảm thấy khó chịu, giống như trên người đang bò một đống sâu bọ.
"Được rồi..."
Đường Uyển cười cười, nói: "Em tới phòng anh ngủ đi, nếu muốn chia phòng thì hôm nay anh sẽ ngủ ở đây."
Hòa Quân do dự một hồi, sau đó cảm thấy trên người mình ngứa ngáy. Cậu cau mày, nhấc chăn lên, xỏ dép ra ngoài, còn không quên nói. "Anh ngủ ở phòng này có được không?."
Đường Uyển vẫn cười.
Thực ra nuôi đứa nhỏ này yếu ớt một chút cũng không tệ, ít nhất bây giờ cậu không ngủ ở đây.
Anh nói không sai, giường này lâu không phơi, chăn không giặt, lại mỏng, anh sợ Hòa Quân đắp không ấm.
Buổi tối, Hòa Quân nằm trên giường của Đường Uyển, còn Đường Uyển ngủ trên cái giường để không ba, bốn năm. Đối với Đường Uyển mà nói, giường Hòa Quân hơi nhỏ nhưng cũng không sao, còn Hòa Quân lại mất ngủ.
Cậu lăn qua lăn lại, lăn tới chỗ Đường Uyển thường ngủ. Đường Uyển ngủ sát tường, luôn ngủ ở rìa ngoài để phòng ngừa Hòa Quân lăn ra ngoài. Thế nhưng Hòa Quân ngủ rất ngoan, không cựa quậy.
Cậu nằm ở đây, cảm thấy nơi này hơi trùng xuống do Đường Uyển ngủ nhiều ở đây, tất cả đều là hơi ấm của Đường Uyển. Cái gối cậu gối không phải là của cậu, cái gối ấy là gối của Đường Uyển. Cậu vốn định tới gian phòng của mình, mang theo gối nhưng Đường Uyển lại kêu cậu về.
Hai cái gối giống nhau như đúc, nếu không quan sát kỹ sẽ không đoán được đâu là gối của ai.
Hai cái gối này cùng để ở trên giường, một cái bên trong một cái bên ngoài, không di chuyển, không phân chia.
Bởi vì có hơi thở quen thuộc vây quanh, lâu dần Hòa Quân cũng ngủ được.
Dù cho là như vậy nhưng cậu vẫn thấy tức giận.
Ba ngày trôi qua rất yên bình. Hòa Quân không hỏi tại sao Lâm Giai Âm không tới đây, chỉ muốn ngủ thật lâu.
Tối ngày thứ ba, sau khi Đường Uyển nhìn thấy Hòa Quân ăn xong, anh nói. "Ngày mai Lâm Giai Âm đi rồi, anh muốn đi tiễn cô ấy."
Hai ngày nay Đường Uyển không phải không biết Hòa Quân đang tức giận, nhưng anh không biết cậu giận anh cái gì. Đặc biệt là lúc anh đối xử với Hòa Quân như một đứa trẻ, Hòa Quân sẽ tức giận. Anh không biết tại sao Hòa Quân giận, anh cũng không biết mình làm gì khiến cậu giận.
Hòa Quân nghe anh nói, hừ lạnh.
Đường Uyển nở nụ cười bất đắc dĩ. Không biết cậu bị cái gì, lại còn có cái nhìn phiếm diện với Lâm Giai Âm.
Thấy anh nở nụ cười, Hòa Quân càng tủi thân hơn.
Cậu đã sớm chuẩn bị tâm lý, biết sớm muộn gì Đường Uyển cũng sẽ nhắc tới chuyện Lâm Giai Âm, nhưng cậu vẫn tủi thân một chút.