Lúc trưa ăn cơm trưa cùng nhau, Lý Nguyễn lắng nghe mọi người nói chuyện rất chăm chú.
“Quản lý Mạc ở tầng mười sáu vậy mà có bạn gái… Tôi khóc ô ô ô…” Lý Nguyễn không nhớ nổi cô gái vẻ mặt đưa đám này là ai, có điều quản lý Mạc thì có nghe mọi người đề cập qua mấy lần.
“Thật? Thật? Sao biết vậy?” Mấy cô gái đang tám chuyện mắt sáng lên.
“Buổi sáng lúc anh ấy đi qua bên cạnh, mình ngửi thấy mùi nước hoa, là mùi Chanel số 19!”
“A ~” Đám con gái giật mình, “Quản lý Mạc vẫn luôn độc thân, đột nhiên dính mùi nước hoa phụ nữ, là bằng chứng xác thực chứng minh anh ấy có bạn gái.”
“Quản lý Mạc có gì tốt hả? Làn da quá đen, so với anh Cổ còn đen hơn. Không bằng kỹ sư Cố nhà tôi, màu lúa mạch nhàn nhạt, màu da khỏe mạnh nhất.”
Lý Nguyễn ngẩng đầu nhìn Tiểu Vu một cái, lại cúi xuống tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
“Nhưng mà, buổi sáng hôm nay tôi nhìn sắc mặt kỹ sư Cố hình như hơi đen!”
“Sao lại đen? Mặt của kỹ sư Cố thường xuyên cả ngày đều là như thế, cậu lại còn có thể nhìn ra đen hay không đen?”
Lý Nguyễn nghe thế đột nhiên muốn cười, vội vàng đút một miếng cơm vào trong miệng.
“Ai, Tiểu Vu cậu lại thiên vị kỹ sư Cố, mình đối với sở thích của kỹ sư Cố không dám tán thưởng, gần như cả năm đều không đổi quần áo.”
“Cái gì vậy! Kỹ sư Cố chỉ là ưa thích quần áo đồng màu thôi, tại sao nói anh ấy không đổi quần áo! Ánh mắt của cậu có vấn đề hả?!” Tiểu Vu ném ánh mắt sắc như dao qua cho Tiểu Đặng.
Lý Nguyễn hồi tưởng lại, Cố Kỳ Nguyên tựa như rất thích mặc quần áo màu đen, nếu như không nhìn kỹ, sợ rằng sẽ cảm thấy anh ta ngày nào cũng chỉ mặc cùng một cái áo sơ mi?
Nhưng mà, cũng có khả năng không thay quần áo thật nha?
“Tiểu Đặng à, mình biết cậu thích mặt hàng cấp cao như Phạm tổng. Nhưng công bằng mà nói, kỹ sư Cố cũng không có chỗ nào để chê.” Tiểu Vu thấp giọng, thần bí nói, “Mấy ngày trước tôi biết được từ chỗ một người bạn có quan hệ rộng, cha mẹ kỹ sư Cố đều là bác sĩ chủ nhiệm ở bệnh viện lớn nhất thành phố. Người ta là gia đình học thuật, phần tử trí thức cao cấp đó!” Tiểu Vu vui vẻ hất cằm.
“Người trí thức? Quan hệ gì chứ?” Mọi người bắt đầu giễu cợt, “Không thấy kỹ sư Cố lái một chiếc Santana cũ kỹ màu đen sao.”
“Gì đấy hả! Mọi người đây là nhìn xe đánh giá người.”
Lý Nguyễn ăn uống xong xuôi, chống cằm trầm tư, luôn cảm giác mình giống như bỏ lỡ cái gì…
Là lúc sáng quên không rút điện nồi cơm sao?
Buổi chiều khi Đào Tinh Tinh gọi điện thoại tới, Lý Nguyễn đang suy nghĩ thực đơn cho buổi tối.
“Nguyễn Nguyễn, chủ nhà của cậu trở về chưa?” Âm thanh bên kia điện thoại rất yên tĩnh, có thể Đào Tinh Tinh nhân lúc đi vệ sinh dành thời gian gọi cho cô.
Lý Nguyễn không biết trả lời thế nào nên nhất thời không lên tiếng.
“Còn chưa trở về sao? Chủ thuê nhà của cậu đi đâu vậy?” Đào Tinh Tinh thấy Lý Nguyễn không trả lời, phối hợp nói ra.
“Về rồi…” Lý Nguyễn yếu ớt đánh gãy Đào Tinh Tinh.
“À, về rồi sao. Tối nay tớ đang định tới tìm cậu, chủ nhà của cậu vừa trở về, có phải không tiện lắm không?”
“Quả thực, có chút không tiện…” Lý Nguyễn cũng không biết nên nói với Đào Tinh Tinh thế nào về chuyện chủ nhà là nam giới. Vừa sợ Đào Tinh Tinh tự trách, vừa lo lắng cô nàng miệng rộng, đem việc này “tuyên truyền” đến ngay cả cha mẹ của cô đều biết.
“Như vậy sao, thật thất vọng. Vậy chờ cuối tuần tớ tìm cậu đi ăn cơm, mấy ngày nay tớ thật sự bận rộn, mỗi ngày đều phải làm thêm giờ.” Giọng Đào Tinh Tinh thấp xuống, biểu hiện mình bị chuyện tăng ca dày vò đến kiệt sức.
Nhà Đào Tinh Tinh cách nơi này không xa, bình thường cô ấy đều về nhà ăn cơm. Lý Nguyễn cảm thấy may mắn, nếu không chắc chắn mỗi ngày Đào Tinh Tinh đều muốn dính lấy cô.
Cúp điện thoại, Lý Nguyễn liền nghĩ tới bữa tối.
Trước kia cô chưa từng nghiêm túc nấu ăn, trình độ chỉ ở mức ngẫu nhiên làm cho mình bát mì, bây giờ mỗi ngày phải chuẩn bị bữa tối cho hai người, cứ nghĩ tới lại làm cô lo lắng không ngừng.
Buổi chiều không có việc gì, Lý Nguyễn dứt khoát dành thời gian lên mạng nghiên cứu mấy món ăn rồi in ra. Ban đầu Lý Nguyễn muốn hỏi Cố Kỳ Nguyên muốn ăn món gì, nhưng không có phương thức liên lạc, vì vậy lúc tan tầm liền trực tiếp đi siêu thị mua mấy loại nguyên liệu.
Lúc Lý Nguyễn về đến nhà, Cố Kỳ Nguyên còn chưa về. Cô xách đồ ăn tới phòng bếp, lấy từng loại ra, khó khăn nhìn nguyên liệu nấu ăn chồng chất trên bồn rửa.
Cô nhớ kỹ Cố Kỳ Nguyên có nói thích ăn thịt bò, bởi vậy mua một miếng thịt bò tươi mới. Bữa tối ngày hôm qua, Cố Kỳ Nguyên hình như không đυ.ng đũa vào đĩa rau xanh, Lý Nguyễn cảm thấy như thế không tốt lắm, hôm nay lại mua cải thảo cùng cải bó xôi xem như kiểm tra.
Chỉ là rau củ thì tương đối dễ nấu, đơn giản nhất là đun sôi rồi rắc thêm ít muối, nhưng thịt bò sao có thể dùng cách tương tự được?
Lý Nguyễn nghĩ đến cảnh Cố Kỳ Nguyên mặt không biểu tình gắp thịt bò nhưng trong lòng lại vụиɠ ŧяộʍ ghét bỏ.
Được rồi, gọi đường dây nóng bên ngoài xin giúp đỡ thôi. Lý Nguyễn luôn có nhận thức đúng đắn với trình độ nấu ăn của mình.
Aizz, hết cách, dù sao cô cũng đã cố gắng hết sức rồi.
Lúc điện thoại được kết nối, Lý Nguyễn nghe được giọng của đối phương thì khóe môi khẽ vểnh lên.
“Mẹ, mẹ về nhà chưa?”
“Vừa tới nhà. Sao bây giờ có thời gian rảnh gọi điện thoại cho mẹ?”
Mẹ Lý Nguyễn – Nguyễn Mẫn năm ngoái vừa về hưu, ở nhà nhàn rỗi không có chuyện gì lại đi làm trở lại. Lý Nguyễn biết mẹ cô một phần cũng là vì buồn chán.
“Dạ, đúng lúc con rảnh rỗi. Ba đâu rồi mẹ, còn chưa tan làm sao?” Lý Nguyễn trả lời lơ mơ, cô từ chức, chia tay Đỗ Dịch Trạch cùng với việc chuyển chỗ ở tạm thời đều không nói với cha mẹ.
“Ba con còn có buổi giải phẫu, vừa rồi còn chưa xong, mẹ cũng lười chờ, về nhà trước.” Âm thanh Nguyễn Mẫn vẫn tràn đầy sức sống, đôi lúc Lý Nguyễn cảm thấy cuộc sống của cha mẹ so với cô còn thoải mái dễ chịu hơn.
“Mẹ, mẹ làm thịt bò kho ăn thật ngon, mẹ làm thế nào vậy?”
“A, nhớ đồ ăn mẹ nấu hả? Vậy về nhà mẹ làm cho, cũng chỉ ngồi xe mất có hai tiếng.” Tiếng cười Nguyễn Mẫn sang sảng, tựa như bà vẫn còn thời thiếu nữ.
Lý Nguyễn cảm thấy tính cách của cô giống mẹ hơn, nếu như không phải năm đó cô cố chấp đâm đầu vào ngõ cụt, có lẽ đến sáu mươi tuổi cô vẫn có thể vui vẻ như thường.
“Dạ.” Nguyễn Mẫn nói như vậy làm Lý Nguyễn cảm thấy vô cùng nhớ cơm nhà, “Mẹ, vậy cuối tuần này con về.”
“Hả? Thực sự về? Mấy ngày trước Dịch Trạch gọi điện thoại cho mẹ còn nói công ty của các con gần đây bề bộn nhiều việc, nó đang bận, con bỏ nó một mình mà trở về sao?” Nguyễn Mẫn trêu ghẹo nói.
“Dù sao con cũng rảnh, con nhớ cơm nhà.” Lý Nguyễn chịu đựng đáy lòng khác thường, cười trả lời. Chuyện cô chia tay Đỗ Dịch Trạch, chỉ sợ là sẽ phụ tấm lòng của cha mẹ.
“Được, vậy mẹ sẽ làm nhiều món chờ con về ăn.”
Thật ra từ lần trước Lý Nguyễn một mình về nhà, Nguyễn Mẫn đã cảm thấy khang khác. Tình nhân cãi nhau ầm ĩ cũng là chuyện thường, bà làm mẹ cũng không cần khẩn trương thái quá. Chỉ là bà sợ con gái lại làm loạn, nghĩ thầm chờ cuối tuần gặp mặt sẽ khuyên bảo cô vài câu. Đã quyết định ở bên nhau, vậy phải cố mà trân trọng, không thể luôn luôn cãi nhau rồi chiến tranh lạnh, như vậy sẽ chậm rãi hao mòn hết tình cảm.
“Mẹ, mẹ hôm nay dạy trước cho con thịt bò kho làm thế nào đi, hôm nay con nghĩ thử làm một lần xem sao.” Lý Nguyễn cũng thuận thế bỏ qua cái đề tài này.
“Được. Đã mua thịt về chưa?” Nguyễn Mẫn vốn còn muốn trêu ghẹo một câu “Có phải muốn làm cho Dịch Trạch ăn phải không?”, nhưng nghĩ tới ngữ khí con gái khác thường nên bà cũng không nói thêm nữa.
Có lẽ ban đêm bà nên trò chuyện với lão Lý một chút về chuyện của con gái. Nguyễn Nguyễn với Dịch Trạch hình như xảy ra chút vấn đề. Cứ luôn cãi nhau thế này, liệu hai đứa có phù hợp để kết hôn hay không?
Lý Nguyễn cũng không phải hoàn toàn dốt đặc với nấu ăn, chỉ là chưa từng thực sự để tâm mà làm. Giờ khắc này cô chăm chú nghe Nguyễn Mẫn nói trình tự từng bước từng bước rồi viết ra, hình như cũng không khó như cô tưởng.
“Mẹ, như vậy là xong sao? Cũng không khó lắm nhỉ?”
“Rất đơn giản, chỉ là do con lười, mỗi lần mẹ muốn dạy con lại không chịu, hiếm khi thấy con nghĩ thông suốt.”
“Dạ, lần này về nhà mẹ dạy con nhiều chút đi.” Lý Nguyễn giật mình, nghĩ đến thừa dịp cuối tuần trở về cố gắng học bù lại một chút.
“Được, con muốn học cái gì mẹ đều dạy. A, nhưng mà chủ nhật mẹ không rảnh, có đồng nghiệp cũ trở về liên hoan.”
“Đồng nghiệp cũ nào cơ ạ?”
Cha mẹ cô có rất nhiều hoạt động, lúc được nghỉ ngơi không phải leo núi thì là liên hoan, so với cô con gái này thì cuộc sống của họ phong phú hơn nhiều.
“Chính là nhà họ Cố trước kia ở cùng chúng ta trong khu tập thể, con còn nhớ không? Lúc con tám tuổi hay mấy tuổi gì đó bọn họ bị điều đến thành phố H.” Nguyễn Mẫn rất hào hứng, ở cái tuổi này của bọn họ, đặc biệt thích gặp mặt bạn bè cũ và bạn học cũ.
“A, có phải là nhà cô chú ấy còn có một đứa con trai gọi là Viên Viên?” Lý Nguyễn nghĩ một lúc cuối cùng cũng nhớ ra.
“Đúng, mẹ còn nhớ rõ khi còn bé Viên Viên đặc biệt dính con. Bọn họ bây giờ làm ở bệnh viện lớn nhất thành phố, đúng lúc bệnh viện chúng ta mời lão Cố mở toạ đàm, vì vậy mọi người tụ họp cùng nhau ăn một bữa. Ha ha chúng ta bây giờ ra ngoài đều là chuyên gia.”
“Con còn nhớ lúc sắp phải rời đi Viên Viên lôi kéo y phục của con khóc bù lu bù loa…” Lý Nguyễn thanh âm ngừng lại, gương mặt nhỏ nhỏ tròn tròn trong trí nhớ có chút quen thuộc.
“Mẹ, mẹ còn nhớ rõ Viên Viên tên đầy đủ là gì không?” Lý Nguyễn đột nhiên có cảm giác kỳ quái.
“Hình như gọi Cố cái gì Viên gì đó?” Nguyễn Mẫn nghĩ một hồi, thực sự không nhớ ra, dù sao lúc trước đều là gọi nhũ danh.
“Có phải gọi là Cố Kỳ Nguyên không mẹ?” Lý Nguyễn cẩn thận từng li từng tí hỏi.
(圆: Viên, 元: Nguyên) -> đồng âm
“Không sai, vẫn là con có trí nhớ tốt.”
Lý Nguyễn cúp điện thoại, còn chưa hoàn hồn.
Khó trách cô luôn cảm thấy cái tên Cố Kỳ Nguyên này, còn có gương mặt của anh, thậm chí cái tính cách của anh đều có cảm giác quen thuộc. Anh ta khi còn bé không phải là loại tính tình trầm mặc này hay sao, bị đứa trẻ lớn hơn bắt nạt cũng giữ yên lặng, còn phải nhờ cô đi báo thù.
Mặc dù những thứ liên quan tới ký ức khi còn bé kia đã cách rất nhiều năm, nhưng hôm nay nhớ lại vẫn còn rất rõ ràng, có lẽ bởi vì tuổi thơ là trân quý nhất.
Lý Nguyễn nghĩ đến khi còn bé Viên Viên trắng nõn yên tĩnh luôn luôn đi theo phía sau mình, lập tức nở nụ cười.
Hóa ra là Nguyên Nguyên, cô vẫn nghĩ tên anh ta là Viên Viên, ai bảo anh ta khi còn bé dáng tròn mặt tròn.
Chẳng qua chỉ có mấy năm ngắn ngủi, nhưng những ký ức kia đều là những ký ức vui vẻ nhất, Lý Nguyễn nhớ đến khuôn mặt hiện tại của Cố Kỳ Nguyên, dường như cũng lập tức cảm thấy thân thiết.
~ Hết chương 10 ~