- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Xuân Ấm
- Chương 18: Đàm phán thất bại
Xuân Ấm
Chương 18: Đàm phán thất bại
Cổ họng Đỗ Dịch Trạch nghẹn lại, nhìn Nguyễn Mẫn không nói ra lời.
Vốn anh ta cho rằng mọi chuyện sẽ được giải quyết rất dễ dàng, thậm chí chuyện đã qua lâu như vậy rồi, lại được cha mẹ khuyên nhủ, hẳn là sự bực bội trong lòng Lý Nguyễn sẽ giảm đi rất nhiều. Nhưng không ngờ, chỉ vừa qua một lát, ngay cả thái độ của Nguyễn Mẫn cũng trở nên cứng rắn, từ đầu đến cuối hầu như đều là anh ta tự nói.
Đỗ Dịch Trạch chuyển tầm mắt lên người Lý Nguyễn, liền hiểu được ngày hôm nay anh ta muốn nói chuyện riệng với cô là điều không thể. Trong lòng không khỏi sinh ra chút tức giận, anh ta đã hạ mình như vậy rồi, vậy mà Lý Nguyễn còn không biết điều! Mẹ của cô cũng thật là, không biết khuyên giải cho thật tốt, chẳng lẽ bà thật sự muốn nhìn thấy cảnh hai người bọn họ chia tay mỗi người một ngả sao?
“Nguyễn Nguyễn, em cũng đã nghỉ ngơi lâu như vậy rồi, đừng quậy nữa. Hai ngày này em hãy nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mốt anh tới đón em rồi chúng ta cùng nhau về nhà, thứ hai em còn phải quay trở lại công ty để đi làm nữa.” Mặc dù trong lòng Đỗ Dịch Trạch có chút tức giận, nhưng anh ta cũng cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên nhu hòa, mềm mỏng, anh ta cũng biết Lý Nguyễn là loại người ăn mềm không ăn cứng, tính tình lại quật cường.
Lý Nguyễn nâng mắt lên nhìn Đỗ Dịch Trạch một cách nghiêm túc, “Tôi biết mình đang làm gì, tôi không quậy, cũng không phải đang đùa giỡn với anh, Đỗ Dịch Trạch, chúng ta chia tay đi, tôi cũng đã từ chức rồi, sau này sẽ không đến công ty nữa đâu.”
“Bây giờ Nguyễn Nguyễn là đồng nghiệp của tôi.” Cố Kỳ Nguyên bất ngờ bổ sung thêm một câu, suy nghĩ một chút, nuốt câu còn lại “Chúng tôi bây giờ đang ở chung với nhau” vào trong lòng, tốt quá thì sẽ hoá dở thôi.
Lý Nguyễn liếc nhìn Cố Kỳ Nguyên, “Tôi đã tìm được công việc mới rồi.”
“Em nói cái gì?” Đỗ Dịch Trạch gần như không thể tin được vào tai của mình nữa. Lý Nguyễn từ chức, anh ta vẫn cứ nghĩ là vì giận dỗi, anh ta hít một hơi thật sâu, kềm chế tâm trạng của mình “Vị trí quản lý tài vụ công ty anh vẫn sẽ giữ lại cho em, em hãy quay trở về gọi điện thoại xin từ chức đi, dù sao thì vẫn còn đang trong thời gian thử việc.”
Cố Kỳ Nguyên liếc mắt nhìn Đỗ Dịch Trạch một cái, đắc ý cười giễu cợt.
Ai cho anh ta cái quyền tự quyết định vậy.
Lý Nguyễn lườm Cố Kỳ Nguyên cảnh cáo, lúc này mới nhìn về phía Đỗ Dịch Trạch, “Công việc hiện tại đang rất tốt, tôi không có ý định từ chức.”
“Nguyễn Nguyễn, em cũng không nói với anh một tiếng đã rời khỏi nhà, bây giờ lại còn tìm một công ty khác, không nói đến cô và chú, anh quả thật cũng rất lo lắng cho em. Lâu như vậy rồi, em giận cũng đã giận rồi, nếu như em thấy anh không tốt chỗ nào thì nói với anh, không nên giữ trong lòng.”
Đỗ Dịch Trạch không nghĩ tới lần này Lý Nguyễn lại quật cường như vậy, nhất thời có chút đau đầu, gần đây anh ta có rất nhiều việc, thường xuyên phải đi công tác, tuần tới Mạnh Tử Dịch sẽ rời đi, anh ta không yên tâm khi giao công ty cho người khác.
Lý Nguyễn nặng nề thở dài.
Đỗ Dịch Trạch vẫn cảm thấy hành vi của mình không có vấn đề gì, cũng đúng, hiện tại hành vi của anh ta không có vấn đề gì lớn cả, trừ mỗi việc đặc biệt tín nhiệm Mạnh Tử Dịch. Nhưng đến khi hôn nhân Mạnh Tử Dịch nảy sinh vấn đề, thì anh ta lại cảm thấy mình có trách nhiệm chăm sóc cho cô ta. Chỉ bởi vì Mạnh Tử Dịch là mối tình đầu mà anh ta không có được, cho nên anh ta không đành lòng nhìn Mạnh Tử Dịch bị tổn thương, đau lòng mà tinh thần bị sa sút. Đó là lý do mà anh ta có thể xem nhẹ người vợ lúc đó, chính là cô.
Lý Nguyễn rất muốn cười tự giễu, là do cô quá hiếu thắng, hay là dáng vẻ của cô thật ngu ngốc thật ngây thơ?
Cô rất muốn thốt lên: Được, chỉ cần cả đời này anh không gặp lại Mạnh Tử Dịch, tôi liền ngay lập tức trở về bên anh.
Hẳn là Đỗ Dịch Trạch sẽ không chấp nhận, ngược lại còn cảm thấy cô rất quá đáng? Cho dù anh ta đồng ý, cô cũng sẽ không đồng ý. Vốn là cô vẫn luôn ngu ngốc đứng phía sau Đỗ Dịch Trạch, cho dù có đau lòng thống khổ cũng không ai nhìn thấy. Mà bây giờ, cô muốn hoàn toàn từ bỏ để đi lên con đường khác, con đường chắc chắn không có sự xuất hiện của Đỗ Dịch Trạch và Mạnh Tử Dịch.
“Đỗ Dịch Trạch, anh muốn tôi phải nói thế nào anh mới tin? Tôi chỉ có thể cho anh biết, tôi và anh chia tay, tôi sẽ không quay về công ty của anh nữa.” Lý Nguyễn nói xong lập tức đứng lên trở về phòng của mình, Đỗ Dịch Trạch mãi vẫn không chịu chấp nhận sự thật làm cô có cảm giác vô cùng mệt mỏi, thậm chí có chút buồn cười.
Từ khi nào mà Đỗ Dịch Trạch cũng sẽ hạ mình gần như là cầu xin cô quay trở về công ty. Thành khẩn như vậy chẳng qua là do Mạnh Tử Dịch đã rời khỏi, nếu cô ta không có bạn trai, không từ chức cũng không kết hôn, Lý Nguyễn cô ở trong lòng anh ta có lẽ sẽ luôn đứng ở vị trí thứ hai.
Cô cũng biết rõ Mạnh Tử Dịch chỉ tạm thời rời đi mà thôi, rất nhanh, cô ta sẽ mang dáng vẻ yếu đuối, buồn bã và lo âu tái xuất hiện trong cuộc sống của cô và Đỗ Dịch Trạch, chiếm giữ phần lớn thời gian và tinh thần của Đỗ Dịch Trạch.
Vì giúp Mạnh Tử Dịch có thể rời khỏi người chồng có khuynh hướng bạo lực kia, Đỗ Dịch Trạch đã hao tổn gần hết số tiền tích góp và các mối quan hệ mới tìm được luật sư bằng lòng tiếp nhận vụ án, chấp nhận khó khăn để đi thu thập chứng cứ.
Đáng tiếc, mặc dù cuối cùng cũng ly hôn, nhưng Mạnh Tử Dịch phải ra đi tay trắng, Lý Nguyễn nhớ rõ sắc mặt Mạnh Tử Dịch lúc đó rất khó coi, cô ta vốn nghĩ rằng tài sản sẽ được chia đều cho hai bên.
Hiên tại nghĩ lại, có lẽ ngay lúc đó Mạnh Tử Dịch rất muốn mắng Đỗ Dịch Trạch một câu: “Thật vô dụng!”, nhưng cô ta quả thật rất thức thời, hiểu được lúc ấy Đỗ Dịch Trạch là ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng của mình, nên chỉ còn cách nắm cho thật chắc, vẻ mặt khó coi trong nháy mắt biến mất, đến lúc quay qua nhìn Đỗ Dịch Trạch, lại là một khuôn mặt đáng thương khiến đàn ông muốn nâng niu, bảo vệ.
“Nguyễn Nguyễn!” Đỗ Dịch Trạch vội vàng đứng dậy muốn đuổi theo.
Cố Kỳ Nguyên định đứng lên cản lại, Nguyễn Mẫn đã lên tiếng trước.
“Dịch Trạch, được rồi! Ai, đều tại dì, trước đó dì không biết con và Nguyễn Nguyễn đã chia tay, vừa rồi nghe con bé nói dì mới biết được. Con cũng biết từ nhỏ tính tình Nguyễn Nguyễn vốn quật cường, chúng ta nói con bé cũng không chịu nghe, nếu như con bé đã không muốn quay về công ty con nữa, vậy thì tùy ý con bé đi.” Nguyễn Mẫn cười đứng dậy, đứng chắn trước mặt Đỗ Dịch Trạch.
“Dì, không phải…” Đỗ Dịch Trạch muốn nói anh ta và Nguyễn Nguyễn không chia tay, chẳng qua Nguyễn Nguyễn nói chia tay trong lúc cáu gắt mà thôi, cô ấy làm sao có thể thật sự sẽ chia tay với anh ta? Đây là chuyện không thể nào!
“Dì cũng biết, việc của công ty con thật sự rất bận, cô gái gọi là, là cái gì Mạnh ấy lại sắp kết hôn nên không đủ nhân lực. Nhưng con hãy nghe dì nên nhanh chóng thông báo tuyển dụng vài nhân viên mới, Nguyễn Nguyễn ở công ty mới vô cùng tốt, cứ mặc kệ con bé đi.” Nguyễn Mẫn cười khuyên nhủ, vì để không mất hòa khí giữa đôi bên, bà không đề cập tới chuyện Đỗ Dịch Trạch muốn Lý Nguyễn trở lại công ty làm việc.
Đỗ Dịch Trạch im lặng một lát, anh ta cũng không có nói với Nguyễn Mẫn về vấn đề của Mạnh Tử Dịch, theo bản năng, anh ta cũng không muốn nói cho cha mẹ Lý Nguyễn biết mối quan hệ của hai người. Mạnh Tử Dịch là điều đẹp đẽ nhất, tinh khiết nhất, là người mà anh ta luôn tâm niệm, anh ta không muốn người nhà Lý Nguyễn hiểu lầm Mạnh Tử Dịch, thế nhưng không nghĩ đến ngay cả chuyện Mạnh Tử Dịch từ chức Nguyễn Mẫn cũng biết… xem ra về sau anh ta cũng không thể cái gì cũng nói cùng cha mẹ cô ấy.
“Được rồi, con hãy về trước đi. Nguyễn Nguyễn không muốn đi làm ở công ty của con thì đừng ép con bé nữa!” Lý Thành Thụy xếp tờ báo lại, vỗ mạnh lên bàn trà một tiếng, trầm giọng nói, ánh mắt nghiêm khắc quét qua người Đỗ Dịch Trạch.
“Chú…..” Đỗ Dịch Trạch ấp úng gọi, cha của Lý Nguyễn vốn không thích mình, anh ta vẫn biết, nhưng anh ta vẫn luôn tự cho là điều kiện của mình không tệ. Lúc trước Lý Nguyễn là người luôn kiên cường theo đuổi anh ta, anh ta đắc ý cho rằng chỉ cần mình và Lý Nguyễn bằng lòng là được, nhưng ánh mắt hôm nay của Lý Thành Thụy tạo cho anh ta một chút áp lực, anh ta thở dài, hiểu được cuộc nói chuyện hôm nay là vô ích rồi, “Dì, con về trước đây… Chiều ngày mốt con đón Nguyễn Nguyễn về nhà.”
Cố Kỳ Nguyên liếc một bên khuôn mặt Đỗ Dịch Trạch, trong lòng hừ lạnh.
Ngày mốt? Chờ được đến ngày đó sao? Ngày mai tôi liền đưa Nguyễn Nguyễn về nhà tôi!
Cố Kỳ Nguyên đến gõ cửa phòng, Lý Nguyễn đang ngồi bên cạnh bàn học ở trong phòng lật sách đọc.
“Vào đi.”
“Người đã đi rồi.” Khi Cố Kỳ Nguyên đi vào, sắc mặt có chút khó coi, lạnh lùng nói một câu.
Lý Nguyễn khó hiểu mà nhìn anh, gấp sách lại, đứng lên, “Đi thôi.”
“Đi đâu?” Cố Kỳ Nguyên dựa vào mép cửa không hề nhúc nhích,
“Đi mua đồ dùng cá nhân cho anh, bàn chải đánh răng kem đánh răng rồi khăn mặt…” Lý Nguyễn cầm bóp tiền, đi ra ngoài cửa vẫy vẫy tay, “Đi, chị mua kẹo cho em ăn.”
Sắc mặt của Cố Kỳ Nguyên mới dịu đi, nghe xong câu cuối cùng, buông cánh tay đang khoanh lại xuống, anh hung hăn trợn mắt liếc Lý Nguyễn, “Lý Nguyễn.”
Lý Nguyễn cười khẽ, Cố Kỳ Nguyên tỏ vẻ sẽ không gọi mình là “Chị.”
“Thật nhỏ mọn. Lại nói, từ nhỏ đã không chịu gọi tôi là chị, vẫn cứ gọi Nguyễn Nguyễn Nguyễn Nguyễn, thật không lễ phép chút nào.”
“Ai kêu ngay từ nhỏ đã lùn hơn một cái đầu so với tôi.” Cố Kỳ Nguyên nói ra chuyện này trong lòng có hơi đắc ý.
“Đúng đúng đúng, thân hình em trai cao!”
Hai người vừa nói vừa cười đi ra khỏi phòng, Lý Thành Thụy và Nguyễn Mẫn hai người đang nhíu mày nói chuyện.
“Con dẫn cậu ấy đi cửa hàng tiện lợi mua một ít đồ đạc linh tinh.”
“Ừm, đúng rồi, trong nhà không có bàn chải đánh răng và kem đánh răng, Nguyên Nguyên, con còn thiếu cái gì thì cứ kêu Nguyễn Nguyễn mua cho.”
Nguyễn Mẫn nở nụ cười, đưa mắt nhìn theo Lý Nguyễn và Cố Kỳ Nguyên đã ra ngoài, lúc này mới quay đầu lại.
“Dịch Trạch này càng nhìn càng không được.” Bà nói xong lắc đầu, “Ông nói xem Nguyên Nguyên thì sao?”
Lý Thành Thụy liếc Nguyễn Mẫn một cái, lắc đầu, “Bà nóng vội cái gì? Con gái chúng ta vừa mới chia tay thôi đấy.”
Nguyễn Mẫn liếc Lý Thành Thụy, “Ông thì biết cái gì? Hai mươi tám tuổi là đã khó tìm đối tượng rồi! Bệnh viện của chúng ta năm trước vừa vào một bác sĩ mới khoa tâm lí, rất nhanh đã bốn mươi rồi, tôi muốn giới thiệu cho anh ta một cô gái, chính là tiểu Đặng của khoa phụ sản chúng ta, năm nay ba mươi, là một người rất tốt. Kết quả ông đoán thử xem bác sĩ kia nói gì? Anh ta nói muốn tìm những cô gái dưới hai mươi lăm tuổi, người ta chê tiểu Đặng tuổi quá lớn! Ông nói thói đời này là như thế nào? Thực sự tìm một cô gái hai mươi tuổi chưa trải sự đời, tuổi của anh ta xứng làm cha người ta!”
Nguyễn Mẫn vừa nói đến chuyện này là khó chịu, bà không phải là đang nghĩ đến con gái của bà thôi, hai mươi tám, cách ba mươi tuổi còn xa sao?
“Bà cũng đừng tham dự vào chuyện của con bé.” Lý Thành Thụy cũng không rõ vợ của mình đến lúc đã nghỉ hưu tại sao lại thích giới thiệu đối tượng cho người ta như vậy, “Không phải cùng trong một công ty hay sao, tự do phát triển là được rồi!”
Nguyễn Mẫn vừa nghe, chỉ biết bạn già nhà mình cũng rất vừa lòng Cố Kỳ Nguyên, “Tôi đã nói Nguyên Nguyên rất tốt mà? Cùng Nguyễn Nguyễn đứng chung một chỗ như trai tài gái sắc, rất xứng! So với Dịch Trạch, thằng bé cũng rất quan tâm con gái nhà mình.”
Nguyễn Mẫn càng nghĩ càng động lòng, chỉ hận hiện tại không thể đi tìm nhà lão Cố cầu hôn.
~ Hết chương 18 ~
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Xuân Ấm
- Chương 18: Đàm phán thất bại