Hành Vu Uyển không còn giống như trước đây nữa.
Cho tới bây giờ Hòa Quân vẫn còn nhớ lúc mình còn nhỏ, ở Hành Vu Uyển xem sâu bò tới bò lui, nhưng bây giờ cậu không còn thấy sâu nữa, chỉ có mình bướm và ong mật bay tới bay lui trong vườn. Ngay cả mấy con gà lúc trước bọn họ nuôi cũng đã không còn ở nơi đó, chỉ có mấy con gà con tình cờ đi lạc vào trong vườn, không thể thả gà vào trong đó vì chúng có thể làm tổn thương rễ của mấy cây hoa.
Vừa mới vào Hành Vu Uyển, đập vào mắt chính là con đường lát đá. Không chỉ có mình con đường này, còn có một con đường nữa, đủ rộng để cho hai người cùng đi, ở góc cua có thể thấy được toàn cảnh của vườn hoa.
Hoa Quân thích nhất chính là cây ngọc lan trắng cao hơn mười mét, là do Đường Uyển mang ở sân sau tới đây trồng. Bởi vì quá cao, cho nên lúc nở hoa, cả khu vườn tỏa ra mùi thơm ngát. Phía dưới cây ngọc lan trắng là hoa tử đằng, bây giờ cũng đã đến lúc nở hoa.
Vào lúc ấy, chuyện Hòa Quân thích nhất là tới đây ngủ trưa, ngày xuân không khí trong lành, tới khi tỉnh lại đã thấy hoa rơi đầy người.
Bốn phía xung quanh đều có các loại hoa khác nhau, hoa cúc, hoa hướng dương, còn có cả trúc xanh và hai nhánh hoa đào có nhành tường vi bò lên.
Thời gian trôi qua nhiều năm như vậy, chính Hòa Quân là người thấy Đường Uyển từ từ thay đổi Hành Vu Uyển, khiến nó không còn hoang vu như trước nữa.
Cậu vô cùng vô cùng thích nơi này.
Mùa xuân đến, sức sống bừng bừng. Hoa có thể nở cũng đã nở, coi như không nở hoa thì cũng đã ra lá mới, nảy mần sinh trưởng. Trong sân là một mảnh hoa lá xanh biếc.
Vào lúc này, Hòa Quân vui vẻ lấy giá vẽ tranh ra, bắt đầu vẽ vời. Cậu muốn vẽ những đóa hoa này thật đẹp một chút, nhưng sau đó cậu chợt nhận ra mình chẳng vẽ đẹp được chi tiết nào, thế nhưng cậu là một con người thích vẽ vô cùng.
Sau đó, Đường Uyển cảm thấy Hòa Quân quá hao tâm tổn trí vào chuyện này nhưng anh không ngăn cản mà nghĩ ra một chuyện khiến Hòa Quân mê hơn, đó chính là ép hoa để vẽ.
Chuyện này chỉ cần tới Hành Vu Uyển, lấy một ít hoa rơi, sau đó ép hoa này vào trong sách rồi vẽ lại là được. Anh tự mình làm mẫu một lần, hiệu quả cũng không tốt lắm.
Hòa Quân rất thích cách này, bởi vì hoa vẽ trong sách rất giống như thật. Ở nơi nhỏ bé này không bán nhiều đồ trang trí, vậy nên nếu muốn trang trí thêm cho bức tranh, Đường Uyển phải chuẩn bị rất nhiều. Anh muốn làm một cái khung tranh cũng tốn rất nhiều thời gian.
Vậy nên, cho dù Hòa Quân thích thì mùa xuân qua đi, Đường Uyển cũng chỉ làm được ba bức tranh như vậy, hơn nữa cũng không cần hoa trong Hành Vu Uyển, dùng mấy đóa hoa sắp khô héo trong phòng bọn họ là được.
Do dự một hồi, Hòa Quân cầm bút lên vẽ.
Bây giờ tuy trình độ của Hòa Quân đã lên tay nhưng cậu không thích dùng màu nước đơn giản, cậu cũng phát hiện, dùng màu nước mặc dù có màu sắc nhưng lại không có đường nét. Vì vậy, cậu bắt đầu vẽ tranh bằng bút chì, sau đó dùng bút máy vẽ lại.
Vẽ vời làm Hòa Quân cảm thấy vừa yên tĩnh mà lại vừa vui vẻ. Không thể nói chuyện vẽ làm cho câu vui vẻ mà là vẽ cảnh sắc Hành Vu Uyển mới làn cậu vui vẻ, càng vui vẻ càng muốn đem sắc "xuân" này lưu lại về sau.
Vào lúc ấy, tất cả trẻ con ở đây đều thích hình ảnh trực quan cho nên cậu lựa chọn cách vẽ vời. Có một số chuyện cậu cũng viết trong nhật ký, thế nhưng Đường Uyển không biết.
Bởi vì đã lâu anh không thấy nhật ký của cậu.
Một mùa xuân như vậy thật tốt. Trời mưa cũng được, không mưa cũng tốt, mỗi lần thấy cảnh sắc mùa xuân, đều cảm thấy hạnh phúc. Đây là vườn hoa của bọn họ, bọn họ cũng ở đây.
Tỉ lệ thuận với sự thành thục trong công việc làm vườn, còn có trù nghệ của Đường Uyển.
Thế nhưng chuyện này còn phải dựa vào khẩu vị của Hòa Quân nữa, tăng hay không tăng cũng là do cậu quyết định.
Từ lúc bắt đầu, khẩu vị Đường Uyển và Hòa Quân vẫn có một chút khác biệt, chỉ là không nói ra.
Anh không thích nước cách quá ngọt, nhưng Hòa Quá lại thích. Hòa Quân cũng thích cay nhưng anh lại không cho cậu ăn ớt. Nói chung là khác biệt rất nhiều nhưng dần dần cũng chẳng còn nữa. Đường Uyển bắt đầu uống thuốc Hòa Quân uống không hết thang, bởi vì không lãng phí quả ớt, thế nên ăn cay cũng thành thói quen của anh.
Ở nơi này của bọn họ, mùa xuân vẫn hơi se lạnh, còn có cả mưa dầm, vậy nên người dân ở đây rất thích ăn cay. Ăn cay có thể xua khí lạnh, tuy Đường Uyển không cho Hòa Quân ăn cay nhưng anh cũng rất chú trọng chuyện xua khí lạnh, chủ yếu chính là cho cậu uống thuốc.
Giữa người với người, khi ở chung, quan hệ bắt đầu trở nên kỳ diệu.
Rất nhiều lúc, không suy nghĩ gì cả, tự nhiên nhường đối phương mất phần. Chuyện này là Đường Uyển cam tâm tình nguyện, nếu Hòa Quân có thể sống, hai người họ có thể làm bạn đến già.
Buổi tối, sau khi Hòa Quân làm xong bài tập sẽ dựa vào người Đường Uyển xem TV, ăn uống no nê, ánh đèn ấm áp.
TV nhà hai người vẫn là cái TV khi Hòa Ngôn Chi còn sống. TV hình vuông, giống như cái vali, màn hình không lớn, vẫn là đen trắng. Tín hiệu cùng càng ngày càng không tốt, trước đây còn bắt được cả kênh trung ương và kênh hoạt hình, bây giờ cũng chỉ có thể bắt được kênh của truyền hình trung ương.
Sau khi bọn họ xem xong bản tin thời sự, tiếp tục nghe dự báo thời tiết, rồi xem chương trình phỏng vấn.
Lúc phát chương trình phỏng vấn, Đường Uyển đứng lên đi nấu nước. Anh nhóm bếp, đun nước. Nhiều khi chương trình phỏng vấn không có gì đặc sắc, Hòa Quân sẽ cầm sách chạy tới bên cạnh Đường Uyển, hai người ngồi cạnh bếp lửa, cùng nhau nói chuyện. Hòa Quân nhìn sách,nói câu được câu không, thỉnh thoảng muốn ôm Đường Uyển một cái, Đường Uyển sẽ từ chối. "Anh dính khói rồi. Ôm sẽ làm bẩn quần áo em."
Hòa Quân bĩu môi, quần áo bẩn thì có thể giặt mà. Nhưng nghĩ tới chuyện giặt quần áo trong không khí lạnh này, cậu không thể làm gì nữa.
Từ ngày sống cùng Đường Uyển, anh vẫn luôn giặt quần áo giúp cậu.
"Anh nói xem, cái máy giặt quảng cáo trên TV có thật không?"
Hòa Quân đột nhiên hỏi.
"Sao vậy? Em cũng muốn có một cái sao?"
"Đúng vậy. Như thế thì anh không cần giặt quần áo nữa."
Đường Uyển cười cười, nói. "Cái này rất tốt, nhưng bây giờ có ít người mua, chắc chắn rất đắt."
"Không được sao?"
"Tạm thời không được."
Hòa Quân không nói nữa, nhắm hai mắt lại.
Bây giờ tuổi cậu càng lúc càng lớn, cậu cũng có thể hiểu được một phần suy nghĩ của Đường Uyển rồi.
Đường Uyển cũng chẳng nhẹ nhõm, thảnh thơi như khi cậu thấy.
Sau này có ít người tới cầu hôn e rằng không phải là do Đường Uyển gây thù với bà mai.
Mà là vì gia đình hai người vẫn không có gì thay đổi.
Trước đây là căn nhà làm người ta ao ước, bây giờ ai ai cũng xây nhà mới, chỉ có nhà bọn họ là chẳng làm gì. Chưa từng thấy hai người làm ruộng, cũng chưa thấy hai người đi làm công. Đường Uyển cũng luôn chăm Hòa Quân, không chịu ra ngoài.
Vừa nhìn chính là miệng ăn núi lở.
Ai nguyện ý gả vào gia đình như vậy?
Con người dù sao cũng là sinh vật ham mê vật chất.
Hòa Quân không nghĩ tới chuyện này, cậu chỉ mơ hồ cảm thấy trong nhà cậu cũng không giống như tưởng tượng của cậu mà thôi.
Thế nhưng cậu vẫn thích cuộc sống như vậy.
Yên tĩnh, ấm áp, bên cạnh Đường Uyển.