🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Ăn no rồi ngủLâm Xuân đương nhiên sẽ không nói tiếp, nàng biết nếu nói tiếp, Lý Viễn sẽ càng hăng hái hơn. Im lặng không nói gì, hắn sẽ cảm thấy chán.
Không giống với Tạ Minh Tranh, ân oán giữa Lâm Xuân và Tạ Minh Tranh, nàng đã sớm hối hận. Nhưng vị Lý Viễn này, nếu được quay ngược thời gian Lâm Xuân cũng sẽ không hối hận khi kết thù với hắn.
Đó là chuyện của hai năm trước, có lần Lâm Xuân lén chạy ra khỏi cung chơi. Nàng lớn lên ở thâm cung, những gì nàng nhìn thấy nghe thấy toàn ở bên trong bốn bức tường cung điện, gạch xanh ngói đen tuy nguy nga đồ sộ, nhưng nhìn nhiều cũng chỉ có như vậy. Bởi vì lúc nàng sinh ra trời giáng điềm lành, nên Hằng thành đế phá lệ sủng ái nàng, cũng phá lệ yêu quý nàng, không cho nàng ra khỏi cung, bởi vì nguy hiểm ngoài cung sẽ làm hại nàng, mà nàng lại là linh vật của Đại Sở, không thể xảy ra bất cứ sai lầm nào. Nhưng càng như thế, Lâm Xuân càng thêm tò mò về bầu trời ở bên ngoài.
Tò mò tích tụ mười mấy năm rốt cuộc cũng bùng nổ vào năm nàng mười lăm tuổi, nàng lén mang theo hai cung nữ chạy ra ngoài, cải trang, trà trộn vào đám đông, cùng với bá tánh bình dân tận hưởng sự phồn hoa náo nhiệt của Ngọc Kinh.
Không ai biết nàng là Tam công chúa, không có những quy củ đó, chỉ có náo nhiệt tùy ý, chỉ có khói lửa nhân gian. Ăn đồ ngon ở quán nhỏ bên đường, ngắm những món đồ dễ thương, phong cảnh đẹp, Lâm Xuân đắm chìm trong đó, rất vui vẻ. Nàng đi lại xung quanh, hào hứng mua thật nhiều đồ đến nỗi hai cung nữ phía sau gần như không thể mang nổi.
Dạo chơi cho đến khi mệt, Lâm Xuân đến quán trà, nghe nói trong quán trà có tiên sinh kể chuyện rất thú vị. Chính tại quán trà đó, Lâm Xuân đã gặp Lý Viễn.
Trước đó, Lâm Xuân đã gặp Lý Viễn vài lần. Lúc đó Lý Viễn tạo cho người khác ấn tượng là một công tử nhẹ nhàng, ấm áp. Nên Lâm Xuân tìm một vị trí thích hợp rồi ngồi xuống, chuẩn bị nghe tiên sinh kể chuyện, thì nghe thấy cách vách truyền đến tiếng cười nói huyên náo, Lâm Xuân có hơi không vui, cau mày ở trong lòng chờ bọn họ biết thức thời một chút, mau im lặng lại.
Cách vách cuối cùng cũng im lặng được một lát, Lâm Xuân nghe tiên sinh kể chuyện kể về một câu chuyện rắc rối ly kỳ, có sức hấp dẫn. Khi đang chuẩn bị nghe tiếp thì tiếng nói ở cách vách lại truyền vào tai Lâm Xuân, Lâm Xuân có hơi tức giận.
Càng làm nàng tức giận hơn là, nàng nghe thấy tên của mẫu phi nàng.
Bọn họ đang bàn luận về mẫu phi.
(Truyện chỉ được đăng trên wordpress Ăn no rồi ngủ, mọi trang khác đều là reup)
Nàng mím chặt môi, nghe tiếng cười của bọn họ, có vài nam tử trẻ tuổi đang nói chuyện: “Nói thật là vị Cao quý phi đó quả thật quyến rũ động lòng người, đứng nói là bệ hạ, nếu là ta ta cũng thích.”
Lời nói cợt nhả đê tiện, làm người ta khó chịu.
Tay Lâm Xuân nắm chặt thành nắm đấm, đã rất tức giận. Lúc này, lại nghe thấy người nọ nói tiếp, “Đâu chỉ Cao quý phi, con gái của nàng không phải sinh ra cũng giống nàng à? Vừa trẻ tuổi lại vừa xinh đẹp, so với quý phi càng có mùi vị hơn. Lần trước ta từ xa nhìn thấy nàng, thấy nàng trước sau đều rất đẹp, hấp dẫn đến nỗi khiến lòng ta ngứa ngáy.”
Tay Lâm Xuân càng nắm chặt hơn, những người này dám cả gan làm loạn, không chỉ dám bàn luận về mẫu phi mà còn dám mơ ước nàng!
Nàng khó thở, hốc mắt liền đỏ.
Lâm Xuân cũng biết mấy năm nay tin đồn về mẫu phi không ít. Bởi vì mẫu phi là quả phụ lại được gả cho hoàng đế, lại còn được sủng ái, quan trọng hơn là mẫu phi không có gia thế, rất dễ ức hϊếp.
Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Lâm Xuân trực tiếp nghe bọn họ bàn luận ác ý như vậy.
Nàng không thể nhịn được nữa, khóc lóc chạy qua cách vách, hất bàn lên. Nàng kiềm chế không khóc, tức giận đến mức run rẩy, thấy người nói lời ghê tởm đó đúng là Lý Viễn.
Lâm Xuân làm loạn ở quán trà, nhưng thằng nhãi Lý Viễn này với vài kẻ bằng hữu cấu kết với nhau làm việc xấu, lại không chịu thừa nhận đã nói thế với nàng, ngược lại còn trả đũa nói Lâm Xuân được nuông chiều thành quen.
Việc Lâm Xuân được nuông chiều quả thật có không ít người nghe thấy, mà hình tượng quân tử của Lý Viễn lại càng vững chắc không chê vào đâu được. Cho nên cuối cùng Lâm Xuân thua.
Việc này truyền đến tai phụ hoàng, phụ hoàng đương nhiên thiên vị Lâm Xuân, nên đã trừng phạt Lý Viễn. Nhưng trong mắt mọi người, đó là thiên vị, không phải công bằng.
Từ sau việc đó Lâm Xuân liền hận Lý Viễn, mấy năm nay, không thèm nói chuyện với Lý Viễn. Trước đây nàng là công chúa, nên đối đầu với Lý Viễn không thiệt thòi được.
Nhưng hiện giờ nàng cũng chỉ là một cung nữ, Lý Viễn sẽ không để nàng vào mắt.
Nghĩ vậy, Lâm Xuân lại không nhịn được đỏ mắt. Nàng thật ra không muốn khóc trước mắt Lý Viễn, nhưng đôi mắt này như đang tranh đua, từng giọt nước mắt to thi nhau rớt xuống. Chỉ có thể cúi đầu để không cảm thấy chật vật.
Lý Viễn nhìn Lâm Xuân im lặng, quả thật cảm thấy có chút không thú vị, nhìn nàng giậm chân tức giận vì không ai tin tưởng có vẻ càng thú vị hơn. Nhưng Lý Viễn không định buông tha Lâm Xuân, ngược lại nghĩ ra thứ khác.
“Nghe nói hiện giờ ngươi đang hầu hạ Tứ điện hạ ở Điện Lưỡng Nghi, không được học quy củ à? Nếu muốn nhận lỗi với ta chẳng lẽ đứng là được?” Lý Viễn nói, “Quỳ xuống.”
Lâm Xuân hít hít mũi, càng tủi thân hơn.
Tạ Minh Tranh còn chưa bắt nàng quỳ, vậy mà Lý Viễn lại kêu nàng quỳ xuống.
Nàng cắn môi, giằng co với Lý Viễn.
Lý Viễn nhàn nhã mở quạt, giễu cợt nói: “Chẳng lẽ ngươi nghĩ hiện giờ còn có người chống lưng cho ngươi? Bây giờ nếu ta bóp chết ngươi, cũng sẽ không có người để ý.”
Giọng nói hắn hết sức khinh thường, thật ghê tởm, rõ ràng hai năm trước Lâm Xuân cũng đã biết khuôn mặt thật của hắn, nhưng hôm nay hắn vẫn được mọi người ca tụng là quân tử.
Nàng bĩu môi, kiềm chế không khóc, không phục mà dỗi hắn: “Tứ hoàng tử sẽ để ý.”
Nàng nghĩ rất đơn giản, nàng biết bí mật của Tạ Minh Tranh, đã đạt được thỏa thuận với hắn, không phải là người không quan trọng. Hơn nữa, theo tính cách của Tạ Minh Tranh, sao hắn có thể trơ mắt nhìn người khác bóp chết nàng được, chắc chắn hắn càng muốn tự mình bóp chết nàng hơn.
Lý Viễn tựa như vừa nghe được chuyện gì buồn cười, vỗ tay cười to, “Ngươi mất trí rồi sao? Tất cả mọi người đều biết ngươi đã từng khinh nhục Tứ hoàng tử, làm sao Tứ hoàng tử lại để ý đến sống chết của ngươi được?”
“Đương nhiên hắn muốn tự tay bóp chết ta, sao có thể để ngươi bóp chết ta!” Lâm Xuân đúng lý hợp tình trả lời.
Lời này làm Lý Viễn nhất thời im lặng, sau đó Lý Viễn càng cười lớn hơn nữa.
Lâm Xuân cảm thấy hắn đang cười nhạo mình, có chút tức giận nói: “Ngươi chớ cười, ta nói cho ngươi biết, hiện giờ ta dù sao cũng là người hầu hạ bên cạnh Tứ hoàng tử, tục ngữ nói như thế này, đánh chó phải ngó mặt chủ. Ta khuyên ngươi đừng bắt nạt ta ở đây, nếu ngươi bắt nạt ta, chính là không coi Tứ hoàng tử ra gì!”
Nàng ngụy biện.
Những lời này của nàng không hề có lực uy hϊếp, Lý Viễn vẫn không để trong lòng, “À, phải không? Nếu hôm nay ta không coi Tứ hoàng tử ra gì, một hai phải kêu ngươi quỳ xuống nhận lỗi thì sao?”
“Vậy ngươi có thể thử xem.” Một giọng nói khí thế bừng bừng vang lên từ phía sau họ.
Lâm Xuân và Lý Viễn đều ngẩn ra, nhìn theo hướng giọng nói phát ra.
Ánh mặt trời ấm áp hôm nay chiếu sáng rực rỡ, chiếu lên thân hình cao lớn của Tạ Minh Tranh, dừng lại trước mặt bọn họ như một ngọn núi.
Tim Lý Viễn đập thình thịch, không ngờ Tạ Minh Tranh sẽ thật sự xuất hiện, Tạ Minh Tranh là võ tướng, trên người có loại sát khí lạnh lẽo, thư sinh nho nhã yếu đuối như Lý Viễn đứng bên cạnh hắn không đáng để nhìn, bị khí thế của hắn ép tới mức lưng có chút không thẳng được.
Lý Viễn bình tĩnh lại, thong thả ung dung mang mặt nạ quân tử lên, nhìn về phía Tạ Minh Tranh nói: “Thần tham kiến điện hạ. Điện hạ chớ nên hiểu lầm, thần không phải không coi điện hạ ra gì, chỉ là thần nghe nói điện hạ và nàng ta có thù cũ, nên muốn thay điện hạ dạy dỗ nàng ta.”
Việc Tạ Minh Tranh và Lâm Xuân có thù oán cũ mọi người đều biết. Lý Viễn thấp thỏm chờ Tạ Minh Tranh phản ứng lại, nhưng chỉ có yên lặng vô tận, phảng phất như không khí xung quanh đều đình trệ. Trán Lý Viễn thấm một tầng mồ hôi lạnh, hắn nghe nói vị tân đế này tính tình thất thường, thủ đoạn rất tàn nhẫn.
Không biết qua bao lâu, Tạ Minh Tranh rốt cuộc cũng mở miệng, nhưng chỉ có một tiếng cười khẽ.
Sau đó nói: “Thay ta dạy dỗ nàng, làm khó đại nhân tận tâm như vậy.”
Lý Viễn nhẹ nhàng thở ra: “Thần không dám nhận, vì điện hạ phân ưu là bổn phận của thần.”
Lâm Xuân vẫn luôn không thể nói lại Lý Viễn, mồm miệng khéo léo, vĩnh viễn đều khiến người khác tin vào chiếc mặt nạ quân tử của hắn. Lâm Xuân cho rằng lúc này cũng sẽ giống như trước, không có ai tin tưởng nàng, huống hồ Tạ Minh Tranh còn có thù oán với nàng, sao có thể đứng về phía nàng? Phản ứng lúc này của Tạ Minh Tranh quả thật khiến những lý do thoái thác vừa rồi của nàng giống như một trò đùa.
Nước mắt nàng lại tuôn rơi.
Nhưng lại nghe Tạ Minh Tranh đổi chủ đề: “Nhưng mà Lý đại nhân, vừa rồi nàng nói rất đúng, ta là người không thích người khác làm thay, mặc dù là dạy dỗ nàng, ta cũng thích tự mình làm.”
“À, còn nữa, chắc là trước đây trẫm không đủ nỗ lực, không đủ để Lý đại nhân để trẫm vào mắt. Vậy hôm nay trẫm sẽ nỗ lực làm Lý đại nhân để trẫm vào mắt, thế nào?”
Tạ Minh Tranh nhàn nhạt nhìn về phía Lý Viễn, nói: “Lý Viễn dám phạm thượng, từ hôm nay trở đi, cách chức quan, trong vòng 5 năm không được làm quan.”
Lý Viễn nghe vậy cả người mềm nhũn, gần như không đứng vững được, không thể tin được vì việc này mà lại cách chức quan của hắn. Hắn quỳ xuống đất, liên tục dập đầu xin tha: “Bệ hạ thứ tội, bệ hạ thứ tội…”
(Truyện chỉ được đăng trên wordpress Ăn no rồi ngủ, mọi trang khác đều là reup)
“Tiết Băng, đưa hắn về Lý phủ.” Tạ Minh Tranh không có kiên nhẫn nghe hắn xin tha.
Tiết Băng đáp lại, nhanh chóng dẫn theo Huyền Giáp Vệ tới, dáng người Huyền Giáp Vệ cường tráng, khiến Lý Viễn giống như một con gà con, Huyền Giáp Vệ một trái một phải giữ hắn, nâng hắn ra ngoài.
Lâm Xuân sững sờ đứng tại chỗ, bị hoảng sợ, nàng không nghĩ Tạ Minh Tranh sẽ xử phạt Lý Viễn nặng như vậy…
Xem ra, hắn quả thật ghét nhất là người khác khinh thường hắn.
Lâm Xuân nghĩ đến lời mình đã nói, thân hình mềm mại lung lay, chân mềm nhũn lại.
Tạ Minh Tranh mắt lạnh nhìn Lý Viễn bị kéo ra ngoài, xuất thân của hắn không tốt, ở Ngọc Kinh có nhiều thế gia đại tộc khinh thường hắn, Lý Viễn chỉ là một trong số đó. Mặc dù hiện giờ Tạ Minh Tranh có được ngôi vị hoàng đế, nhưng ở trong mắt bọn họ cũng chỉ là vì thế cục mà cúi đầu, vẫn chưa coi Tạ Minh Tranh ra gì.
Hôm nay Tạ Minh Tranh trừng phạt Lý Viễn là để gϊếŧ gà dọa khỉ. Thứ nhất là để những kẻ đã từng khinh thường hắn phải kinh hồn táng đảm, thứ hai là để chèn ép chi của phụ thân Lý Viễn Lý thượng thư.
Khi Đại Sở khai quốc dựa vào các thế gia, nên các thế gia dần dần kiêu ngạo, thậm chí còn có chút uy hϊếp đến hoàng quyền. Lý gia cầm đầu những thế gia đó, Tạ Minh Tranh cố ý làm suy yếu thực lực của bọn họ, nhằm thu lại hoàng quyền.
Hắn thu hồi tầm mắt, nhìn Lâm Xuân nước mắt lưng tròng lung lay sắp đổ, nói: “Đi rồi.”
Ngày mai là đại điển đăng cơ, cuối cùng cũng hoàn thành xong mọi việc trong tay, có thể tạm thời nghỉ ngơi. Tạ Minh Tranh dựa vào ghế thái sư [1], nghĩ đến Lâm Xuân.
[1] ghế thái sưTừ khi tới Ngọc Kinh, những cảnh trong giấc mơ càng thêm nóng bỏng.
Có lẽ bởi vì thiếu nữ cuối cùng cũng không còn là tia sáng xa xôi nữa, mà là phù dung [2] trước mặt, giơ tay có thể với tới.
[2] phù dungTạ Minh Tranh đi tìm Lâm Xuân, biết được nàng đi Tàng Thư Lâu, hắn lại đi đến Tàng Thư Lâu, không ngờ lại bắt gặp nàng bị Lý Viễn bắt nạt. Hắn có hơi phiền muộn, vừa rồi thấy bộ dạng cúi đầu khi bị Lý Viễn bắt nạt của nàng, trong lòng hắn không mấy dễ chịu.
Nàng nên là viên minh châu được để trên giá cao, không nên bị rớt xuống, ngoại trừ ở trước mặt hắn, hắn không thích thấy nàng cúi đầu trước mặt bất cứ kẻ nào.
Giữ nàng lại bên cạnh làm cung nữ là muốn để cho nàng gần hắn hơn một chút, lúc nào cũng có thể nhìn thấy. Nhưng thân phận cung nữ hèn mọn như vậy, khác nhau một trời một vực với tôn quý nàng từng có,chênh lệch quá lớn, khó tránh khỏi những người giống như Lý Viễn muốn bắt nạt nàng. Nhưng hắn không thể lúc nào cũng bảo vệ nàng được, Tạ Minh Tranh không khỏi thất thần.
Tiếng nức nở khe khẽ của thiếu nữ kéo suy nghĩ của hắn về.
Tạ Minh Tranh dừng lại, nhìn Lâm Xuân cúi đầu lau nước mắt. Nàng chưa bao giờ biết bộ dạng nàng khóc cám dỗ đến nhường nào, nàng không nên đứng ở đây, mà nên nằm ở trên giường bị hắn đâm đến nát.