- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Xuân Ấm
- Chương 67: Cố tiên sinh không rụt rè
Xuân Ấm
Chương 67: Cố tiên sinh không rụt rè
Tiểu Đặng ngẩn người, cầm tấm thẻ phòng không hề động đậy.
“Ngủ với cô sao, ý gì đây?” Vẻ mặt Tổng giám đốc Cố khinh thường, anh kéo lại cô vợ đang cúi đầu đỏ mặt trợn mắt nhìn mình tiếp tục đi về phía trước: “Vợ à, phòng chúng ta ở ngay phía trước, anh đã cố ý bảo người ta đặt trước một phòng tình nhân sang trọng, có giường lớn hai mét. Nghe nói toàn bộ phòng tắm được làm bằng thủy tinh trong suốt…”
Câu nói sau cùng Cố Kỳ Nguyên còn cố ý đè thấp giọng, ghé vào bên tai Lý Nguyễn nói. Hơi thở nóng bỏng của anh phả lên vành tai vốn đã hơi nóng lên của cô, lộ vẻ vô cùng mập mờ.
Lý Nguyễn cảm thấy mình đã hoàn toàn gục ngã, cô cắn răng không nói lời nào, trên mặt lại một mảnh ửng hồng.
Tổng giám đốc Cố à, cho dù anh chú trọng sự hứng thú nhưng có thể đừng nói lời ám chỉ rõ ràng như vậy ở trên hành lang được không? Cho dù muốn nói thì ít nhất cũng nên chờ đến lúc bốn bề vắng lặng chứ?
Chẳng lẽ, cặp mắt to long lanh của ngài không nhìn thấy các nữ nhân viên trẻ tuổi của công ty đi bên cạnh đang đỏ bừng mặt sao…
Này! Chẳng lẽ đôi mắt của anh là đồ trang trí sao? Trong lòng Lý Nguyễn bắt đầu gào thét!
Lý Nguyễn sâu sắc cảm thấy mặt mũi mình cũng bị vứt hết rồi…
Trong công ty, đa số các nhân viên đều trẻ tuổi và chưa lập gia đình, hình thức khoe tình cảm này của Tổng giám đốc Cố thật sự quá người lớn mà…
Lý Nguyễn cúi đầu cắn răng, kéo Cố Kỳ Nguyên đang đi thong thả ung dung tiến về phía trước.
“Đi qua rồi em, 310 ở đây này.” Cố Kỳ Nguyên đứng yên kéo tay Lý Nguyễn lại.
Lý Nguyễn quay đầu, nhìn thấy Cố Kỳ Nguyên cười cực kỳ vô tội, hất đầu chỉ chỉ về cửa phòng ở một bên, trên cửa viết “310” rất rõ ràng…
Lý Nguyễn ngẩn ngơ, không giải thích mình vốn không hề chú ý Cố Kỳ Nguyên ở phòng mấy lẻ mấy, lập tức đoạt thẻ phòng từ trong tay anh và mở cửa đi vào.
Cố Kỳ Nguyên đứng cạnh cửa, nhướng mày nhìn bóng lưng Lý Nguyễn, tâm trạng vô cùng tốt đi vào theo.
Lý Nguyễn đi vào phòng rồi dừng lại, nhìn phòng tắm bên tay trái không biết nói gì: Quả nhiên như những gì Cố Kỳ Nguyên nói, không hề có cái gọi là tường ngoài, chỉ có toàn thủy tinh trong suốt. Cô nhìn kỹ lại thì hơi nhẹ nhàng thở ra.
May mắn là trên cùng có lắp rèm lá ngang*, có thể thả xuống.
⇩ Hình ảnh rèm lá ngang/rèm venetian
Cố Kỳ Nguyên nhìn thuận theo ánh mắt Lý Nguyễn, vừa xem xét liền lập tức nhíu mày: “Sao lại có rèm vậy?”
Giọng điệu kia thật là bất mãn, thậm chí hơi có cảm giác mình bị lừa gạt…
Lý Nguyễn hơi khựng lại, quyết định hoàn toàn ngó lơ cái tên không hề có nguyên tắc này! Dù có thân mật nữa thì chẳng lẽ thực sự có khả năng bình tĩnh đối mặt với ánh mắt nóng rực và khuôn mặt bỉ ổi ở bên ngoài mà ngồi bên trong dùng sức đi nhà xí sao?
Cô chắc chắn sẽ bị táo bón.
Khoảng cách sinh ra vẻ đẹp không phải là không có đạo lý. Bây giờ bọn họ đã thân mật đến mức một người thả rắm, người kia có thể dùng vẻ mặt thản nhiên ngửi ngửi đồng thời cho đánh giá “Hơi thối đấy, anh/em ăn thịt nhiều quá rồi, không tiêu hóa được”. Buổi sáng tỉnh lại, có thể làm lơ mái tóc bù xù và ghèn mắt trên mặt đối phương mà hôn một cái.
Nhưng mà, cho dù có thân mật đến đâu đi chăng nữa thì cô vẫn có điểm mấu chốt cuối cùng.
Sắp đến thời gian tập hợp, một tay Cố Kỳ Nguyên cầm túi của Lý Nguyễn, nhàn nhã thanh thản bước ra từ trong thang máy, tay khác thì nắm tay Lý Nguyễn như đang tuyên bố chủ quyền.
Tiểu Đặng chớp chớp mắt với Lý Nguyễn, vẻ mặt cười hì hì rất kỳ quặc. Người khác không thân với Lý Nguyễn như vậy, lại ngại với thân phận của Tổng giám đốc Cố nên không dám trắng trợn nhìn trộm hoặc là cười nhạo, nhưng trong lòng hoặc trong ánh mắt trao đổi với nhau vẫn rất phong phú, thế nên vẻ mặt của rất nhiều người có vẻ hơi kỳ quái.
Lý Nguyễn liếc nhìn qua, chợt thấy bốn cô gái vừa rồi bị Cố Kỳ Nguyên nói đến đỏ mặt tía tai nhanh chóng ngẩng đầu liếc nhìn hai người bọn họ một cái, rồi lại nhanh chóng cúi đầu, đồng thời hai má cũng ửng đỏ.
Có phải các cô gái đó đang đoán rằng hai người bọn họ khoan thai đến muộn là do hồi nãy tranh thủ thời gian làm cái gì đó không? Trong lòng Lý Nguyễn không nhịn được mà suy nghĩ đen tối, bởi vì ánh mắt bọn họ nhìn về phía bọn cô thật sự quá không thuần khiết.
Lý Nguyễn tỏ vẻ cô rất oan uổng.
Rõ ràng Cố Kỳ Nguyên chỉ nghe một cuộc điện thoại mà còn trốn lên sân thượng để nghe, lãng phí không ít thời gian, thật sự là không liên quan gì đến cô mà!
Nhưng những lời này nói ra thì không tốt lắm, thậm chí cô càng giải thích người khác càng sẽ nghĩ rằng cô muốn che giấu. Cô chỉ có thể cắn răng coi như mình không nhìn thấy gì.
Vẻ mặt Chủ nhiệm Mao không được tốt lắm, nhưng không dám nhiều lời với Tổng giám đốc Cố. Dù sao thời gian tập hợp cũng vừa đến, chẳng qua mọi người ai cũng phấn khích nên đến tập hợp ở đại sảnh sớm, lúc này mới phải đợi vợ chồng Tổng giám đốc Cố gần hai mươi phút. Lúc nãy, trước khi Tổng giám đốc Cố ra khỏi thang máy, mọi người còn ồn ào huyên náo thảo luận rất náo nhiệt.
“Khụ, được rồi. Chúng ta xuất phát đi.” Chủ nhiệm Mao ho một tiếng, giọng nói uy nghiêm vừa ra, bốn phía càng yên tĩnh: “Chúng ta đi ăn cơm trước, sau bữa ăn hướng dẫn viên du lịch sẽ dẫn chúng ta đi tham quan phong cảnh ở đây, sau đó là thời gian hoạt động tự do, bữa tối mọi người sẽ tự lo liệu.”
Đây là hành trình đã được sắp xếp tốt trước đó, không ai có ý kiến, chỉ ồn ào quay người, dùng ánh mắt ra hiệu cho Cố Kỳ Nguyên.
Tổng giám đốc Cố, mời ngài đi trước!
Cố Kỳ Nguyên nâng cằm, kéo Lý Nguyễn, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang dẫn đầu đi ra cửa lớn của khách sạn.
Cơm trưa được sắp xếp ở một nhà hàng gần khách sạn, đặt trước hai bàn và một phòng bao. Cố Kỳ Nguyên dẫn Lý Nguyễn đi ở cuối cùng, những người bên trong hầu như còn đang đứng.
“Tổng giám đốc Cố, mời ngài ngồi ở đây.” Tiểu Tôn trẻ tuổi nên thị lực tốt, lướt qua đám người nhìn thấy Cố Kỳ Nguyên. Cậu ta lập tức mỉm cười đi tới, vẫy tay mời anh vào bàn ăn ở tận cùng bên trong. Bàn ấy chỉ có một mình Chủ nhiệm Mao đang xụ mặt ngồi, không biết do cảm thấy xấu hổ hay như thế nào mà không đáp lại dù chỉ một ánh mắt.
“Không cần, chúng ta ngồi ở đây đi.” Cố Kỳ Nguyên liếc nhìn Chủ nhiệm Mao rồi đứng lại. Anh kéo chiếc ghế bên cạnh ra, ôm lấy eo Lý Nguyễn, cực kỳ săn sóc ân cần nói: “Nguyễn Nguyễn, em ngồi ở đây đi.”
Khi không ở nhà, những lúc Cố Kỳ Nguyên thể hiện sự ân cần, Lý Nguyễn hiểu tốt nhất là cô đừng nói nhảm. Bởi vậy cô nhẹ gật đầu vào chỗ ngồi, Cố Kỳ Nguyên cũng kéo ghế bên cạnh cô ra rồi ngồi xuống.
“Mọi người mau ngồi xuống đi.” Tổng giám đốc Cố khẽ vung tay, gọi mọi người ngồi xuống cùng nhau.
“Mau ăn đi nào, tôi sắp chết đói rồi.” Tiểu Đặng nhanh nhẹn kéo ghế bên cạnh Lý Nguyễn ra ngồi xuống, lúc này mọi người mới nhìn lẫn nhau rồi chia bàn ngồi xuống.
“Chị Lý Nguyễn, em sắp chết đói rồi. Lúc nãy chị chẳng cho em ăn cơm cuộn rong biển gì cả.” Tiểu Đặng vác khuôn mặt nửa khóc lóc kể lể nửa oán trách phàn nàn ra, ánh mắt lén lút trừng Cố Kỳ Nguyên một cái rồi lại thu nhanh về.
“Đó là Nguyễn Nguyễn cố ý làm cho tôi ăn, vì sao phải cho cô ăn?” Cố Kỳ Nguyên đương nhiên nghe được, anh ngước mắt liếc xéo Tiểu Đặng, vẻ mặt tràn đầy khinh bỉ, trong lòng cũng rất bất mãn.
Sao anh chưa từng phát hiện cô nàng nhân viên này không có mắt nhìn như vậy nhỉ? Giành chỗ ngồi của anh còn chưa tính, bây giờ lại còn có can đảm tranh đồ ăn với anh?
Tiểu Đặng cúi đầu, bĩu môi với Lý Nguyễn, không dám cãi lại.
Lý Nguyễn buồn cười, vỗ vỗ chân Cố Kỳ Nguyên ở dưới bàn.
Ý của cô vốn là muốn Cố Kỳ Nguyên đứng đắn nghiêm chỉnh hơn một tí, đừng phá hỏng hình tượng của mình trước mặt nhân viên, chú ý thân phận. Nhưng cái vỗ nhẹ kia lại khiến đôi mắt Cố Kỳ Nguyên sáng lên, vội vàng duỗi tay xuống bàn bắt lấy tay Lý Nguyễn. Anh nắm mãi không buông, còn nhẹ nhàng vuốt ve, vẻ mặt cũng vui hơn nhiều, khóe miệng nhẹ cong liếc nhìn Lý Nguyễn.
Mặt Lý Nguyễn đỏ lên, đột nhiên nhớ đến lúc nãy, sau khi Cố Kỳ Nguyên nói chuyện điện thoại xong thì vô cùng tiếc nuối nhìn chiếc giường lớn hai mét và bồn tắm mát-xa hình tròn lớn trong phòng tắm thủy tinh.
“Haiz, chỉ có thể đợi đến buổi tối mới thử được.”
Buổi tối thử cái gì? Lý Nguyễn nhìn nụ cười tủm tỉm với hàm nghĩa sâu xa và ánh mắt vô cùng mập mờ của Cố Kỳ Nguyên thì chợt hiểu, mặt già thoáng chốc đỏ lên, khí thế trừng người cũng không đủ.
Cô nghĩ, buổi tối sẽ phải về phòng thật muộn, cố gắng kéo Cố Kỳ Nguyên dạo chơi trong trấn nhỏ, tiêu hao hết tinh lực dồi dào và dư thừa của anh… Có đôi khi Lý Nguyễn không nhịn được mà nghĩ, chẳng lẽ chỉ chênh lệch một năm thôi mà có sự khác biệt về sức mạnh lớn thế sao?
Lúc ăn cơm, bầu không khí thoải mái hơn rất nhiều. Vì chiều nay vẫn còn hành trình nên mọi người không gọi rượu, chỉ đơn giản gọi vài chai đồ uống lớn. Cố Kỳ Nguyên đứng dậy giúp Lý Nguyễn xới thêm một chén cơm, sau đó đưa tới tay cô. Lập tức, ánh mắt những đồng nghiệp đang ngồi tại đây, nhất là nữ đồng nghiệp, biến đổi, Lý Nguyễn cúi đầu, yên lặng ăn cơm.
Tổng giám đốc Cố đang khoe tình cảm, hay đang biểu hiện anh là một người bạn trai ưu tú săn sóc cỡ nào?
Có mấy đồng nghiệp nữ có biểu cảm vô cùng đặc sắc, Tiểu Đặng tiến đến bên tai Lý Nguyễn lén lút thì thầm.
“Mấy người đó nhất định là đang hối hận tại sao không xuống tay sớm hơn, nếu biết Tổng giám đốc Cố thích ăn cỏ gần hang thì bọn họ sớm đã vứt bỏ dè dặt mà bổ nhào vào rồi. Bây giờ á, chỉ sợ đang hối hận đến xanh cả ruột.” Lúc Tiểu Đặng nói những lời này tuy giọng rất khẽ nhưng nghe vào tai vẫn cảm thấy có phần đắc ý.
Lý Nguyễn cười khẽ, ngẩng đầu liếc nhìn Tiểu Đặng: “Em còn không ăn nhanh lên, đĩa thịt kia sẽ hết sạch đấy.”
“Ai lén ăn hết sạch thịt của tôi!” Quả nhiên Tiểu Đặng đã bị dời chủ đề, giọng nói chợt cao lên, dáng vẻ hung tợn. Nhưng mà ai sẽ thật sự thừa nhận chứ, kể cả đũa vẫn còn kẹp thịt thì cũng nhanh chóng nuốt vào trong bụng.
“Gì mà của tôi của cô chứ, rõ ràng là tất cả mọi người đều có phần.” Nhưng hiển nhiên cũng có người không quen nhìn, không nặng không nhẹ trả lời một câu.
“Cô nói cái gì?” Tiểu Đặng trừng mắt nhìn người đối diện.
Cô gái trẻ đối diện vừa nói đang ngẩng đầu muốn nói chuyện, nữ đồng nghiệp ngồi bên cạnh chợt kéo tay áo cô ta lại. Cô ta hơi ngừng lại, cúi đầu, không tiếp tục để ý Tiểu Đặng.
Tiểu Đặng dùng xoang mũi hừ nhẹ một tiếng, bĩu môi tiếp tục ăn cơm: “Đã hết thịt rồi, ăn không vào nữa.”
Lý Nguyễn ngước mắt nhìn cô gái mới vừa bới móc lúc nãy, cúi đầu cười cười.
Cô gái kia nhiều lần dùng ánh mắt không thân thiện nhìn chằm chằm Lý Nguyễn những lúc tự cho là cô không để ý, nên trong lòng cô cảm thấy khá khó chịu.
Lúc trước, trong công ty cũng là quan hệ đồng nghiệp gặp mặt chào hỏi bình thường, hoàn toàn không thể nói là yêu hay ghét. Bây giờ, có vài người nhìn cô với ánh mắt niềm nở, thậm chí có vẻ cung kính, mà có ít người thì mang biểu cảm ghen ghét hoặc không ưa nhìn cô.
Trong lòng Lý Nguyễn khẽ thở dài.
Vốn chỉ là một nhân viên nữ bình thường giờ lại sắp trở thành phu nhân Tổng giám đốc, hơn nữa còn là một vị Tổng giám đốc trẻ tuổi đẹp trai nhiều tiền, nếu nói nhân viên nữ trong công ty không mong muốn hay mơ ước là không có khả năng. Những ánh mắt ác ý kia cô đã dự đoán từ trước, nhưng hôm nay chân thật nhìn thấy thì trong lòng vẫn không thoải mái.
Dường như, không còn cách nào để duy trì quan hệ lúc trước với tất cả mọi người.
Lý Nguyễn quay đầu, nhìn Đoạn Như Nhã đang cúi đầu ăn cơm ở một bàn khác, trong lòng hơi phức tạp.
~ Hết chương 67 ~
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Xuân Ấm
- Chương 67: Cố tiên sinh không rụt rè