Chương 2: Sợ hãi

Lâm Xuân vừa rồi bị dọa, trong đầu trống rỗng, suy nghĩ đình trệ, đôi mắt bị nước mắt che phủ nhìn thấy có người đi đến chỗ mình. Trong lòng nàng đã có một ý tưởng mơ hồ, biết rõ thân ảnh mơ hồ kia là ai. Giờ phút này nghe hắn nói, càng xác nhận suy nghĩ của mình.

Thân mình phát run của nàng bỗng chốc cứng đờ, nàng lau nước mắt, chậm rãi ngước mắt lên, nhìn nam nhân phía trên đầu mình.

Mày kiếm mắt sáng, con ngươi đen như mực đa tình lại lạnh nhạt, dưới sống mũi cao thẳng, khóe môi hiện lên một nụ cười không rõ ràng

Gương mặt này, có hóa thành tro nàng cũng nhận ra được.

Tạ Minh Trinh tựa hồ có chút thay đổi, lại tựa hồ không thay đổi.

Vẫn là khuôn mặt tuấn tú như trước, chỉ là thêm vài phần tang thương, nghe nói gió sương phương bắc huấn luyện người, có lẽ là như vậy..

Lâm Xuân đột nhiên từ đáy lòng sinh ra một loại sợ hãi, một cơn ớn lạnh từ trái tim truyền đến bốn phương tám hướng, tay chân đột nhiên lạnh lẽo. Nàng lại không nhịn được run rẩy, so với lúc trước càng kịch liệt hơn.

Khi đi theo các cung nhân chạy trốn, trong đầu Lâm Xuân chỉ có một ý niệm: không được rơi vào tay Tạ Minh Tranh.

Thế nhưng mình lại gặp xui xẻo, sợ cái gì là tới cái đó, nàng không nghĩ rằng mình sẽ đυ.ng phải Tạ Minh Tranh.

Những người đi theo Tạ Minh Tranh cũng quá đáng sợ, nếu Tạ Minh Tranh đến chậm một bước, nàng chỉ sợ sẽ không giữ được trong sạch.

Nàng nhớ lại ánh mắt đáng khinh của người nọ, không khỏi run rẩy mạnh hơn.

Tạ Minh Trinh cảm giác được người trong lòng ngực đang run rẩy, hắn cho rằng nàng đang sợ hãi vì việc vừa rồi.

Nghĩ tới chuyện vừa rồi, trong mắt Tạ Minh Tranh hiện lên một tia tàn nhẫn.

Dương Liệt luôn hành động liều lĩnh, không để ý hậu quả, đã làm hỏng vài việc. Hắn lại thường khoe khoang công tích của bản thân, đã làm mọi người bất mãn từ lâu. Tạ Minh Tranh từ lâu đã có tâm tư muốn xử lý Dương Liệt, việc hôm nay đã thay đổi sát ý của hắn.

Nghĩ như thế, cánh tay ôm thiếu nữ của Tạ Minh Tranh không khỏi siết chặt.

Lâm Xuân cảm giác được, càng thêm hoảng hốt.

Nàng lén ngước mắt, liếc nhìn Tạ Minh Tranh phía trên đầu, nhìn thấy sát ý chưa kịp thu lại trong mắt hắn.

Xong rồi. Xong rồi.

Trong đầu nàng chỉ còn lại hai chữ này.

Tạ Minh Tranh nhất định là đang suy nghĩ phương thức tra tấn nàng.

Hu hu hu.

Mấy năm này, Lâm Xuân chưa bao giờ quên Tạ Minh Tranh.

Cái tên Tạ Minh Tranh giống như một thanh kiếm sắc bén, treo trên đầu nàng. Mỗi khi có tin chiến thắng của Tạ Minh Tranh ở bắc cảnh truyền đến, nỗi sợ hãi trong lòng nàng lại tăng lên. Bọn họ nói, Tạ Minh Tranh ở bắc cảnh gϊếŧ người như ma, thủ đoạn tàn nhẫn, còn nói hắn sẽ lột da người khác, rút gân người khác… Tóm lại là có vô số thủ đoạn tra tấn người.

Nước mắt Lâm Xuân đã ngừng lại trào ra từ hốc mắt lần nữa, như những viên trân châu bị đứt dây, từng viên một rơi xuống. Nàng không biết Tạ Minh Tranh sẽ dùng thủ đoạn nào để tra tấn mình, mọi người đều biết, nàng và Tạ Minh Tranh có thù oán.

Năm ấy lúc Lâm Xuân mười bốn tuổi, phụ hoàng tìm được một đứa con trai từ ngoài cung, tính theo tuổi thì đúng là Tứ hoàng tử. Khi tin tức này truyền ra, mọi người ở trong cung đều bàn tán, nghe nói mẹ đẻ của vị Tứ hoàng tử kia chỉ là một ca cơ, năm đó phụ hoàng du ngoạn phương nam, một đêm say rượu ở trên thuyền hoa liền sinh hắn. Lúc đó Lâm Xuân rất khinh thường hắn, thầm nghĩ nàng sẽ không nhận kẻ có thân phận nghèo nàn này làm Tứ hoàng huynh, huống chi còn chưa biết huyết thống của hắn có thuần khiết hay không, lỡ như có người khác đυ.c nước béo cò thì sao?

Ngày ấy Tứ hoàng tử được đưa vào cung, tình cờ gặp Lâm Xuân.

Đoạn thời gian đó Lâm Xuân đang học vũ đạo của Tây Vực, định múa vào ngày sinh nhật của phụ hoàng, làm phụ hoàng vui vẻ. Không biết tại sao mà nàng không học được một động tác nào, luyện tập cả buổi sáng làm nàng tức giận.

Lâm Xuân ngồi ở trên đài, lúc một cỗ tức giận không có chỗ nào để phát tiết, liền thoáng nhìn thấy Lý Đức bên cạnh phụ hoàng dẫn theo một thiếu niên quần áo chất phác đi tới.

Suy nghĩ một lúc, liền đối chiếu giữa thiếu niên kia với Tứ hoàng tử.

Nàng ngăn cản Lý Đức và thiếu niên kia.

“Đứng lại!” Lâm Xuân ôm cánh tay, vênh mặt hất hàm sai khiến nhìn về phía thiếu niên kia.

Thiếu niên kia không chút sợ hãi mà nhìn Lâm Xuân, hai mắt không kiêu ngạo không siểm nịnh, chọc giận Lâm Xuân. Lâm Xuân liền cố ý làm khó: “Nhìn thấy bản công chúa sao không quỳ xuống?”

Nàng không thừa nhận thân phận của hắn.

Lý Đức muốn khuyên can: “Tam công chúa, nô tài còn phải phục mệnh với bệ hạ…”

Lâm Xuân không nói lý nói: “Làm gì mà phải vội vàng? Có chuyện gì sao? Bản công chúa sẽ chịu trách nhiệm.”

Lâm Xuân khi đó là công chúa được sủng ái nhất trong hoàng thất Đại Sở, hoàng đế yêu thương nàng, mọi người đều nhìn thấy. Lý Đức đương nhiên cũng không dám làm trái, đành phải lui sang một bên.

Lâm Xuân mặc vũ y của Tây Vực, xiêm y đầy ngọc châu, mỗi lần nàng động đậy đều phát ra tiếng động. Nàng đi một vòng quanh thiếu niên, đánh giá một phen, rồi sau đó hỏi: “Bản công chúa đang hỏi ngươi, sao người không trả lời?”

Thiếu niên nghe thấy tiếng hạt châu trên người Lâm Xuân va chạm, ngữ khí thờ ơ: “Ta là huynh trưởng của công chúa, làm gì có đạo lý nào huynh trưởng phải quỳ muội muội?”

Lâm Xuân rất bất mãn với thái độ hờ hững này của hắn, cơn giận trong lòng rốt cuộc cũng tìm được chỗ phát tiết.

“Người đâu, lấy roi cho ta.”

Lý Đức sắc mặt sợ hãi, nếu dùng lời nói làm khó khăn thì không sao, nhưng nếu động thủ…

Lại lần nữa mở miệng khuyên can: “Tam công chúa, làm như vậy e là không ổn. Nói như thế nào thì đây cũng là Tứ hoàng tử điện hạ, Tam công chúa.”

Lâm Xuân không nghe, nhất quyết tự làm theo ý mình.

“Lý công công, ngươi xác định thân phận của hắn chưa? Lỡ có kẻ đυ.c nước béo cò, làm lẫn lộn huyết mạch của hoàng thất Đại Sở.”

Lâm Xuân khăng khăng muốn đánh, Lý Đức không cản được, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.

Nàng sai người đè thiếu niên kia lại, giơ tay quất hắn hai roi, “Ngươi mà cũng xứng làm huynh trưởng của bản công chúa à?”

Roi để lại trên mặt thiếu niên một vết máu, thiếu niên ngẩng đầu lên nhìn Lâm Xuân. Lâm Xuân chán ghét ánh mắt của hắn, kêu người ấn đầu hắn xuống.

Cho nên trong tầm mắt của Tạ Minh Tranh, chỉ nhìn thấy được cặp chân như ngọc kia.

Đôi chân tinh tế nhỏ xinh, trắng nõn và non mềm, dẫm lên cái thảm đỏ rực, tạo thành một sự tương phản vô cùng sắc nét. Mắt cá chân nàng có đeo một chuỗi lục lạc, phát ra tiếng vang trong trẻo khi nàng đi lại.

Lâm Xuân tự quất mấy roi liền mệt, giao cho cung nhân bên cạnh tiếp tục quất hắn. Nàng thì lui sang một bên, sai người đem ghế ngồi tới và chuẩn bị nho.

Lâm Xuân ngồi trên ghế, một đôi chân như ngọc không để xuống đất, lung lay trước mặt hắn, lục lạc ở mắt cá chân vang lên trong trẻo mà sâu thẳm, tiếng cười giảo hoạt của nàng từ trên đầu hắn truyền xuống.

……

Hồi ức xa xăm dần biến mất, Lâm Xuân nghĩ làm nhục hắn như vậy chắc trong lòng hắn hận chết mình.

Sau đó, chứng thực Tạ Minh Tranh đúng là huyết mạch hoàng gia, trở thành Tứ hoàng tử. Theo lý thuyết, Lâm Xuân nên gọi hắn một tiếng Tứ hoàng huynh, như Lâm Xuân chưa từng gọi. Có lẽ Tạ Minh Tranh ghi hận câu nói kia của nàng, nên mỗi lần nhìn thấy mình hắn đều gọi Tam hoàng muội.

Sau đó không bao lâu, Tạ Minh Tranh đi đánh giặc ở bắc cảnh, lập được chiến công hiển hách, không còn là thiếu niên có thân phận nghèo hèn trước kia nữa.

Chiến công của Tạ Minh Tranh càng hiển hách bao nhiêu thì càng có người nhắc đến đoạn chuyện cũ này của hắn và Lâm Xuân. Những tin đồn đó rơi vào tai Lâm Xuân, luôn tra tấn Lâm Xuân trong giấc mơ. Nàng luôn mơ thấy Tạ Minh Tranh tìm mình báo thù.

Hiện giờ, cảnh trong mơ trở thành sự thật.

Thanh kiếm sắc bén trên đầu rốt cuộc cũng rơi xuống, sự dày vò vô danh biến thành sự dày vò cụ thể.

Lâm Xuân nghẹn ngào, dần dần nhịn không được, khóc lớn.

Tạ Minh Tranh từ trong hồi ức hoàn hồn, dù đã lâu như vậy, nhưng hồi ức kia vẫn còn sống động như ngày hôm qua. Hắn nhớ rõ cái thảm đỏ chói mắt, và cặp chân trắng, thuần khiết không tỳ vết của nàng. Nhớ tiếng vang trong trẻo của lục lạc, nhớ rõ tiếng va chạm của ngọc châu trên người nàng, nhớ rõ tiếng nàng cười, thậm chí còn nhớ rõ quả nho đen láy, nước ép trong suốt.

Đó là làm nhục, đáng lẽ trong lòng hắn nên hận.

Nhưng kể từ đây ái dục quấn thân, không được yên giấc.

Tạ Minh Tranh rũ mắt xuống, khóc như lê hoa đái vũ*, thấp giọng nói một câu: “Đừng khóc, không sao rồi.”

* Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Giọng điệu của Tạ Minh Tranh mang theo một chút dỗ dành, nhưng Lâm Xuân khóc nhập tâm quá, đắm chìm trong cảm giác mình sẽ xong đời, mà không chú ý tới giọng điệu nói chuyện của hắn.

Tạ Minh Tranh biết nàng thích khóc, nhưng cũng không nói gì, cứ để nàng tiếp tục khóc.

Hôm nay hoàng cung quá ầm ĩ, lộn xộn, các cung điện còn đang hỗn loạn. Tạ Minh Tranh sai người dọn dẹp Điện Hàm Quang ngày thường không có người ở, thả Lâm Xuân xuống.

Lâm Xuân ngồi trên giường La Hán, quấn áo choàng của Tạ Minh Tranh, cuối cùng cũng mệt mỏi vì khóc, sợ hãi nhìn Tạ Minh Tranh.

Tạ Minh Tranh nhìn bộ dáng chật vật của nàng, quần áo rách nát, búi tóc tán loạn, trên mặt còn có tro bụi, thật sự không giống với tiểu công chúa kiểu căng tôn quý trong trí nhớ của mình, nàng được nuông chiều từ bé nên có bộ dáng tự phụ.

Nàng thay bộ quần áo khác, rửa mặt chải đầu.

Nhưng hiện tại, bên người Tạ Minh Tranh chỉ có cấp dưới trong quân doanh, những người đó đều là nam nhân, không có nữ nhân nào có thể hầu hạ Lâm Xuân. Hắn nhớ rõ Lâm Xuân mười phần kiều quý, tuyệt đối không phải người có thể tự mình làm những việc này.

Tạ Minh Tranh nhìn Lâm Xuân, không nói một lời mà đi ra ngoài.

Lâm Xuân bị hắn nhìn đến sợ hãi, càng hoảng hốt hơn.

Ánh mắt vừa rồi của hắn… nhìn thế nào cũng thấy dọa người…

Hu hu hu hu.

Tiết Băng đứng ở cửa, thấy Tạ Minh Tranh đi ra, lập tức chào hỏi: “Điện hạ.”

Tạ Minh Tranh liếc hắn một cái, nói: “Ngươi đi tìm một cung nữ có thể hầu hạ người về đây.”

Tiết Băng sửng sốt một chút, hắn biết điện hạ nhà mình và vị Tam công chúa kia có ân oán xưa, Tam công chúa được nuông chiều vô lễ, bây giờ phong thủy xoay chuyển, điện hạ nhà mình sẽ lên ngôi, còn Tam công chúa lại trở thành tù nhân. Đó là cơ hội rất tốt để trả thù nàng một cách hung hăng.

Tiết Băng có chút kích động: “Điện hạ muốn hầu hạ phương diện kia sao? Nước ớt? Hay là kim ghim?” Trong cung thủ đoạn tra tấn người rất nhiều, nhóm lão ma ma đó càng giỏi hơn.

Tạ Minh Tranh im lặng một lát, nói: “Có thể hầu hạ nàng tắm gội rửa mặt chải đầu là được, cẩn thận một chút, đừng động tay động chân.”

Tiết Băng:?

Trong đầu hắn hiện ra một dấu chấm hỏi, hiển nhiên không đuổi kịp mạch não của điện hạ nhà mình.

Tạ Minh Tranh lại thúc giục hắn: “Nhanh lên đi. Chuẩn bị nước ấm, và quần áo cho nữ tử.”

Tiết Băng đáp lại, lui xuống, sờ sờ gáy của mình, cảm thấy mình có lẽ quá vụng về.

Khi trở lại trong điện, Lâm Xuân ném áo choàng của Tạ Minh Tranh sang một bên, có lẽ là ghét bỏ. Nàng đưa lưng về phía Tạ Minh Tranh, sửa sang lại xiêm y bị xé rách của mình, để không lộ ra những thứ không nên nhìn thấy. Nhưng giày trên chân nàng vừa nãy mới rơi xuống, không có áo choàng che đậy, một đôi chân ngọc lộ ra trước mắt Tạ Minh Tranh.

Tạ Minh Tranh nhìn chằm chằm chân nàng, ánh mắt hơi tối.

Lâm Xuân nhìn theo tầm mắt của hắn, tức khắc cực kỳ không tự nhiên, giật giật ngón chân mình, ý đồ muốn giấu chân đi, nhưng lại không có chỗ nào để giấu. Nàng khuỵu gối, thu chân lại, ủy ủy khuất khuất nhìn về phía Tạ Minh Tranh.

Nước mắt vừa rồi nàng khóc còn đọng trên mi, trong vắt, đuôi mắt phiếm hồng, thật sự rất đáng thương.

Tạ Minh Tranh rất có hứng thú nhìn nàng, vui vẻ ngồi xuống chiếc ghế đối diện nàng. Hắn gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, phát ra tiếng vang nặng nề.

Hắn nghĩ đến cảnh trong mơ đêm qua, tầm mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Xuân.

Mắt cá chân nàng vẫn gầy yếu như vậy, một tay có thể ôm lại, phảng phất dùng thêm một chút lực là có thể bẻ gãy được.

Tiếng vang đó như đánh vào lòng Lâm Xuân, nàng bị Tạ Minh Tranh làm khẩn trương, không biết hắn rốt cuộc muốn làm gì.

Trong không khí trầm lặng như vậy, thời gian lặng lẽ trôi qua.

Tiết Băng làm việc nhanh nhẹn, rất nhanh tìm được một cung nữ thứ nhất tuổi tác không lớn, “Điện hạ, nước ấm đã chuẩn bị xong.”

Lâm Xuân đột nhiên nghĩ, nước ấm…

Hắn muốn nấu mình phải không?

Nghĩ đến những tin đồn về hắn, Lâm Xuân không khỏi nghĩ, có phải hắn muốn ăn mình không?

Nghĩ đến đây nàng muốn ngất đi rồi, ai có thể cứu nàng đây?

Mặt nàng lập tức rũ xuống, không có sinh khí.

Vừa nói nhỏ vừa khóc nức nở: “Ta không ăn được.”

Tạ Minh Tranh nghe vậy sửng sốt, nàng nghĩ cái gì vậy?

Hắn cong môi, cố ý chọc nàng, “Phải không? Nhưng ta thấy da thịt của Tam hoàng muội non mềm, chắc chắn rất ngon.”

Nàng lập tức lại muốn khóc, Tạ Minh Tranh sợ nàng lại khóc, trầm giọng nói: “Ngươi dẫn nàng đi tắm.”

Cung nữ đáp lại, dẫn Lâm Xuân đi tịnh thất.

Lâm Xuân nghe thấy hai chữ tắm rửa, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Hóa ra nước ấm là để tắm rửa… Không đúng, lỡ như tắm rửa sạch sẽ rồi mới ăn nàng thì sao?

Nàng lại đỏ mắt.

Tạ Minh Tranh nhìn bóng dáng nàng, nghĩ đến việc nàng hiểu lầm, không khỏi bật cười.

Ăn nàng…

Nàng nói mình không ăn được, phải không? Sao hắn lại cảm thấy rất ngon miệng.