Chương 53: Nhà ông bà ngoại

Bởi vì chủ nhật này Cố Thẩm Tắc phải tham gia liên hoan đơn vị nên không có nhà, hôm nay rảnh rỗi lại còn là sinh nhật mẹ vợ, cho nên ông đưa cả gia đình đến nhà bố vợ.

Nhà họ Phạm nhỏ hơn một chút so với trong tưởng tượng của Lý Nguyễn. Biệt thự tuy cũng nằm ở một vị trí cực tốt ngoài ngoại ô nhưng không hề có một khu vườn lớn giống với mấy nhà hào môn cô hay thấy trên TV, chỉ là một căn biệt thự rất bình thường. Khu vực này có khá nhiều biệt thự na ná nhau nên thực ra nhà họ Phạm cũng không hề nổi bật.

Lý Nguyễn nhớ Cố Kỳ Nguyên từng nói, bây giờ trong nhà chỉ có gia đình chú nhỏ với ông bà ngoại. Phạm Hành Minh để tiện đi làm nên đang sống trong một căn hộ gần công ty, vì vậy nơi này thật sự không cần quá lớn làm gì.

Cố Kỳ Nguyên ôm lấy bờ vai Lý Nguyễn, anh nhìn vẻ mặt có phần tiều tụy của Phạm Hành Thư trong nhà, cúi đầu nói nhỏ bên tai Lý Nguyễn, “Em đừng có đến tận đây rồi mà còn bỏ chạy đấy.”

Lý Nguyễn không mở miệng, chỉ cười liếc xéo anh một cái.

Dưới bao nhiêu con mắt đang nhìn thế này, trốn được mới lạ!

Lý Nguyễn thoải mái đối diện với Phạm Hành Thư.

Ngày đó ở bệnh viện, Phạm Hành Thư không chú ý đến cô, nhưng ngược lại Lý Nguyễn nhìn cô ta rất rõ.

Kiêu căng ác độc, không dễ chọc.

Ngày đó, về đến nhà, Cố Kỳ Nguyên đã thông báo nguyên vẹn cho cô cách Phạm lão gia tử quyết định xử lí Phạm Hành Thư, nhưng cô biết hôm qua cô ta không đến bệnh viện nhận lỗi với Đào Tinh Tinh.

Phạm Hành Minh gọi điện thoại cho Cố Kỳ Nguyên nói anh ta phải đi công tác đột xuất ở Hongkong, cho nên đã giao cho trợ thủ đắc lực nhất là Mẫn Khải thay anh ta đến bệnh viện. Nhưng Mẫn Khải không gọi được cho Phạm Hành Thư, nên đành một mình đi tới bệnh viện thăm Đào Tinh Thinh.

Không biết Phạm lão gia tử đích thân ra mặt thì có thể khiến đại tiểu thư họ Phạm này hạ mặt mũi mà đi xin lỗi người bị hại không.

Lý Nguyễn im lặng theo sát Cố Kỳ Nguyễn, nghe Phạm Dư giới thiệu các thành viên trong gia đình họ Phạm. Phạm lão gia tử yên lặng chống gậy, nhìn không ra hỉ nộ. Trái lại bà ngoại Cố Kỳ Nguyên thì mỉm cười rất hiền lành.

“Mau ngồi xuống, không phải ngại, cứ coi như cháu đang ở nhà!”

Lý Nguyễn cười nhẹ, cô cúi đầu, thoạt nhìn rất dịu dàng. Bà ngoại càng nhìn càng thích.

Cố Kỳ Nguyên ngồi cạnh cô, nhẹ nhàng nắm tay cô, làm lơ ánh mắt gai người của Phạm Hành Thư.

Mấy ngày nay, nhà bác cả chắc chắn không được thoải mái. Đặc biệt là vợ chồng Phạm Hành Thư, không biết bọn họ đã hoàn thành thủ tục hay chưa, còn được tính là vợ chồng nữa không. Nhưng Cố Kỳ Nguyên biết về sau sẽ không còn gặp lại Diệp Hoàn ở nhà họ Phạm nữa. Cho dù Phạm Hành Thư luyến tiếc Diệp Hoàn, nhà họ Phạm cũng không chứa nổi hắn ta. Huống hồ, vốn dĩ Phạm Hành Thư không có tình cảm sâu sắc với Diệp Hoàn, hiện giờ càng chỉ còn lại cảm giác bị lừa dối, sỉ nhục và phẫn hận.

Cô ta tự cho rằng đã nắm chắc được người đàn ông của mình trong lòng bàn tay, nhưng rồi cuối cùng lại bị chính sự đắc ý của mình lại tàn nhẫn vả mặt.

Bây giờ đến bữa tối vẫn còn một lúc nữa nên mọi người ngồi nói chuyện ở phòng khách.

Phạm Hành Thư vẫn ăn mặc lộng lẫy như cũ, nhưng dù trang điểm có đậm hơn, quần áo sang trọng hơn cũng không che được sự tiều tụy xen lẫn khó chịu dưới đáy mắt.

Hôm nay là lần đầu tiên Cố Kỳ Nguyên đưa bạn gái về nhà, tất nhiên sẽ trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người. Tuy Phạm lão gia tử không nói gì, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng đáy mắt vẫn mang theo một tia vui mừng.

Phạm Hành Thư càng nhìn càng tức giận, hôn nhân của cô ta thì chật vật không chịu nổi, vậy mà em họ lại dẫn theo bạn tốt của người đàn bà phá hỏng hôn nhân của mình về nhà ra mắt? Còn không phải cố ý cười nhạo cô ta à!

Trong lòng không thoải mái nên Phạm Hành Thư không muốn thấy người khác tốt hơn mình. Cô ta nhếch đôi môi đỏ mọng, chớp mắt khinh thường.

“Kỳ Nguyên, bạn gái em chắc là con của gia đình bình thường nhỉ?” Phạm Hành Thư ngạo mạn nâng cằm chỉ Lý Nguyễn, đôi mắt lại nhìn chằm chằm Cố Kỳ Nguyên, “Cô gái này không hề môn đăng hộ đối* với em, hẳn là đến với em vì những thứ khác ha? Em họ, không phải chị đây đang trách móc gì em đâu, chỉ là, em còn nhỏ tuổi, chưa biết được hết sự đời, bây giờ trong mắt mấy đứa con gái trẻ chỉ có tiền thôi, những thứ khác như liêm sỉ mặt mũi đều không để ý. Chỉ cần cho thật nhiều tiền, cho dù có là tên đàn ông già bảy tám mươi tuổi xấu đến mức khiến người buồn nôn thì bọn họ cũng không ngần ngại ngay lập tức cởi sạch đồ rồi nhảy lên giường đối phương, lại càng đừng nói tới kiểu trẻ tuổi đẹp trai như em.”

*Môn đăng hộ đối (门当户对): dùng để chỉ địa vị xã hội, chính trị, kinh tế của gia đình người nam và người nữ là bình đẳng, thích hợp để kết hôn. Bản gốc tác giả dùng cụm ‘danh bất đăng hộ bất đối’ (名不当户不对), mình tìm thì không thấy cụm này mà chỉ thấy cụm ‘môn bất đăng hộ bất đối’ (门不当户不对) – hiểu ngắn gọn là không môn đăng hộ đối – để đoạn văn mượt hơn thì mình đã thay đổi đi một chút ha.

Trong lời của Phạm Hành Thư không chỉ ngấm ngầm hại người, mà còn đánh thẳng vào mặt Cố Kỳ Nguyên với Lý Nguyễn. Lý Nguyễn giật mình, không nghĩ tới Phạm Hành Thư vậy mà không có học như vậy, tính tình không ai chịu nổi. Mà Cố Kỳ Nguyên lúc này đã bốc hỏa, lạnh lùng nhìn Phạm Hành Thư.

Từ trước tới nay anh với Phạm Hành Thư tiếp xúc không nhiều, sau khi về nước chỉ khi có tụ họp ở Phạm gia mới gặp, hơn nữa Cố Kỳ Nguyên cũng không quen nói chuyện với người không thân, hai người không hiểu rõ tính cách của nhau lắm, có phải vì vậy mà Phạm Hành Thư cho rằng anh dễ bắt nạt không?

“Em với Lý Nguyễn quen biết từ nhỏ, cô ấy cũng chỉ mới biết Hoàn Vũ là sản nghiệp của ông ngoại mấy ngày trước. Nói môn đăng hộ đối, em với Lý Nguyễn hoàn toàn xứng đôi. Nhà họ Cố với nhà họ Lý đều là bác sĩ, ông bà hai bên cũng là bác sĩ, môn đăng hộ đối là chuyện đương nhiên. Từ trước tới giờ tuy rằng em không có bạn gái, nhưng mắt nhìn người vẫn có, không giống chị họ, tìm tới tìm lui lại tìm được một người đàn ông chỉ biết a dua nịnh hót.”

“Kỳ Nguyên, cậu nói chuyện với chị họ như vậy sao?” Vốn dĩ trong lòng Phạm Hành Thư đã có lửa, lúc này càng trợn mắt giận dữ, kết hợp với lớp trang điểm đậm trên mặt khiến cô ta có vài phần dữ tợn, “Chị cũng là vì em, em mới đi làm bao lâu? Có biết mấy cô gái này bây giờ không biết liêm sỉ đến mức nào không? Nhà họ Phạm chúng ta không cho phép loại phụ nữ vớ vẩn này vào nhà!”

Nói xong, Phạm Hành Thư cay nghiệt nhìn chằm chằm Lý Nguyễn, ánh mắt như một cái lưỡi vô hình, đỏ tươi, lãnh lẽo, trơn nhẵn, hung ác đang cố gắng siết lấy con mồi.

Cố Kỳ Nguyên càng thêm tức giận, đang định mở miệng, lại nghe thấy bà mẹ nhà mình lên tiếng.

“Cháu gái lớn này, con trai cô họ Cố, không phải họ Phạm.” Từ nhỏ tính cách của Phạm Dư cũng dễ nổi nóng, lại nói, Phạm Hành Thư thật ra cũng có phần giống bà, nhưng bà lớn tuổi rồi, trải qua bao nhiêu giáo dưỡng cộng với lịch duyệt, đương nhiên có thể kiểm soát được cục diện, “Con trai nhà họ Cố cưới vợ, cho cháu mặt mũi cũng là cho bố mẹ cô với anh trai chị dâu mặt mũi, nếu không muốn cô thu hồi lại chút mặt mũi này thì tốt nhất cháu nên im lặng đi.”

“Vật họp theo loài, người phân theo nhóm. Có người bạn không biết xấu hổ như vậy, chắc chắn cũng không phải loại tốt đẹp gì.”

Phạm Hành Thư đang nổi nóng, thấy người cô từ trước đến nay tính tình hòa thuận cũng không cho mình thể diện, trong lòng càng thêm tức giận, nói chuyện cũng không lựa lời. Tuy cô ta biết chuyện hôn nhân của mình với Diệp Hoàn đổ vỡ cũng không thể trách đối phương, nhưng trong người một bụng tức giận, giống như núi lửa phun trào lại bị chặn miệng, hận không thể lật cả tòa núi để xả giận.

“Chị họ, chị không quản được người đàn ông của chị thì đừng có giận cá chém thớt.” Trong mắt Cố Kỳ Nguyên lạnh như băng, trong lòng lại là một ngọn lửa, “Người không biết xấu hổ nhất ngủ cùng giường với chị nhiều năm như vậy, muốn chém muốn băm đã có người bên cạnh rồi còn gì?”

“Được rồi, bà thấy Lý Nguyễn rất tốt, so với mấy tiểu minh tinh lên báo với Phạm Hành Minh tốt hơn nhiều. Cô gái đứng đắn này mới xứng đôi với Nguyên Nguyên nhà chúng ta.” So với lúc đầu cười tươi thì bây giờ gương mặt bà ngoại đã trầm xuống, nhìn cháu gái lớn trong nhà, vừa tức giận vừa đau lòng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép!

Bây giờ nó thành như vậy, bà cũng có phần sai! Bà cho rằng trẻ nhỏ cần cho cha mẹ nuôi nấng dạy dỗ, đỡ để con dâu nghĩ bà quản quá nhiều, ngay cả con của chúng nó cũng tranh giành. Cho nên từ lúc bọn họ kết hôn rời đi, bà cũng không nhúng tay dạy dỗ cháu trai cháu gái quá nhiều.

Ai có thể nghĩ đến, hai vợ chồng đều là giáo sư đại học vậy mà lại không dạy được con gái mình!

Vốn là tới chúc thọ bà ngoại, bây giờ lại ầm ĩ với Phạm Hành Thư, trong lòng Cố Kỳ Nguyên cũng có phần ảo não, cúi đầu, dáng vẻ nhu thuận rất nhiều.

Cho dù chạm phải nỗi đau của Phạm Hành Thư, anh cũng không có ý định xin lỗi. Cố Kỳ Nguyên nhíu mày, lạnh lùng liếc mắt nhìn vẻ mặt khó coi của Phạm Hành Thư rồi nhanh chóng dời mắt luôn.

Đi theo mọi người tới nhà ăn, Cố Kỳ Nguyên cố ý nắm tay Lý Nguyễn, đi chậm lại vài bước.

“Thật xin lỗi, Nguyễn Nguyễn…”

“Không có việc gì.” Lý Nguyễn ngẩng đầu cười nhìn anh một cái, “Anh làm gì sai mà phải xin lỗi?”

Cố Kỳ Nguyên nhìn kỹ Lý Nguyễn, xác thật cô không có oán trách mình, lúc này mới nhẹ nhàng thở phào, “Tính cách của Phạm Hành Thư vốn là như vậy, cô ta không thoải mái sẽ khiến người khác cũng xúi quẩy giống cô ta.”

Anh mang theo bạn gái tới gặp ông bà ngoại, vốn được coi là một chuyện mừng. Cô ta lại không biết giữ chút đức hạnh, khó trách gặp một người chồng như vậy. Đã dựa vào tiền của nhà họ Phạm, lại còn dối trên lừa dưới ra ngoài vụиɠ ŧяộʍ.

Quả nhiên ông trời đều nhìn rõ!

Bữa cơm này không tính là vui vẻ, anh thậm chí còn nghĩ, về sau nếu Phạm Hành Thư ở đây, anh với Lý Nguyễn sẽ không đến.

Lúc Cố Kỳ Nguyên đưa Lý Nguyễn về nhà, thần sắc trên mặt vẫn còn nặng nề, giống như đang chịu đựng sự khó chịu.

Thừa dịp dừng đèn đỏ, Lý Nguyễn cúi người khẽ cười vỗ vỗ má phải Cố Kỳ Nguyên, “Em nói này, làm sao anh lại khiến mình giống như người có lỗi vậy?”

Cố Kỳ Nguyên rầu rĩ liếc Lý Nguyễn một cái, lại quay đầu, trong mắt mang theo một tia buồn bực, “Không phải tội liên đới sao?”

Lý Nguyễn phụt một tiếng nở nụ cười, “Tội liên đới? Vậy em không phải cũng ở bên trong sao?”

Cố Kỳ Nguyên nhìn gương mặt tươi cười của cô, thở dài một hơi thật sâu, “Nhà ai mà không có mấy họ hàng cực phẩm chứ?”

Lý Nguyễn cười càng vui vẻ, vỗ vai Cố Kỳ Nguyên, “Đừng dừng nữa! Mau lái xe đi!”

Cố Kỳ Nguyên hơi chép miệng, quay đầu đã thấy đèn đổi màu, nhanh chóng mổ nhẹ lên môi Lý Nguyễn một cái, lúc này mới ngồi thẳng tiếp tục lái xe.

“Anh đang lo lắng như vậy mà em cũng không biết an ủi anh.”

“Anh muốn an ủi như thế nào?” Lý Nguyễn còn chưa cười xong, ôm má nhìn sườn mặt đang nghiêm túc lái xe của Cố Kỳ Nguyên, ý cười trên khóe môi hiện lên cả trong mắt.

Thật ra, lời nói của Phạm Hành Thư cũng không ảnh hưởng nhiều đến cô, rốt cuộc thì mọi người cũng biết những lời đó không phải thật. Mà Phạm Hành Thư cũng chẳng tạo ra chút cản trở gì với hôn nhân của cô và Cố Kỳ Nguyên. Hơn nữa việc Cố Kỳ Nguyên không tiếc lời bảo vệ cô làm Lý Nguyễn cảm thấy rất dễ chịu, thậm chí cả Phạm Dư cũng khiến Lý Nguyễn rất cảm động.

Người nhà và chồng luôn một lòng một dạ đứng bên cô mới là thứ quan trọng nhất.

“Để anh chọn sao?” Cố Kỳ Nguyên không quay đầu hỏi.

Lý Nguyễn thẳng thắn làm uất ức nơi đáy lòng anh tản đi hơn nửa, trong l*иg ngực lại vì lời “an ủi” của cô mà đập hụt một cái. Anh nuốt một ngụm nước bọt, thật mong lập tức là có thể về đến nhà…

~ Hết chương 53 ~